Phiên ngoại: Lúc đầu quen biết.
Cho đến khi ngồi xuống ở nam phong quán, Vân Nùng vẫn cứ tràn ngập cảm giác không chân thực, nhớ lại cảnh tượng lúc mới vào cửa, càng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nàng chuyển ra cung mới hai ngày, phủ quận chúa được thái hậu cấp còn chưa đi qua hết thì đã bị Cảnh Ninh dụ dỗ đến nơi này. Sống mười mấy năm, nàng tự hỏi là thế gian rộng lớn bao nhiêu, khi vừa vào cửa nàng mới biết hóa ra vẫn có những chỗ như thế này.
Tiệc rượu đã được mang lên, Cảnh Ninh rót đầy rượu, đem một ly đến trước mặt nàng:
“Nghĩ cái gì đấy?”
“Ngươi…ta….”
Vân Nùng lắp bắp không biết nên nói như thế nào, yên lặng cúi đầu uống rượu.
Cảnh Ninh vừa thấy bộ dáng này của nàng liền cảm thấy buồn cười, nói:
“Sống ở trong cung sớm như vậy, ngươi cũng đã nhìn lén những người như vậy trong sách, sao hôm nay lại thẹn thùng như vậy?”
“Sao có thể giống nhau được?”
Vân Nùng nhỏ giọng nói:
“Xem qua sách là một chuyện, bản thân chính mắt thấy thì lại là chuyện khác.”
Cảnh Ninh vừa thoát khỏi chuyện hôn nhân, như chim sổ lồng, ý tứ có chút tự do tự tại. Nàng nhìn Vân Nùng chân thành cởi mở nói:
“Chờ ngươi lớn lên một chút sẽ hiểu, cái gì mà nắm tay nhau đến đầu bạc răng long đều là giả, chỉ có nhất thời vui sướng là thật.”
Vân Nùng mới từ trong cung ra, còn có chút thói quen ngày xưa, ngồi nghiêm chỉnh nói:
“Được.”
Khi đang nói chuyện, có mấy vị công tử đi vào.
Vân Nùng tò mò đánh giá bọn họ.
Người ở đây, tướng mạo thì không có gì để bàn, có người thân hình cao lớn, cũng có người ôn nhu như ngọc, thậm chí còn có người có vóc dáng nhỏ như một cô nương.
Cảnh Ninh chớp mi hỏi nàng:
“Ngươi thích người nào? Hay là thích hết?”
Vân Nùng: “…..”
Nàng liên tục xua tay, mặt mày đều đỏ lên.
Cảnh Ninh rất khó thấy được bộ dáng này của Vân Nùng, liền vẫy vẫy tay kêu người đến hầu hạ.
Trong phòng náo nhiệt lên, có người đánh đàn, cũng có người ở một bên rót rượu đút đồ ăn, còn có người ở bên cạnh kể chuyện vui. Vân Nùng cảm thấy như bản thân thành một vị vua với ba nghìn phi tần ở hậu cung, không biết phải làm như thế nào.
Những nữ quyến đến nam phong quán đều là người phú quý, những công tử trong này cũng được dạy dỗ rất nhiều lễ nghi quy củ, cho nên phát ngôn cũng rất đúng mực.
Vì thế Vân Nùng cũng không thấy phiền chán, chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cảnh Ninh lúc đầu còn muốn đùa nàng, nhưng sau đó lại cùng công tử bên cạnh nói chuyện phiếm, để mặc Vân Nùng tự chơi.
Vân Nùng cũng không cho người ta đến gần mình, nhưng nàng uống không ít rượu, ở trong cung căn bản không dám uống nhiều, nhưng lần này ra khỏi cung thì cũng không có ai cấm kỵ.
Sau khi nghĩ bản thân đã say, nàng muốn rời đi, nhìn vị công tử ở bên cạnh nói:
“Vị cô nương kia đâu rồi?”
“Nàng ấy đi đến gian phòng bên cạnh nghe nhạc rồi.”
Vân Nùng sửng sốt một lát, mới ý thức được đó là chuyện gì, mặt nàng đỏ lên, đứng dậy nói:
“Ta đi trước.”
Nàng phải đi, người khác cũng không dám cản trở, nhưng là có một vị tiến lên muốn dìu nàng ra cửa, nhưng lại bị Vân Nùng phất tay ra.
Vân Nùng nói: “Tự ta có thể đi được.”
