Cảnh Ninh đề nghị đến nam phong quán là muốn giết thời gian, tìm chuyện mua vui.
Nhưng mà vui còn chưa tìm được thì đã bị người ta quấy rầy.
Khi nghe nói Cố Tu Nguyên đến, Cảnh Ninh thoáng chốc thay đổi sắc mặt, vừa sửa sang lại quần áo, vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Bà chủ còn nhắm mắt đi theo sau lưng nàng, có chút hoảng hốt:
“Chuyện gì nữa đây, Cố đại nhân sao lại đến đây?”
“Ai mà biết.”
Cảnh Ninh cười lạnh, trong lòng nàng có chút trào phúng nói:
“Nói không chừng là nhớ lại chuyện thời trai tráng nên muốn thăm lại chốn cũ.”
Lời nàng nói không có chút kiêng dè khiến bà chủ mặt mũi trắng bệch.
Cố Tu Nguyên từng là nhạc sĩ ở nam phong quán, bà chủ đương nhiên biết nhưng cũng không dám đề cập một chút nào, nhất là sau khi Cố Tu Nguyên vào triều cầm quyền, bà như thể muốn vứt hết quá khứ đi.
Dù sao cũng không phải là quá khứ sáng rọi gì, bây giờ hắn đến chắc không có khả năng là tới đi dạo.
Bà chủ mấy năm nay gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay thật sự sợ hãi, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ngươi cũng không cần sợ, "
Cảnh Ninh phủi phủi vạt áo,
“Chuyện này nếu làm lớn cũng không tốt đẹp gì, hắn sẽ không làm gì đâu.”
Khi nói chuyện, Cảnh Ninh đẩy cửa phòng ra, vừa đúng lúc đối mặt với Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên xưa nay luôn là một bộ dáng bát phong bất động, nhưng sắc mặt hôm nay có lẽ không thật sự tốt, hắn không thèm quanh co, mở miệng hỏi thẳng:
“Nàng ấy ở đâu?”
Vừa nghe lời này, bà chủ nửa phút cũng không dám ở lại, lập tức tránh đi.
Cảnh Ninh tránh mà không đáp, hỏi ngược lại:
“Cố đại nhân thật bản lĩnh, còn biết rõ ta ở chỗ này.”
Nàng biết rõ Cố Tu Nguyên vì sao mà đến, nhưng mặc kệ không đáp.
Cố Tu Nguyên nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói:
“Những bất đồng xưa nay ta không thèm so đo, nhưng hôm nay nếu ngươi muốn ta khó xử… Thì tương lai cũng đừng hối hận.”
Cảnh Ninh thân phận tôn quý, nhưng trên tay nàng cũng không có quyền gì nhiều , cho nên nàng luôn luôn có chút kiêng dè với Cố Tu Nguyên, trầm mặc một lát sau rồi cười lạnh nói:
“Ngươi không cần lo chuyện bao đồng, Tạ cô nương như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.”
"Trưởng công chúa, đến bây giờ mà ngươi vẫn giả ngô giả ngốc sao?"
Nét mặt Cố Tu Nguyên có chút không kiên nhẫn,
“Năm đó ngươi đưa nam sủng đến phủ quận chúa, lại còn khuyên Vân Nùng xa lánh ta, ta đều mặc kệ. Nhưng bây giờ đã khác xưa, kính xin người hãy suy nghĩ lại.”
Cảnh Ninh bị hắn chọc giận:
“Lúc trước ta nói gì sai sao? Nếu Vân Nùng chịu nghe ta thì làm sao có thể đến nỗi như hôm nay?”
“Chuyện của ta với nàng ấy không cần ngươi phải bao biện làm thay.”
Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói,
“À còn nữa, ta nghe nói bệnh tình của thái hoàng thái hậu hôm nay tái phát, ngươi ở trong này đôi co với ta thì chi bằng nên tiến cung thăm mẹ đi.”
Cố Tu Nguyên lấy chuyện này để uy hiếp Cảnh Ninh, có thể nói là lần nào cũng thắng.
Cảnh Ninh mặc dù không muốn để cho Cố Tu Nguyên như ý, nhưng cũng không biết nên làm gì, nhưng nếu thật sự để Cố Tu Nguyên thấy được Vân Nùng đang làm gì, sợ rằng không biết hắn sẽ làm nên những chuyện gì.
Cho nên mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể nhượng bộ.
