Cảnh Ninh sai người tìm đến, đây là điều mà Vân Nùng đã dự đoán được.
Hay có thể nói rằng hương liệu này chính là một bước để hành động. Thân phận hiện tại của nàng rất khó để gặp được Cảnh Ninh, cho nên chỉ có thể nhờ hương liệu này để Cảnh Ninh tìm đến trước.
Kiếp trước Vân Nùng đùa nghịch hương liệu ở trong cung, người khác có lẽ không biết, nhưng Cảnh Ninh và Đậu thái hậu ở trong hậu cung cùng nàng sao lại không biết cơ chứ? Khi cửa hàng hương liệu nổi tiếng thì Cảnh Ninh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, chỉ cần chú ý một chút, thì sẽ phát hiện hương liệu này với hương liệu mà Vân Nùng năm đó điều chế trong cung tương tự nhau.
Trùng hợp cũng tốt, mà cố ý cũng tốt, Cảnh Ninh chỉ cần nổi tâm tư thì sẽ cho người tìm đến người điều chế hương liệu này.
Sau khi Vân Nùng trang điểm xong, đi lên chiếc xe ngựa của phủ trưởng công chúa, một đường không nói chuyện.
Vân Nùng xưa nay thân duyên đạm bạc, những năm gần đây chỉ thổ lộ tình cảm với vài người, Cảnh Ninh cũng xem như một trong số đó. Hai người quen biết đã nhiều năm, từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình nghĩa thâm hậu, người bình thường không thể so sánh.
Ngay cả người thân cận nhất là Cố Tu Nguyên cũng xếp sau Cảnh Ninh trong lòng nàng.
Hiện tại thì không tin tưởng Cố Tu Nguyên được, nếu muốn hỏi thăm tình hình năm đó thì cũng chỉ có Cảnh Ninh.
Xe ngựa dừng trước phủ trưởng công chúa, Thúy Kiều đỡ Vân Nùng xuống xe, thấy được phủ môn quen thuộc này, nàng cảm thấy có chút thổn thức.
“Cô nương mời đi bên này.”
Lão ma ma dẫn Vân Nùng vào phủ, đi qua vài vòng thì đến phòng tiếp khách. Hầu ở cửa chính là thị nữ bên cạnh Cảnh Ninh, tên là Dương Cầm, lão ma ma nói với nàng, sau đó lui xuống.
Dương Cầm cũng không vội vã đưa Vân Nùng vào phòng, nhìn một lượt tướng mạo của nàng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vân Nùng biết Dương Cầm đang nghĩ chuyện gì. Dù sao thì tướng mạo bây giờ của nàng giống với kiếp trước cũng ba phần, Dương Cầm hầu hạ nhiều năm bên cạnh Cảnh Ninh như vậy, làm sao lại không nhìn ra?
Khóe miệng nàng có chút cười, tùy ý để Dương Cầm đánh giá.
Bản thân Dương Cầm có chút hơi áy náy, nở nụ cười nhẹ:
“Mời cô nương.”
Vân Nùng rất ít khi đến phòng tiếp khách này, dù sao với quan hệ của nàng với Cảnh Ninh, muốn tới là tới, trực tiếp vào nhà, không đến mức xa lạ như vậy. Ánh mắt nàng đảo quanh phòng khách, lập tức rũ mi mắt, hướng nhìn Cảnh Ninh hành lễ.
Cảnh Ninh ngồi ở chính vị, chống nạnh đánh giá Vân Nùng.
Sắc mặt nàng thoạt nhìn không được tốt, không có một chút ý cười, ngay cả ánh mắt cũng có chút buồn, giống như là không có tinh thần gì.
"Không cần đa lễ, ngồi đi."
Cảnh Ninh ngồi thẳng, hỏi,
"Ngươi chính là người điều chế ở 'Ỷ La Hương'? Tên họ là gì?"
“Đúng”,
Vân Nùng nhẹ giọng nói,
“Họ Tạ, tên Vân Nùng.”
Cảnh Ninh đang bưng chén trà, vừa nghe thấy tên như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thở dài nói:
“Lại có chuyện khéo như vậy sao?”
Người thường sẽ nghĩ việc này là trùng hợp, dù sao cũng không vô duyên vô cớ nghĩ đến chuyện quỷ thần gì.
Vân Nùng cúi đầu, do dự không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Phương pháp điều chế hương liệu này, ngươi lấy được ở đâu?”
Cảnh Ninh theo bản năng chậm rãi hỏi.
Vân Nùng nói:
“Phần lớn là tự ta điều chế, cũng có xem qua các sách cổ, có được người ta chỉ giáo cho một chút.”
“Ngươi và một vị cố nhân của ta có chút tương tự.”
