Sau khi quyết định đi Hồ Quốc Tự dâng hương, Vân Nùng cũng không trì hoãn.
Nàng thay đổi quần áo sang màu thiên thanh, để Thúy Kiều giúp mình trang điểm, chọn thêm chiếc áo choàng có thêu hoa văn thanh trúc, nàng nhìn ngắm lại bản thân trong gương một lần nữa. Hiện tại thân thể nàng không được tốt lắm, không thể chịu nổi lạnh, phải luôn cẩn thận mới được.
Từ Từ gia đến Hồ Quốc Tự không xa, Vân Nùng cùng Thúy Kiều đùa nghịch một lát liền mệt mỏi dựa vào vách xe ngựa đang phải đứng yên một chỗ.
Bây giờ đã là cuối năm, người đến Hồ Quốc Tự dâng hương rất nhiều, tất cả đều có ý nghĩ mong năm sau sẽ tốt hơn. Xe ngựa dừng lại ở sườn núi, không có cách nào đi lên phía trên được, Thúy Kiều liền đỡ Vân Nùng xuống xe rồi chậm rãi đi lên núi.
Thúy Kiều thấy đoàn người nối liền không dứt, cảm khái nói:
“Năm mới khi ở tiền đường, chúng ta cũng có đến vài am miếu, nhưng chưa bao giờ thấy đông người hành hương như vậy.”
"Đây chính là Hộ Quốc Tự, "
Vân Nùng ngửa đầu nhìn bậc thềm đá phía trên,
“Tiên đế và thái hậu rất sùng bái phật, thường xuyên thỉnh các thầy sư vào cung giảng đạo, mấy năm nay đã quyên góp không ít tiền bạc. Lão nhân gia còn như thế thì quân chúng triều thần đương nhiên lại càng sùng bái hơn rồi.”
Thúy Kiều thấy nàng giảng giải, hiếu kỳ nói:
“Sao tiểu thư lại biết rõ như vậy?”
“Chuyện này cũng không phải bí mật cung đình, lưu ý một tí là biết thôi.”
Vân Nùng nở nụ cười nhẹ, không nhiều lời nữa.
Đây là chuyện mọi người đều biết, cũng không có gì phải kiêng dè, nếu như nói tiên đế vì sao lại si mê tăng ni thì mới xem là bí mật cung đình.
Hộ Quốc Tự vẫn như cũ trong trí nhớ của Vân Nùng, bên trong hoàng thành long trời lở đất, xem ra cũng không ảnh hưởng gì đến nơi này.
Khách lui tới hành hương khiến cho ngôi chùa thêm phần náo nhiệt, Vân Nùng đứng ở trong viện đoan trang hồi lâu mới tiến vào điện thắp nén hương.
Thực sự thì Vân Nùng cũng không thể nói là tin phật, chỉ là đi theo Đậu thái hậu lễ phật, Vân nùng cũng thành thói quen, xem như có cái niệm tưởng. Ra đến đại điện, nàng cúng vài lượng bạc tiền nhang đèn, đưa Thúy Kiều đi về phía sau viện.
“Tiểu thư muốn đi dùng cơm miễn phí sao?” Thúy Kiều nói.
Vân Nùng cười nói:
“Cơm miễn phí ở Hồ Quốc Tự cũng không phải là người bình thường có thể ăn, nhiều khách hành hương như vậy thì sao phục vụ nổi? Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi.”
Hồ Quốc Tự này thật rộng, Thúy Kiều đi không được bao lâu liền cảm thấy có chút ngơ, chỉ có thể gắt gao đi theo Vân Nùng.
"Đây là tàng kinh lâu, "
Vân nùng nâng nâng cằm,
“Chỉ tiếc là không phải ai cũng có thể vào, không ít quan to quý tộc đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, có người hỏi phương trượng làm sao mới có thể vào, phương trượng nói cái này cần phải xem duyên phận.”
Thúy Kiều không hiểu nói:
“Duyên phận? Vậy thì ai sẽ định đoạt?”
“Vị đại sư trông giữ tàng kinh lâu sẽ đến quyết định.”
Vân Nùng nhớ tới chuyện xưa, mím môi nở nụ cười nhẹ.