Vân Nùng ở gần phòng với Cảnh Ninh, chẳng qua bây giờ nàng đang say rượu nửa mơ nửa tỉnh, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tần Quân muốn ôm nàng vào bên trong, nhưng mới chạm vào, Vân Nùng đã từ chối, đem mặt vùi vào khuỷu tay. Hắn bất đắc dĩ thở dài, cúi xuống thắt lưng muốn bế nàng lên.
Nhưng còn chưa làm gì thì cánh cửa phòng đang khép chặt lại đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Tần Quân không thay đổi sắc mặt nhiều, sau khi thấy rõ bộ dáng của Cố Tu Nguyên, hắn lập tức đứng thẳng người lên.
Ánh mắt Cố Tu Nguyên đều dừng trên người Vân Nùng, cũng không nhìn kỹ người bên cạnh, chỉ lạnh lùng quăng một câu:
“Đi ra ngoài.”
Tần Quân cúi đầu, không nói một lời đi ra cửa, Cố Tu Nguyên nhanh chóng đóng cửa lại, mới bước đến trước mặt Vân Nùng.
Cố Tu Nguyên đã từng ở nam phong quán, các cô nương kiều diễm hắn thấy qua không ít.
Sau khi tranh chấp vào ban ngày, hắn vốn nghĩ tạm thời sẽ tách ra để bình tĩnh lại mấy ngày, nhưng khi nghe người ta bẩm báo, nói Vân Nùng đi theo Cảnh Ninh đến nam phong quán này thì ý định ban đầu của hắn hoàn toàn bị vứt đi.
Hắn không bao giờ chấp nhận Vân Nùng sẽ ở bên cạnh nam nhân khác lại còn tiếp xúc thân mật, thậm chí ngay cả suy nghĩ một chút cũng khiến hắn phát điên.
Tuy đã sớm có manh mối, nhưng Vân Nùng vẫn chưa chấp nhận, Cố Tu Nguyên như muốn độc chiếm nàng cho riêng hắn.
Cố Tu Nguyên đứng ở một bên, ánh mắt dừng trên mái tóc dài của Vân Nùng, sau một lát, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác như đã có từ mấy đời trước.
Hắn xa Vân Nùng đã đúng một năm, ban đầu khi hắn biết được tin tức, ngũ tạng như bị thiêu đốt, thời gian nhớ thương dài đằng đẳng, đến khi gặp lại rất sợ bị bỏ rơi…
Cũng từng có oán niệm cũng từng không cam lòng, nhưng giờ phút này cũng đã giảm bớt, chỉ cần Vân Nùng còn ở đây, hắn có thể đưa tay chạm tới là đủ rồi.
Vân Nùng nằm trên bàn chợp mắt một lát, mái tóc dài buông xõa để tùy ý Cố Tu Nguyên vỗ về chơi đùa, hết sức ôn nhu.
Kiếp trước bộ dáng của Vân Nùng đa số đều như thế này, sau khi gặp lại, Cố Tu Nguyên chỉ cảm thấy tâm đều mềm nhũn đi rất nhiều, trong lúc nhất thời không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc hiện tại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới cúi đầu kêu một tiếng tên Vân Nùng.
Lông mi Vân Nùng khẽ run, cũng không mở ra, chỉ hàm hàm hồ hồ nói câu:
“Đừng làm ồn.”
Cố Tu Nguyên nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, rồi sau đó nói:
“Ta ôm nàng đi ngủ được không?”
Tửu lượng của Vân Nùng không tính là tốt, nếu không thì lúc trước gặp được Cố Tu Nguyên liền muốn đem người về phủ.
Nàng mê mê trầm trầm, cũng không biện bạch ra đây là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cảm thấy có chút gay gắt, không mở mắt mà chỉ đáp:
“Được.”
Cố Tu Nguyên dè dặt cẩn trọng đem mái tóc dài của Vân Nùng đến phía trước, rồi sau đó hạ người bế nàng dậy. Đây là chuyện quen thuộc của hắn, Vân Nùng không tự chủ giật giật, tìm một tư thế thoải mái trong cái ôm quen thuộc, dựa vào vai hắn ngủ.
Đến lúc này, Cố Tu Nguyên mới nhìn rõ bộ dáng của Vân Nùng.
Làn da trắng nõn lộ ra, khuôn mặt đang ngủ rất điềm tĩnh kiều diễm, thật là một cảnh đẹp tuyệt trần. Khi hắn thấy bờ môi đỏ mọng đó, hắn cố kìm chế để không sờ vào, cánh tay ôm Vân Nùng siết chặt hơn một chút.