Nhưng mà sự thật chứng minh đây là câu mạnh miệng sau khi say rượu, vừa ra cửa đi vài bước, nàng liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác như có sao trên đầu.
Cứ như vậy liền được một vị công tử dìu lấy.
Vân Nùng xém chút té ngã, theo bản năng nắm lấy tay áo của hắn, mê mê man man ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này trời đã tối, giữa nam phong quán có rất nhiều đèn, dưới bóng đèn lồng, tướng mạo của người này thật tuyệt vời.
Vân Nùng thấy khuôn mặt này, trong lòng toát lên một ý nghĩ:
“Bộ dáng của hắn thật là tốt.”
Ở Lạc Dương sợ là không có ai tuấn tú hơn hắn.
Lại một ý nghĩ khác:
“Hắn ở nơi này, thật sự tội nghiệp.”
Vừa rồi nhìn thấy những người như này trong nam phong quán, Vân Nùng chỉ là tò mò, căn bản không cho người ta tới gần mình, nhưng sau khi thấy được vị công tử này, thậm chí nàng còn muốn đưa hắn về phủ.
Nàng ngơ ngác nhìn Cố Tu Nguyên, và Cố Tu Nguyên cũng bất động thanh sắc đánh giá nàng.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, thật tăng thêm vài phần quyến rũ.
Vân Nùng thường ngày vốn đã rất đẹp, sau khi ngấm rượu, lại càng tươi xinh, ánh mắt đung đưa, thật sự rất câu dẫn.
Cố Tu Nguyên bất ngờ đỡ lấy nàng, cảm thấy nàng như là không xương cốt, ấm áp và thơm tho, không muốn buông tay trong một lát.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng Vân Nùng lại nâng tay lên đặt lên cổ hắn.
Vân Nùng đứng cà nhắc, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Thanh âm của nàng rất mềm, còn mang theo chút ý cười, Cố Tu Nguyên thậm chí còn có thể ngửi được mùi rượu ngọt trên môi nàng, ánh mắt hắn dừng trên môi nàng, thấp giọng nói:
“Cố Tu Nguyên.”
“Ta có rất nhiều tiền…”
Vân Nùng thực sự không biết giá ở nam phong quán, lại hỏi:
“Nếu muốn mang ngươi đi thì cần bao nhiêu?”
Nhận thức được những lời này của nàng, Cố Tu Nguyên nở nụ cười nói:
“Nàng muốn ta sao?”
Mặc dù đã có chút tỉnh nhưng Vân Nùng cũng không thể nghe ra trong lời nói của hắn có hai ý nghĩa, cho nên nàng nhìn chằm chằm Cố Tu Nguyên một lát, gật gật đầu:
“Đúng.”
Nàng trả lời quá mức chắc chắn, Cố Tu Nguyên lại có chút khó khăn, hắn có thể nhìn ra cô nương này đang say, cũng biết thân phận nàng rất cao quý, nếu thật sự trêu chọc, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn.
Vân Nùng cảm thấy bộ dạng nhíu mày của hắn cũng thật đẹp mắt, ma xui quỷ khiến nàng kiễng chân lên, hôn vào môi của hắn.
Nàng đã xem trong sách, người cũng đã gặp qua, nhưng bản thân lại không biết có gì kì diệu.
Một giây đụng chạm, dường như cũng thú vị.
Thấy ánh mắt nặng nề của hắn, lại không nói chuyện, Vân Nùng có chút thất vọng mím môi:
“Ngươi không vừa ý à, quên đi.”
Nhưng nàng chưa kịp đi thì đã bị Cố Tu Nguyên thuận thế ôm hôn nàng.
Nụ hôn so với nhận thức của Vân Nùng hoàn toàn bất đồng, nhưng lại mang theo chút ý tứ triền miên, khiến Vân Nùng hiểu rõ câu “cuối cùng cũng giác ngộ được những điều ghi trên giấy.”
Đợi sau khi nàng không thể thở được, người nàng mền nhũn, Cố Tu Nguyên mới buông ra.
Cố Tu Nguyên ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu nở nụ cười nhẹ.
Vân Nùng thở hổn hển một lát, nàng nhìn Cố Tu Nguyên, thanh âm có chút mềm yếu:
“Bộ dáng của ngươi rất tốt, ta rất thích…Muốn cùng ta về phủ không?”
“Được.”