Năm đó nàng đến Hộ Quốc Tự, Cố Tu Nguyên không tin thần phật, chỉ cảm thấy thú vị nhất chính là tàng kinh lâu này. Ai ngờ cuối cùng chỉ một mình nàng vào tàng kinh lâu, Cố Tu Nguyên bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nói là không có duyên với phật lắm.
Thúy Kiều lại hỏi:
“Nếu như thế thì Hồ Quốc Tự không sợ sẽ đắc tội với người khác sao?”
"Năm đó Đỗ tể tướng muốn vào tàng kinh lâu đánh giá, nhưng bị cự tuyệt ở ngoài cửa, hắn là một tể tướng đức cao vọng trọng, Hồ Quốc Tự còn không nể tình mà.”
Vân Nùng cười nói:
“Hắn còn vì thế mà oán giận với tiên đế, nhưng tiên đế lại xem thường nói ‘ngay cả trẫm cũng chưa thể vào, ngươi không thể vào thì có gì không bình thường chứ?’, tiên đế và tể tướng còn như thế thì người khác đương nhiên không có có ý kiến gì.”
Thúy Kiều chưa từng nghe qua việc này, chỉ cảm thấy thú vị, liền quấn quít lấy Vân Nùng hỏi rất nhiều.
Vân Nùng ở trong phủ buồn chán đã lâu, bây giờ vất vả đi dạo cũng không vội vã trở về, đưa Thúy Kiều đi dạo Hồ Quốc Tự một vòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi về khu rừng trúc phía sau núi.
‘Đây là?” Thúy Kiều hỏi.
“Thái hậu…Hiện thời chính là thái hoàng thái hậu, bà cũng là người tin phật, muốn vài hôm lại rời cung để chơi, nên cho người xây một tiểu cung ở rừng trúc phía sau núi.”
Vân Nùng đi được vài bước liền dừng lại,
“Chỉ mà nghe nói hiện tại thân thể người không được tốt, chắc cũng không thể rời cung, nếu không thì nơi này phải có người gác mới đúng.”
Thúy Kiều liền cảm thấy có chút kỳ quái, nghe nàng nói xong những lời này, nhịn không được liền hỏi:
“Những chuyện này làm sao tiểu thư biết được? Đây là chỗ ở của hoàng gia, chúng ta tùy tiện đặt chân vào cũng được sao?”
Vân Nùng thấp giọng nói:
“Chẳng qua là nghe người ta nhắc tới nên nhất thời tò mò thôi.”
Nếu như nàng không đến Lạc Dương thì thôi, nhưng sau khi liên tiếp gặp Cố Tu Nguyên và Cảnh Ninh, nàng cũng khó có thể kìm nén. Xét cho cùng thì nàng đã không thể hoàn toàn giải thoát kiếp trước.
Thúy Kiều lúc trước ở tiền đường cũng không biết nhiều chuyện gì, nhưng hôm nay xem ra cũng học được không ít, biết hành động này của Vân Nùng có chút khác người liền khuyên nhủ:
“Hay là chúng ta đi nơi khác xem đi?”
Vân Nùng sợ run một lát rồi nói:
“Cũng được.”
Tuy nói như thế nhưng nàng cũng chẳng còn hứng đi dạo, liền dứt khoát đi xuyên qua rừng trúc ra bên ngoài, muốn đi từ con đường nhỏ xuống núi. Đường này có chút hẻo lánh, dân chúng tầm thường có lẽ không biết, Vân Nùng đã nghe các tăng ni đề cập qua.
Không lẽ lại nói là trùng hợp, hay là ý trời, nàng lại gặp được Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên.
Với thân phận của hai người thì nếu đi đường chính tất nhiên sẽ thu hút sự hiếu kỳ của dân chúng. Cho nên mới đi con đường nhỏ này, chỉ là không ngờ rằng sẽ gặp nhau ở chỗ này.
Hai người đến một góc sân đình hóng mát nói chuyện, người hầu đều bị cho đứng xa, ở chỗ Vân Nùng có một cây bạch quả đại thụ che chở nên cũng không bị phát giác.
Thúy Kiều mặc dù không biết hai người họ, nhưng vừa thấy trận thế này cũng có chút hoảng, muốn lôi kéo Vân Nùng rời đi. Nhưng Vân Nùng lại phất tay áo bảo nàng yên lặng đừng lên tiếng.
