Vân Nùng cũng không quay đầu lại đi ra cửa, đi ra mấy chục bước, cảm xúc vừa rồi chậm rãi trở lại bình thường một chút.
Nghiêm túc mà nói, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Nàng cùng Sở Tử Du tranh cãi vài câu, cũng không đau hay bị thương gì, coi như cho qua. Còn về phần Từ gia, lần này nàng có thể về làm lớn chuyện một lần rồi nhân cơ hội này chuyển ra ngoài.
Chẳng qua chuyện này hơi đột ngột, với cả còn gặp Cố Tu Nguyên, cho nên nàng có chút cảm xúc kích động.
‘Không có gì phải tức giận.”
Vân Nùng xoa khăn, nhỏ giọng trấn an bản thân:
“Chuyện này có gì phải ủy khuất chứ?”
Vân Nùng định bước chân đi thì mới nhớ tới Từ Tư Xảo, xoay người muốn quay lại cửa hàng để tìm A Lăng và Từ Tư Xảo, nhưng vừa mới quay đầu lại thì suýt nữa lại đánh trúng Cố Tu Nguyên.
Không biết hắn đã theo kịp từ lúc nào, lại còn không lên tiếng.
Vân Nùng điều hòa lại nhiệt độ, phủi phủi ngực, trưng ra một bộ dáng kinh hãi, đôi mắt đào hoa trợn tròn, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Cố Tu Nguyên lộ ra chút ý cười, thấp giọng nói:
“Không tức giận. Có chuyện gì ủy khuất cứ nói với ta, ta sẽ giúp nàng giải quyết.”
“Nhưng đây chỉ là việc riêng, ta và Cố đại nhân không thân cũng chẳng quen, không phiền ngài lo lắng như vậy.” Khuôn mặt Vân Nùng không biểu cảm nói.
Thấy nàng vẫn một bộ dáng giả ngu sững sờ, Cố Tu Nguyên hỏi:
“Thân phận của nàng ta đều đã rõ, nàng cần gì phải lừa mình dối người?”
Vân Nùng đương nhiên biết Cố Tu Nguyên đã hiểu rõ thân phận của mình, nhưng hắn biết là một chuyện, nàng có chấp nhận không thì lại là chuyện khác. Nghĩ một chút, nàng hỏi ngược lại:
“Cái gì biết rõ trong lòng?”
Mới vừa rồi là bộ dạng ủy khuất đáng thương, hiện tại lại trở nên chán ngán, đúng là tác phong của Vân Nùng.
Cố Tu Nguyên cúi đầu nhìn nàng:
“Nàng định cả đời sẽ như thế sao? Có thể tụ họp với Cảnh Ninh, còn ta thì lại tránh xa sao?”
Vân Nùng theo bản năng muốn hỏi lại một câu “Ngươi dựa vào cái gì lại đi so với Cảnh Ninh”, nhưng lý trí vẫn không cho nàng nói như vậy, nàng chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Ta đã nói rõ rồi, tùy ngươi nghĩ như thế nào.”
Nói xong, nàng muốn rời đi, nhưng mới đi được hai bước đã bị Cố Tu Nguyên nắm chặt cổ tay.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vân Nùng tránh thế nào cũng không được, vừa vội vừa tức nhìn về phía hắn,
“Ngươi bất chấp thể diện để ở trên phố dây dưa với ta sao?”
Cố Tu Nguyên vẫn với bộ dáng ôn nhu an ủi nàng, ánh mắt kiên định nói:
“Chỉ cần nàng không sợ thì ta cần gì phải kiêng dè chứ.”
Nếu hắn để ý đến thân phận hay thể diện thì năm đó đã không để nàng tùy ý mang về phủ quận chúa.
Những năm gần đây, nhiều người bàn tán sau lưng hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, nói như thế nào.
Hai người giống như chiếc bình vỡ, nhưng hiện tại Vân Nùng lại để ý Cố Tu Nguyên nhiều hơn, cho nên cuối cùng lại thua cuộc. Nàng hung hăng cắn cắn môi, rồi sau đó nâng tay vuốt ngón trỏ.
“Nếu bây giờ ta cho ngươi nói thêm một câu với ta, thì ngươi muốn nói gì?”
Cố Tu Nguyên sửng sốt, bị Vân Nùng bất thình lình đề nghị như vậy. Hắn có thể cảm giác được một câu nói này sẽ quyết định quan hệ tương lai của hai người, cho nên hắn hết sức cẩn trọng.
Có thể nói cái gì?
Hắn ở trong triều luôn sát phạt quyết đoán, nói một không hai, chưa bao giờ phải do dự bất an như bây giờ.
“Việc năm đó còn có ẩn tình khác, ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ hại nàng.”
