Vừa vặn sau buổi trưa, gió mát thổi khiến người ta cảm thấy thoải mái, xương cốt đều mềm mại đi vài phần. Đình viện to như vậy nhưng lại rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có một vài tỳ nữ đi qua, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua như thể chân không chạm đất, sợ làm kinh động đến giấc ngủ của chủ tử.
Nghe nói công chúa Cảnh Ninh giá lâm, Xuân Noãn vội vàng chạy ra ngoài đón.
“Vân Nùng đâu?” Cảnh Ninh hỏi.
Xuân Noãn đáp lại:
“Quận chúa đang nghỉ trưa, vẫn chưa tỉnh lại, vốn biết tính tình của người nên nô tỳ cũng không dám đi quấy rầy.”
Cảnh Ninh cũng không để ý, nửa bất đắc dĩ nửa dung túng lắc lắc đầu, lại cười hỏi:
“Hôm nay là lễ thọ yến của hoàng thượng, làm sao có thể trì hoãn được? Các ngươi không dám đi, vậy tại sao không đi tìm Cố Tu Nguyên đến?”
Cố Tu Nguyên được xem như một tên trai bao được Vân Nùng nuôi dưỡng, người trong phủ này đều biết rằng lời của hắn trước mặt Hoài Chiêu quận chúa là hữu ích nhất.
Xuân Noãn thở dài và giải thích:
“Cố công tử trước đó đã nói rằng phải về quê để thờ cúng tổ tiên, người đã rời đi được nửa tháng, cũng không biết khi nào mới trở về.”
Nếu không như thế thì Xuân Noãn đã sớm gọi Cố công tử đến đây.
Cảnh Ninh khẽ nhíu mày:
“Cũng chính là Vân Nùng, người duy nhất có thể cho phép hắn tự tại như vậy.”
Xuân Noãn cúi đầu trong bộ dáng phục tùng, cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao đây cũng là chuyện của chủ nhân, nàng cũng không được phép xen vào. Hơn nữa, những người trong phủ này ít nhiều cũng có được một chút ân huệ của Cố Tu Nguyên, nàng cũng không dám khua môi múa mép ở sau lưng.
Cảnh Ninh phủi phủi ống tay áo và bước vào chính viện.
Dưới một tán cây trong viện có bày một cái trường kỷ, một thân hình mỹ nhân yểu điệu đang nằm trên đó, những lọn tóc dài phủ lên khuôn mặt trắng nõn và đôi môi đỏ thắm, trông như một bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp.
Đó chính là chủ nhân của phủ đệ này, Hoài Chiêu quận chúa.
Tính khí Vân Nùng xưa nay khá tốt, nhưng nàng ghét nhất là bị làm phiền giấc ngủ của mình, cho nên bọn tỳ nữ cũng không dám quấy rầy. Cảnh Ninh không có bất kì điều cấm kị nào, bước đến bên trường kỷ, cười nói:
“Đến giờ rồi, muội không dậy à?”
Thấy lông mi của nàng khẽ rung lên, nhưng lại không mở mắt ra, Cảnh Ninh đưa tay áo lên phất vào mặt nàng một cái:
“Nếu như muội không tỉnh lại thì ta tiến cung trước đây. Lúc muội vào cung trễ, gặp được Thái Tử thì ta cũng không nói đỡ giúp muội đâu.”
Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, nên có thể nói mười phần đều hiểu rõ đối phương, thấy Cảnh Ninh tuyên bố một bản án chết như vậy, Vân Nùng khẽ thở dài rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
Đôi mắt nàng rất đẹp, đôi mắt có một chút đào hoa, nàng đảo mắt nhìn xung quanh.
“Muội sẽ đi, nhưng cũng chỉ là bình hoa treo tường ở đó mà thôi.”
Vân Nùng nhận tách trà từ tay Xuân Noãn rồi đưa lên miệng nhấp vài cái, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, rồi lại nhìn Cảnh Ninh oán giận nói:
“Mười mấy năm qua đều như thế, lần này cũng như vậy là được rồi.”