“Trưởng công chúa ngăn đón ta sao?”
Ngữ khí của Cố Tu Nguyên có chút lơ lỏng,
“Không phải cùng đường thì sao lại cho nhau khó xử làm gì?”
Ngữ khí Cảnh Ninh có vẻ sắc bén hơn nhiều, chất vấn nói:
“Ngươi đi lên núi làm gì?”
“Ta làm việc cũng phải để trưởng công chúa tới hỏi sao?”
Cảnh Ninh cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi muốn thắp hương bái phật thì phải thành thật đi phía trước núi, nếu muốn từ phía sau núi vào cung thì cũng không thể được.”
Cố Tu Nguyên bình tĩnh nhìn nàng:
“Ta chỉ muốn đi lấy một chút vật cũ, trưởng công chúa làm sao lại như thế.”
“Vật cũ? Vật cũ của ai?”
Thanh âm của Cảnh Ninh không tự chủ nâng lên một chút,
“Cho đến bây giờ Cố Tu Nguyên ngươi có tư cách gì tới lấy đồ của Vân Nùng chứ?”
Cố Tu Nguyên như bị cái tên này thiêu đốt, thu lại nét cười đứng lên, trầm giọng nói:
“Chuyện của ta với nàng ấy, không tới lượt ngươi xen vào.”
Vân Nùng tưởng rằng hai người ở triều đình tranh chấp chính sự, không ngờ lại liên quan đến mình, lúc này nàng nín thở nghiêm túc lắng nghe.
‘Ngươi lại ở đây nói thâm tình gì chứ?”
Cảnh Ninh không nhìn được dáng vẻ của hắn, cười lạnh nói:
“Được lắm, Cố Tu Nguyên ta hỏi ngươi, hiện tại có trời phật chứng giám, ngươi có dám thề hay không, ngươi không liên quan gì đến cái chết của Vân Nùng, ngươi chưa bao giờ lợi dụng muội ấy.”
Cố Tu Nguyên không tin thần phật, Vân Nùng nghĩ rằng những lời này cũng vô dụng với hắn.
Dù là như thế nhưng nàng vẫn muốn nghe một câu phủ định từ Cố Tu Nguyên, lòng bàn tay nàng thậm chí còn toát mồ hôi.
Nhưng với những lời chất vấn này của Cảnh Ninh, Cố Tu Nguyên một lúc lâu cũng không thốt ra lời nào.
Một không gian yên tĩnh.
Cảnh Ninh càng cười lạnh, nhưng trái tim Vân Nùng lại chùng xuống.
Nàng hiểu Cố Tu Nguyên hơn bất cứ ai, tự nhiên cũng biết sự yên lặng này có nghĩa là gì.
Vân Nùng bỗng nhiên có chút hối hận, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì nàng sẽ nghe lời Cảnh Ninh nói, chỉ chơi qua đường, không nên quá tin tưởng người khác.
Nàng lập tức xoay người rời đi.
Cố Tu Nguyên trầm mặc hồi lâu, vẫn chưa trả lời Cảnh Ninh, chỉ là tự nhiên nói:
“Lúc trước ngươi muốn tìm thần y, ta đã cho người đi tìm.”
Thái hoàng thái hậu bị bệnh nặng, Cảnh Ninh vừa nghe thấy cũng không để ý chuyện khác, liền hỏi hắn:
“Hắn ở đâu?”
“Ở trong phủ ta”
Cố Tu Nguyên giương mắt nhìn về phía nàng,
“Nếu như ngươi muốn ta đưa hắn tiến cung để trị bệnh cho thái hoàng thái hậu thì hôm nay đừng ngăn cản chuyện của ta.”
Cảnh Ninh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nàng không ngờ rằng Cố Tu Nguyên sẽ lấy chuyện này để uy hiếp nàng.
Nhưng mà Cố Tu Nguyên sẽ làm ra được những việc này, cho nên sau khi cân nhắc, nàng chỉ có thể tránh đường, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ác giả ác báo.”
Cố Tu Nguyên muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Việc đã đến nước này, cũng không thể làm được gì nữa, người chết cũng không thể sống lại.
Cho nên cuối cùng, hắn không nói gì mà tiếp tục dẫn người hầu lên núi.