Vân Nùng cảm thấy khó chịu, liền mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói mang chút oán giận cùng kinh ngạc:
“Cố lang?”
Nàng vốn có chút hoảng hốt, sau khi đối diện với ánh mắt phức tạp của Cố Tu Nguyên, nàng không khỏi rùng mình, cho đến khi Cố Tu Nguyên đem nàng đặt lên giường, nàng mới hiểu rõ mọi chuyện.
"Cố Tu Nguyên, "
Vân Nùng cắn cắn môi, nỗ lực để cho mình tỉnh táo một chút,
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Cố Tu Nguyên chậm rãi nói:
“Nếu ta không đến thì nàng sẽ thành như thế nào?”
Vân Nùng theo bản năng phản bác nói:
“Ta với ngươi cũng chẳng có quan hệ gì.”
Nói xong, Vân Nùng muốn đứng dậy gọi người đến, nhưng lại bị Cố Tu Nguyên dễ dàng ấn người trở về.
Cố Tu Nguyên chống người bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống:
“Người vừa rồi đã chạm vào chỗ nào của nàng?”
Vân Nùng run sợ trong thoáng chốc mới ý thức được ý hắn nói là Tần Quân, nàng vốn muốn buông lời oán trách nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Tu Nguyên, nên nàng không thể thốt ra lời nào.
Nàng cùng Cố Tu Nguyên ở chung nhiều năm như vậy, vừa thấy vẻ mặt này của hắn, nàng chỉ biết hắn đang nhẫn nại bên cạnh nàng.
Hiện tại là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Vân Nùng lắc lắc đầu: "Không có."
Cố Tu Nguyên chỉ rũ mắt nhìn Vân Nùng, như là đang phán đoán lời nàng nói là thật hay giả.
Đột ngột gặp chuyện như vậy, Vân Nùng cũng không còn buồn ngủ nữa.
Hai người cứ như vậy giằng co tại nơi này.
Thật lâu sau, Vân Nùng thở dài, hỏi:
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?”
Nàng có thể nhìn ra Cố Tu Nguyên đang kìm chế, nhưng việc đã đến nước này, nói gì thì có lợi ích gì chứ?
“Ta muốn nàng thừa nhận thân phận của nàng.” Cố Tu Nguyên nói.
“Được, ta nhận.”
Vân Nùng cũng lười mạnh miệng, cứ theo ý của hắn mà nói:
“Ta là Hoài Chiêu quận chúa, từ trước đến nay ngươi đều đoán đúng…Sau đó thì sao?”
Cố Tu Nguyên nắm chặt cổ tay nàng, không biết có phải là ánh nến hay không, đáy mắt hắn có chút ửng hồng:
“Nàng biết rõ ta có ý tứ gì mà.”
Hắn muốn Vân nùng thừa nhận chuyện qua khứ của hắn và nàng, chứ không phải nhẹ nhàng bâng quơ thừa nhận danh hiệu.
“Nước đổ khó hốt, ngươi là người rõ nhất mà.”
Vân Nùng mở rộng tầm mắt,
“Ta cũng không còn là quận chúa nữa, Cố Tu Nguyên, khi xưa ngươi giấu giếm ta, bây giờ lại coi như chưa xảy ra chuyện gì…Đạo lý gì vậy?”
Vân Nùng dừng một chút, lại nói:
“Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình yên, không phải tốt sao?”
Lời này của nàng còn chưa nói hết, Cố Tu Nguyên đã cúi xuống hôn nàng.
Giống như là để xác nhận cái gì đó, Cố Tu Nguyên cầm sẵn tay nàng, mười ngón tay giao nhau, hai bờ môi quấn quít, ám muội cực kỳ. Vân Nùng biết không đánh lại hắn, sau khi say rượu thì nàng chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Tu Nguyên mới chịu rút lui, thanh âm khàn khàn:
“Không tốt.”
Vân Nùng chỉ cảm thấy mềm cả người, quay đầu đi thở hổn hển một lát,
Nàng cắn cắn môi, bờ môi đã bị hắn ăn không thừa cái gì, quần áo cũng bị buông lỏng.
“Nếu như ngươi muốn như thế, vậy thì được.”
Vân Nùng giương mắt nhìn về phía hắn,
“Năm đó chúng ta ở với nhau, cũng chỉ là một chút phấn khích, ngươi muốn nghĩ như thế nào thì tùy ngươi.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng ngoéo Cố Tu Nguyên một cái, lại hỏi:
“Ngươi muốn ta sao?”