Vân Nùng chính là người luôn làm hết sức bổn phận của mình, khi còn nhỏ thì phụ thân của nàng đã hy sinh trên sa trường, sau đó nghe nói mẫu thân cũng bệnh nặng không bao lâu cũng buông tay nhân gian, nàng trở thành một đứa bé mồ côi như vậy.
Trong thời gian Nam Bắc giao chiến, để thể hiện lòng trắc ẩn của mình đối với các anh hùng và lòng nhân từ của hoàng gia, hoàng đế chỉ đơn giản là phong cho nàng chức danh quận chúa, lấy tước hiệu là Hoài Chiêu, được nuôi dưỡng trong hậu cung của hoàng hậu. Từ đó về sau, mỗi dịp lễ tết đều gọi nàng xuất hiện để cho người khác nhìn, để thể hiện lòng nhân từ của mình và để cho các cận thần tiếp tục trung thành, có thể vì hoàng đế mà hy sinh tính mạng.
Vân Nùng thừa hưởng được “ân huệ” của hoàng gia và đương nhiên phải tận tâm tận lực làm bình hoa treo tường như vậy.
“Ăn nói cẩn thận.”
Cảnh Ninh khẽ đánh vào mu bàn tay của nàng,
“Đừng phí thời gian nữa, rửa mặt chải đầu đi.”
Vân Nùng biết rằng nàng ấy cũng đang nghĩ cho bản thân nàng mà thôi, cười nhẹ nói:
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không nói điều này trước mặt tỷ nữa đâu.”
Nếu bàn về chức vị, hai người xem như vai vế khác nhau, nhưng lại giống như bạn thân của nhau.
Cảnh Ninh công chúa là con gái của tiên đế, và khá được sủng ái. Sau khi hoàng đế kế vị lên ngôi thì nàng cũng được chiều chuộng, muốn gì được nấy.
Vân Nùng sau khi được phong làm quận chúa, được nuôi dưỡng trong hậu cung của hoàng hậu, nhưng hoàng hậu cũng có con gái riêng, nàng cũng không để bụng, chỉ cần chú ý mặt mũi không phạm sai lầm nào là được rồi. Thế nhưng thái hậu thì đối xử với nàng rất tốt, sau này bà đã đưa nàng đến bên cạnh và nuôi nấng cùng với Cảnh Ninh công chúa.
Vì vậy mặc dù hai người kém nhau năm sáu tuổi, nhưng giao tình lại rất tốt.
Các tiểu nha hoàn đã sớm chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, Vân Nùng được Xuân Noãn hầu hạ tắm rửa thay xiêm y, rồi sau đó ngồi ngay ngắn trước tấm gương đồng, để cho tỳ nữ trang điểm búi tóc, câu được câu không tán gẫu với Cảnh Ninh công chúa.
Cảnh Ninh dựa vào cửa sổ, nhìn vào những bức tranh mỹ nhân treo trong phòng, nàng thản nhiên nói:
“Bút tích của vị họa sĩ này là gì vậy? Chữ khắc cũng tốt, không giống như chữ viết tay phổ biến hiện nay. Hắn ta có phong cách rất riêng.”
Vân Nùng ngồi ngay ngắn, đầu cũng không quay lại nói:
“Tất cả các bức tranh và thư pháp đều là chữ viết tay của Cố Tu Nguyên.”
Nghe nàng đề cập đến Cố Tu Nguyên, Cảnh Ninh liền hỏi:
“Vừa mới nghe Xuân Noãn nói, hắn đã rời khỏi phủ quận chúa nửa tháng, cũng không biết khi nào trở về…Muội dung túng cho hắn như vậy sao?”
Vân Nùng không chút để ý nói:
“Hắn trở về thờ cúng tổ tiên, muội cũng không thể ngăn cản được.”
“Mấy tên thú cưng mà ta đã đưa đến cho muội đâu? Tướng mạo mặc dù không bằng Cố tu Nguyên, nhưng đều có những sở trường khác mà.”
Cảnh Ninh cười thích thú, lại tiếp tục hỏi:
“Hay là muội thực sự yêu hắn?”
Tác phong của Cảnh Ninh thì cả thành Lạc Dương này đều biết.