Cố Tu Nguyên châm chước tìm từ, giải thích nói:
“Ta không biết rốt cuộc nàng nghe được điều gì…”
Hắn có vạn ngữ ngàn ngôn, nhưng lại không thể nào nói nữa, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói:
“Nàng hãy tin ta.”
Thanh âm của Cố Tu Nguyên rất thấp, đến cuối cùng thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu.
Nhưng đôi mắt Vân Nùng lại trầm xuống, nàng thở dài:
“Hiện tại đại nhân nắm quyền to, muốn cái thì đều có cái đó, làm gì phải khốn khổ chuyện xưa cũ? Chuyện trước kia cũng đã qua rồi, ta không nhớ rõ, ngươi cũng không cần canh cánh trong lòng…”
Lời này của nàng còn chưa nói hết, đã bị Cố Tu Nguyên chen ngang:
“Ai nói đã qua rồi?”
Lực trên cánh tay của hắn không tự chủ tăng lên rất nhiều, khiến Vân Nùng đau đớn nhăn mặt, cũng có chút giận, hất bàn tay của hắn rồi hưng dữ nói:
“Hoài Chiêu quận chúa đã chết, chết ở trong biến cố tiệc cung yến, người ở thành Lạc Dương này đều biết. Nếu đại nhân nhớ mãi không quên, thì hãy đến trước phần mộ của nàng ấy mà tâm sự đi!”
Nàng trở mặt không tiếp thu, thế nhân thường nói ngôn ngữ xấu cũng có thể đả thương con người, Cố Tu Nguyên hiện tại coi như là đang trải nghiệm câu nói đó.
Trong mắt hắn chợt lóe lên chút tức giận, sau đó buông lỏng tay Vân Nùng ra, âm thanh lạnh lùng nói:
“Chuyện đã qua hay chưa qua là do ta định đoạt, nếu hôm nay nàng không chấp nhận cũng được, ta nhất định sẽ có biện pháp khiến nàng chấp nhận.”
Hắn cũng không muốn Vân Nùng khó xử, để lại một câu nói như vậy rồi rời đi.
Vân Nùng cúi đầu không nhìn hắn, xoa cổ tay của mình, trông rất ỉu xìu buồn bã.
Cho đến khi Cố Tu Nguyên rời đi, Từ Tư Xảo mới dám tiến lên, dè dặt cẩn trọng hỏi:
“Vân Nùng,…”
"Không có gì, chẳng qua là Cố đại nhân hiểu lầm thôi."
Vân Nùng hít sâu một hơi, mím mím môi,
“Mặc kệ đi, chúng ta phải đi xem cửa hàng thôi.”
Từ Tư Xảo muốn nói nhưng lại thôi, nàng muốn khuyên Vân Nùng hồi phủ để nghỉ ngơi, nhưng thấy nàng cố ý nói như thế nên chỉ có thể đi theo nàng.
Cửa hàng mới này là do A Lăng tìm được, mặc dù giá hơi cao nhưng tóm lại vẫn có lời. Vân Nùng đi dạo hết lầu trên lầu dưới, rồi lại đi đến hậu viện, sau đón nhanh chóng muốn mua cửa hàng này.
Chủ cửa hàng không ngờ nàng lại phóng khoáng như vậy, vui mừng quá đỗi, liền đi lấy giấy tờ đất đến.
Từ Tư Xảo thấy nàng ký giấy tờ, tiêu một số tiền lớn như vậy nàng thấy thật đau, nhỏ giọng nói:
“Ngươi một chút cũng không đau lòng sao?”
“Cũ không đi thì mới không thể đến.”
Vân Nùng nhàn nhạt đáp lại, rồi sau đó đưa tấm ngân phiếu cho A Lăng,
“Giúp ta tìm một ngôi nhà nhỏ cho ba đến năm người là đủ, càng nhanh càng tốt.”
Yêu cầu của nàng quá mức đột ngột, A Lăng thoáng chốc run sợ rồi đáp lại:
“Được.”
Từ Tư Xảo hiếu kỳ nói:
“Tại sao lại muốn mua nhà?”
“Cái này…. Hôm khác ngươi sẽ biết.”
Vân Nùng nhìn nhìn sắc trời nói:
“Không còn sớm nữa.”
Từ Tư Xảo gật đầu nói:
"Chúng ta phải trở về thôi."
Vân Nùng đi ra bên ngoài, cười nói:
“Không về nhà, chúng ta đến túy tiên lâu ăn cơm đi.”
Túy tiên lâu là một tửu lâu nổi tiếng ở Lạc Dương, đầu bếp ở đó từng làm việc trong cung, một tay làm đồ ăn rất ngon. Nhưng rượu và thức ăn trong đó rất đắt và cao sang, dân chúng tầm thường cũng không dám đi qua cửa.
"Túy tiên lâu?"