Ánh mắt Cảnh Ninh dừng trên cặp mắt đào hoa kia, thanh âm mang theo một chút cảm xúc hoài niệm,
Từ hình dáng đến tên, thậm chí là phương pháp điều chế mùi hương này, đều rất giống. Nếu không tận mắt chứng kiến, ta quả thật không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến như vậy.”
Vân Nùng bấu lấy những ngón tay trong tay áo, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bạch.
Nàng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng là giương mắt nhìn về phía Cảnh Ninh, thấp giọng nói:
“Thật là rất khéo…Nhưng mà, trưởng công chúa có tin chuyện quỷ thần không?”
Cảnh Ninh ngẩn ra:
“Cái gì?”
“Giống như kịch nam sở giảng.”
Vân Nùng nhẹ giọng nói:
“Sau khi chết thì hồn xiêu phách lạc, cơ duyên hợp xác thì sẽ mượn xác hoàn hồn… Chuyện như vậy thì trưởng công chúa có tin không?”
Cảnh Ninh sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được lời này của Vân Nùng có ý tứ gì, bỗng dưng đứng dậy, thanh âm có chút to hơn:
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Dương Cầm vốn đứng ở cửa, nghe thấy trưởng công chúa bỗng nhiên kích động như thế, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, muốn bước lên phía trước, nhưng lại bị Cảnh Ninh đuổi ra ngoài.
Bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Cảnh Ninh tiến lên vài bước đứng trước mặt Vân Nùng, đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa:
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Hai người đứng gần nhau, Cảnh Ninh liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng, đồng tử mắt co rụt lại, khó tin nói:
“Ngươi đang dùng mùi hương gì?”
Những mùi hương khác có thể cho là trùng hợp, dù sao cũng từ sách cổ mà điều chế ra được. Nhưng mùi hương này năm đó Vân Nùng luôn tự mình dùng, keo kiệt thật sự, chưa từng đem phương pháp điều chế mùi hương này cho bất cứ ai…
Thấy bộ dáng này, Vân Nùng cũng thấy được một chút khổ sở, thanh âm chát chát:
“Là xuân phong phất hạm.”
Lúc trước Cảnh Ninh còn có nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng có thể xác thực.
Vân Nùng gắt gao mím môi, nhìn vẻ mặt đoan trang của Cảnh Ninh tựa như muốn khóc, nàng cảm thấy có chút buồn cười, cũng không có chút lo sợ.
“Là ta.”
Vân Nùng chớp mắt, nước mắt cũng rớt xuống,
“Sau biến cố tiệc cung yến năm đó, ta tưởng rằng cuộc đời này đã kết thúc rồi, nhưng không thể ngờ rằng có thể tái sinh được như thế này.”
Hai người bất chấp lễ nghi quy củ, nước mắt bù lu bù loa, lem hết cả phấn trang điểm.
Dương Cầm cũng không biết trong phòng khách rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc, lo lắng đề phòng .
Cho đến khi nghe được trưởng công chúa gọi, liền lập tức vào cửa, kinh hãi nhìn hai người.
Rõ ràng trên mặt đều có nước mắt, nhưng thoạt nhìn cũng không giống như khổ sở.
Bạn cũ gặp lại, tự nhiên là cao hứng, đem những chuyện một năm qua kể cho nhau nghe, vừa cảm khái vừa vui sướng .
Cảnh Ninh phân phó cho Dương Cầm đem nước đến để nàng và Vân Nùng rửa mặt, cũng không để ý đến son phấn, lập tức đưa Vân Nùng ra khỏi phòng khách, đến phòng ngủ của mình.
"Trong kinh thay đổi rất nhiều, "
Thanh âm Vân Nùng có chút chậm rãi nói:
“Ta đối với mấy chuyện hoàn toàn không biết gì cả, cũng không dám vội vàng tìm đến.”
Cảnh Ninh để thị nữ trong phòng đi ra ngoài hết, tự mình châm trà, thấp giọng nói:
“Thật sự là thay đổi rất nhiều, long trời lở đất.”
"Ta không rõ, "
Vân Nùng tiếp nhận chén trà, cũng không uống,
"Lúc trước rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cố Tu Nguyên đã làm gì với ta?"
Sau khi nghe được tên Cố Tu Nguyên, trên mặt Cảnh Ninh có chút cười nhạo:
“Biến cố thảm sát đó là do tam hoàng tử khơi mào, thái tử chết trong tiệc cung yến đó, hoàng thượng vì có người liều chết bảo vệ nên không bị thương nặng, chỉ là chuyện này đối với người đả kích quá lớn, nên không bao lâu người cũng băng hà. Trước khi băng hà, người đã truyền ngôi cho Lục hoàng tử nhỏ tuổi, có vài vị đại thần phụ trợ.”
Chuyện năm đó, Cảnh Ninh như cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng hôm nay có thể bình tĩnh nhắc tới, cảm thấy dường như đã qua mấy đời người.