Mặc dù các phong tục dân gian ở triều đại này đã cởi mở hơn, việc nuôi thú cưng nam cũng không phải là hiếm, nhưng quang minh chính đại giống Cảnh Ninh thì cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng sống không hạnh phúc trong những năm đầu của cuộc hôn nhân của mình, sau đó nàng đã chọn cách ly hôn và chuyển đến phủ công chúa sống cuộc đời của riêng mình. Thái hậu và hoàng thượng từ trước đến nay vẫn luôn chiều chuộng đối xử tốt với nàng.
Nàng luôn luôn cảm thấy rằng đối với nam nhân chỉ có thể chơi đùa, nếu động lòng yêu nhau thì đó chính là ngu xuẩn.
“Không đến mức như vậy.”
Vân Nùng vuốt mái tóc dài của mình, chậm rãi nói:
“Chẳng qua hắn trông rất sáng sủa, nhưng tính khí bên trong thì không thật sự tốt. Hắn không thoải mái thì ta cũng không thể nghĩ đến chuyện vui vẻ, cho nên là nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.”
Vân Nùng vẫn còn nhớ rõ tình hình ngày nàng say rượu trở về.
Lúc đó, tên nam sủng kia đỡ nàng trở về phòng, lại còn cởi giày vớ và áo khoác ngoài cho nàng, nàng nằm trên giường trong cơn men say mông lung với ánh mắt lờ đờ, đúng lúc thấy Cố Tu Nguyên đứng trước mặt, ánh mắt suýt chút nữa khiến cho nàng bỗng chốc tỉnh rượu.
Cố Tu Nguyên bắt gặp ánh mắt của nàng liền khôi phục lại trạng thái thường ngày cùng với một nụ cười trên khuôn mặt khiến cho Vân Nùng nghĩ rằng có lẽ nàng đã nhìn nhầm rồi. Nhưng đằng sau màn diễn xuất ôn nhu đó là liên tiếp những trận giằng co mây mưa với Vân Nùng, dù nàng van xin như thế nào cũng vô dụng.
Cổ họng của Vân Nùng khản đặc, cho đến khi kết thúc, nàng xoa xoa thắt lưng đang bị đau và hạ quyết tâm phân rõ giới hạn với tên nam sủng mà Cảnh Ninh đưa tới này.
Cảnh Ninh khẽ nhíu mày, không tán thành:
“Làm sao muội lại do dự giữ lại hắn ta?”
Cảnh Ninh đã gấp gãy trong việc dựng vợ gả chồng, thấy bộ dáng này của Vân Nùng liền cảm thấy không ổn, lại bồi thêm một câu:
“Vân Nùng, muội nghe ta nói một câu, tuyệt đối đừng quan tâm đến cảm xúc tình yêu, nếu không tương lai muội sẽ đau khổ đấy.”
Vân Nùng biết rõ quá khứ của Cảnh Ninh và cũng biết rằng nàng ấy cũng vì muốn tốt cho mình, nàng như đùa như không giơ tay thề:
“Cũng không bị hắn gây khó dễ, chẳng qua là yêu vẻ bề ngoài của hắn thôi.”
Cố Tu Nguyên sinh ra với tướng mạo ưa nhìn, khí chất xuất trần, ở thành Lạc Dương này thật khó để tìm ra một công tử khôi ngô tuấn tú như hắn.
Lúc trước, Vân Nùng và hoàng tử xảy ra chút bất hòa trong cung khiến nàng cảm thấy có chút gò ép. Vậy là nàng bèn tìm một cái nớ để xin ra khỏi cung ở, không bao lâu thì Cảnh Ninh khi đó cũng ly hôn, đang lúc cao hứng liền đưa Vân Nùng đến phong quán. Vân Nùng chưa bao giờ đến một nơi như vậy trước đó, thật sự hoa cả mắt, cuối cùng là say không thấy trời trăng mây gió gì, cũng không biết tìm được Cố Tu Nguyên ở đâu liền trực tiếp đem về phủ bao nuôi.
Sau này Cảnh Ninh thấy Cố Tu Nguyên mới có chút kinh ngạc, khí chất toàn thân của người này giống như công tử của một nhà cả đời làm quan, thật không giống như một trai bao ở phong quán. Nàng cũng đã từng cử người đi tra hỏi nhưng cũng không tra được nguyên cớ gì, hơn nữa Vân Nùng thật sự thích hắn nên cứ tùy nàng ấy thôi.