Từ Tư Xảo cảm thấy không thích hợp, đuổi theo hỏi:
"Vân Nùng, hôm nay ngươi làm sao vậy?"
Tuy rằng ngày xưa Vân Nùng cũng là người hào phóng, nhưng cũng chưa từng như vậy.
Vân Nùng cũng không giải thích, chỉ là lại cười nói:
“Yên tâm đi theo ta đi, ta cũng sẽ không bán đứng ngươi đâu.”
Chuyện này chính là tác phong của nàng.
Nếu mất hứng thì Vân Nùng sẽ không ở trong phòng tức giận, mà là sẽ đi ăn, ăn no rồi muốn làm gì thì làm.
Từ Tư Xảo chưa thấy nàng như vậy, mờ mịt đi theo Vân Nùng đến túy tiên lâu ăn cơm trưa, rồi sau đó lại đến vàng ngọc lâu dạo, khi hồi phủ còn kêu người lái xe vòng quá phường Đạo Hương mua mấy phần điểm tâm. Nàng thấy Vân Nùng tiêu tiền như nước, chớp mắt đã tiêu hết tiền mấy tháng mới kiếm được, cơ hồ có chút hoảng hốt.
Sau khi hồi phủ, Vân Nùng đem một nửa điểm tâm cho Từ Tư Xảo:
“Này cho ngươi đó, ta nhớ di nương thích nhất là ăn bánh táo.”
Hai người ở cũng gần nhau nên đi cùng đường trở về, nhưng Vân Nùng lại không muốn về linh phong viện. Từ Tư Xảo thấy nàng muốn đi đến chính viện, mí mắt hơi nhảy dựng lên, vội vàng hỏi:
“Vân Nùng, tỷ muốn làm gì vậy?”
“Có một số việc muốn thương lượng với lão thái thái.”
Vân Nùng thư giãn thân thể, lại nghĩ đến mấy chuyện lão thái thái làm, với chuyện tức giận lúc sáng, nàng lộ ra chút ý cười, vẫy vẫy tay với Từ Tư Xảo:
“Ngươi đi về trước đi.”
Vân Nùng cũng không mang theo Thúy Kiều, tự nhiên đi về chính viện.
Nàng ở Từ gia mấy tháng, ngoài việc đến thỉnh an thì số lần nàng chủ động đến chỗ lão thái thái rất ít ỏi. Vừa thấy nàng đến, các nha hoàn trong viện đều sửng sốt, đi vào thông báo.
Vân Nùng đến rất vừa vặn, lão thái thái vừa dùng cơm xong, đang ngồi uống trà, bất động hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
Ở chung lâu như vậy, Vân Nùng xem như cũng hiểu rõ Tiễn thị chính là người thực tế, cũng có thể nói là sống vì lợi.
Năm đó thân chủ này là một bé gái mồ côi ở tiền đường, nhưng Tiễn thị cũng chẳng quan tâm, sau khi Sở gia có địa vị cao hơn thì gọi nàng về rồi yên tâm chờ đợi, nhưng sau khi Sở gia từ hôn, Tiễn thị lại bỏ mặc nàng, chi phí trong linh phong viện đều cắt đi vài phần.
Có thể nói là trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng.
Vân Nùng từ đầu cũng không có thiện cảm gì với bà ta, hiện tại lại càng chướng mắt, cũng không vòng vo mà nói thẳng:
“Ta đến đây là muốn đòi lại một thứ.”
Mí mắt lão thái thái hơi động: “Cái gì?”
“Lúc trước ta đem tín vật đính hôn của Sở gia cho người, để người giúp ta trả lại cho họ, vừa khéo hôm nay ta lại gặp Sở cô nương, nàng nói Sở gia vẫn chưa thu hồi tín vật.”
Vân Nùng bình tĩnh nói tiếp:
“Ta nghĩ là người chắc có lẽ quá bận rộn nên đã quên, vậy thì không cần phiền người nữa.”
Lời này của Vân Nùng như không muốn giữ lại một đường sống, trong giọng nói thậm chí còn có chút đùa cợt.
Lão thái thái mấy năm nay chưa gặp qua một tiểu bối như vậy, sắc mặt liền nghiêm nghị, dĩ nhiên là xấu hổ đến cực điểm, sau một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
Vân Nùng chỉ cảm thấy cổ tay có chút đau, cúi đầu nhìn xuống, cổ tay bị Cố Tu Nguyên nắm quá chặt nên đã đỏ ửng lên.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào, đau đến mức nhíu mày, rồi sau đó lại nhìn lão thái thái nói:
“Còn nữa, ta đã mua một căn nhà, mấy ngày nữa sẽ chuyển ra ngoài ở.”
Ngữ khí của Vân Nùng rất lơ lỏng bình thường, không phải trưng cầu ý kiến mà chỉ là thông báo một tiếng.