Ánh mắt phức tạp của nàng liếc Vân Nùng một cái rồi sau đó lại nói:
"Về phần Cố Tu Nguyên... Năm đó sau khi ngươi chết, Lục hoàng tử từng đến phủ quận chúa phúng viếng, cùng Cố Tu Nguyên lén gặp qua một lần. Cũng không biết Cố Tu Nguyên rốt cuộc cùng hắn nói chuyện gì đó, sau này tiên đế băng hà truyền ngôi cho hắn, mà sau khi hắn kế vị, liền bắt đầu trọng dụng Cố Tu Nguyên. Vì thân phận của Cố Tu Nguyên rất tầm thường nên quần thần trong triều cũng có nhiều kiến nghị, nhưng rốt cuộc Cố Tu Nguyên vẫn rất được sủng ái.”
Vân Nùng nghiêm túc nghe xong, nhíu nhíu mày:
“Lúc trước Lục hoàng tử đến quý phủ của ta thì chiếu thư của tiên đế chưa được ban xuống sao?”
“Chính xác là không có.”
Cảnh Ninh nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, truy vấn nói:
“Ý ngươi muốn nói, Cố Tu Nguyên giúp đỡ Lục hoàng tử lên ngôi sao?”
“Không loại trừ nguyên nhân này, ta không tin rằng có lý do khác khiến hoàng thượng nể trọng hắn như vậy.”
Vân Nùng bình tĩnh nói:
“Chỉ là rốt cuộc hắn bày mưu tính kế như thế nào, ta không thể đoán được.”
Cảnh Ninh nói:
“Thân phận của hắn như thế nào không một ai biết cả, năm đó ta cũng từng cho người đi tra hỏi, nhưng cũng không thu thập được gì.”
Vân Nùng khi đó không cho là đúng, cảm thấy xuất thân Cố Tu Nguyên như thế nào cũng không quan trọng, thậm chí còn chưa từng hỏi qua, hiện tại mới ý thức được bản thân năm đó là hồn nhiên như thế nào.
Vân Nùng đem chuyện ở phía sau núi của Hộ Quốc Tự nói ra, rồi hỏi Cảnh Ninh:
“Lúc đó tại sao ngươi lại hỏi hắn như vậy?”
Cảnh Ninh sau khi kinh ngạc, liền giải thích:
“Đây là một chuyện khác. Năm đó sau khi tam hoàng tử thua trận, bị tiên đế hạ lệnh cấm cung, chờ ngươi thẩm vấn, tra khảo rất nghiêm ngặt. Nhưng sau khi Lục hoàng tử đăng cơ, Cố Tu Nguyên lại một tay chặn ngang đem việc này tự mình giải quyết.”
“Lúc đó ta cho rằng hắn muốn tự tra cứu việc này, bắt giết được thủ phạm nhưng sau khi kết án tử, trong lúc vô ý ta vẫn phát hiện có điểm đáng ngờ. Chuyện ở Hộ Quốc Tự đó chẳng qua là ta muốn thử hắn một chút, không ngờ hắn lại không đáp lại.”
Cảnh Ninh thở dài:
“Hiện tại hắn rất có quyền uy, nên chắc đã sớm có mưu đồ, cuối cùng trong lúc không đề phòng lại cho chúng ta mở mang đầu óc thôi.”
Vân Nùng để nàng nói, từ đầu tới cuối cũng chưa mở miệng.
Cảnh Ninh thấy bộ dáng này của nàng, lo lắng nói:
“Ta biết ngươi thích hắn, chỉ là trước khi làm rõ chuyện này, ngươi tuyệt đối không thể bại lộ thân phận trước mặt hắn. Nếu không thì sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Ta biết rồi, ta sẽ không cho hắn biết.”
Vân Nùng cười lắc lắc đầu, rồi sau đó lại nói,
“Hắn đã nghi ngờ ta, nhưng nhờ có một cô nương làm chuyện ngốc nghếch trước, cho nên hắn thấy ta thì cũng coi như ta đang cố ý bắt chước Hoài Chiêu quận chúa thôi.”
Nói như vậy thì nàng phải cảm ơn Từ Tư Nhụy mới được.
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói:
“Ta nghe người ta nói, trước kia có người tặng cho hắn một mỹ nhân có tướng mạo giống ngươi, hắn nhận lấy, nhưng cũng không được mấy ngày liền đuổi đi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.”
Vân Nùng cười trừ, hiện tại thân phận của nàng cũng không thích hợp ở lại phủ trưởng quận chúa, cho nên sau khi nói chuyện một hồi, hai người lưu luyến rồi nói lời cáo biệt.
Sau khi gặp Cảnh Ninh, Vân Nùng coi như hiểu rõ được một số chuyện, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài việc buôn bán.
Không bao lâu nàng lại nhận được một phong thơ.
Là chữ viết của Cố Tu Nguyên.