Cho tới bây giờ cũng đã gần bốn năm.
“Cũng nhiều năm trôi qua rồi mà muội vẫn không thấy mệt mỏi, thật là một trường tình.”
Cảnh Ninh vừa uống trà vừa nói:
“Sau bữa tiệc ở hoàng cung, muội đi cùng ta đến phong quán xem có tên nào vừa mắt không.”
Gần đây nàng thật sự không có chuyện gì làm, chẳng có gì thú vị, thấy Cảnh Ninh cũng đã mở miệng, Vân Nùng chớp mắt do dự rồi nhận lời: “Được thôi.”
Nghĩ đến việc Cố Tu Nguyên cũng không thể thoáng chốc hồi kinh được, nên sẽ không biết việc này…Miệng nàng không thừa nhận nhưng thật ra là có chút khiếp sợ Cố Tu Nguyên.
Rõ ràng là nàng bao nuôi Cố Tu Nguyên, không biết từ khi nào lại rớt giá như vậy.
Vân Nùng dường như ý thức được điểm này, nhưng hiện tại nàng sống trong hòa bình, và nàng quá lười biếng để quan tâm đến nó.
Vân Nùng sửa sửa lại ngọc bội bên hông, thay đổi túi thơm rồi nhìn Cảnh Ninh cười nói:
“Lúc trước ngủ say đều bị cưỡng bức, lỡ một ngày nào đó lại như vậy một lần nữa, tỷ muốn như vậy sao?”
“Muốn.”
Cảnh Ninh thấy nàng đã chuẩn bị xong, liền đứng dậy nói:
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên tiến cung thôi.”
Vân Nùng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong cung, sau này lại tìm cớ để chủ động ra khỏi cung, nhưng mấy năm nay đều phải thường xuyên vào cung tham gia các kiểu yến tiệc cho nên cũng được xem là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Nàng cùng Cảnh Ninh tiến cung, gặp thái hậu, lảng tránh vài vị hoàng tử rồi ngồi xuống cùng với các quý nữ hàn huyên khách sáo.
Lễ thọ yến của hoàng thượng đương nhiên được tổ chức long trọng, các bách quan triều đình, hoàng thân quốc thích, hậu cung nữ quyến đều tề tụ đông đủ trong cung. Vân Nùng dịu dàng mỉm cười xã giao, so với các lần trước cũng không có gì khác biệt.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng bữa tiệc thọ yến long trọng này lại biến thành biến cố thảm sát cung đình.
Vài vị hoàng tử đã bắt đầu công cuộc đảo chính, Vân Nùng biết được điều đó nên vẫn luôn cố tình lảng tránh, không bao giờ muốn dính líu tới thị phi rắc rối.
Trời sinh nàng bản tính lười nhác, không tham chí lớn, hiện tại cuộc sống của nàng rất sung túc, cơm no áo ấm không cần phải lo chuyện gì, xưa nay cũng không có ai dám trêu chọc nàng, cho nên nàng nghĩ tự do tự tại như vậy cũng đủ rồi.
Thế nhưng hôm nay lại gặp phải tai họa.
Trên thực tế thì những thích khách kia ban đầu chỉ nhắm vào hoàng thượng, vốn không nên dây dưa với các nữ quyến, nhưng một người trong đó không biết nhận được chỉ thị từ ai, liền trực tiếp xuống tay với nàng.
Cha mẹ Vân Nùng mất sớm, nàng thậm chí không còn nhớ bộ dáng của họ trông như thế nào, nhân duyên mờ nhạt, nàng lúc chết cũng không có gì vướng bận. Cả đời nàng thuận buồm xuôi gió, so với người khác đều tốt hơn rất nhiều, ngoài việc cuộc đời quá ngắn ngủi thì cũng không còn nuối tiếc gì.
Còn với Cố Tu Nguyên……
Miệng vết thương vô cùng đau đớn, Vân Nùng đần độn tự hỏi, không biết phản ứng của hắn như thế nào khi biết chuyện này?