“Dù sao các anh cứ gọi tôi là Đường Thanh là được rồi, không cần để ý mấy cái này.” Đường Thanh nói: “Còn về mấy người đó, tôi có thể đảm bảo bọn họ có tính cách chính trực, cũng không phải loại người đại gian đại ác, có thể kết bạn.”
Túc Thiên Dục gật đầu: “Được.”
Đường Thanh còn muốn nói gì đó, vô tình nhìn thấy vận rủi của hắn chuyển động, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, cậu rất sốt ruột: “Bao giờ thì anh đi?”
Túc Thiên Dục nói: “Trưa mai sẽ rời đi. “
Đường Thanh: “Vận rủi của anh vẫn chưa xử lý xong, thật sự không cần tôi đi cùng?”
Túc Thiên Dục: “Đường đi quá xa, rất giày vò người khác.”
Vẫn có ý từ chối.
Đường Thanh do dự. Vốn dĩ cậu muốn bí mật đi theo để bảo vệ Túc Thiên Dục, nhưng đối phương hết lần này đến lần khác từ chối, chẳng lẽ là ra ngoài giải quyết vấn đề riêng, không muốn người khác biết?
Đường Thanh bình tĩnh nói: “Lần này anh ra ngoài là có việc à?”
Nghĩ tới việc đi đào hang ổ của đầu heo, tâm trạng của Túc Thiên Dục lập tức trở nên phấn khích, cao hứng nói: “Không phải.”
Hắn nhìn ra tâm tư nhỏ của Đường Thanh, lại nói thêm: “Không phải chuyện không thể để người biết, chỉ là tình huống có chút phức tạp, tôi không có cách nào giải thích cho cậu, tóm lại là chuyện tốt.”
Đường Thanh: “Vậy chúc mừng anh trước.”
Túc Thiên Dục ừ một tiếng, vẻ mặt tươi cười, xem ra là vui thật.
Đường Thanh nhìn, cảm thấy người ta vui vẻ như thế mà mình lại lén đi theo cũng không tốt, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, trở về phòng tự chơi.
Cậu nhịn đau đào ra kho báu lâu năm của mình, lông đuôi của Sơn Hạ Điểu. Cọng lông dài màu đỏ rực, tựa như ngọn lửa đang cháy hừng hực, cầm trên tay lập tức cảm thấy ấm áp. Bởi vì thời gian dài đặt trong kim khố, bên trên còn nhiễm phải kim quang của cậu, màu sắc cực kỳ tươi đẹp.
Này là lúc Đường Thanh luyện ra chín đuôi, Sơn Hạ Điểu tặng cho cậu lông đuôi của mình, đã nhiều năm như vậy cậu đều không nỡ dùng.
Nhưng hết cách, hiện tại thời gian gấp gáp, cậu không có thời gian chuẩn bị những thứ khác cho Túc Thiên Dục nên chỉ có thể rút từ kim khố nhỏ của mình ra.
Lông vũ này vừa có thể trừ tà lại còn nhiễm kim quang của cậu, thích hợp nhất rồi.
Đường Thanh thu nhỏ lông vũ, lại dùng dây bạc treo lên trâm cài áo – cây trâm khảm một viên bảo thạch hình thoi màu đỏ, trong suốt lộng lẫy, cực kỳ đẹp, là viên ngọc đầu tiên cậu nhặt được lúc vừa lên núi, màu sắc kết hợp với lông vũ vừa hợp. Dây bạc là do cậu đã kiên cường chôm được từ bên bố già, nghe nói có tác dụng làm cho ác quỷ tà ma khiếp sợ.
Sau đó Đường Thanh biến thành mèo con ôm cây trâm cuộn thành quả bóng ngủ cả đêm, cố gắng để nó nhiễm thêm thật nhiều kim quang, ngày hôm sau vừa xoa bụng vừa đưa cho Túc Thiên Dục – ờm… cũng có hơi cấn.
Túc Thiên Dục đương nhiên biết nhìn hàng, càng ngạc nhiên về chiếc lông vũ thu nhỏ này.
Theo hắn biết, ngoại trừ trong tay con Chu Tước ở phía nam kia ra, khắp Yêu giới đều không lưu thông loại hàng hóa này- có trời mới biết con Chu Tước kia keo kiệt tới mức nào, đụng tới cái gì cũng được trừ việc đụng tới lông vũ của bả, một chiếc lông rụng theo tự nhiên cũng khiến bả đau lòng gào nửa ngày, ai dám bán? Dám bán nghĩa là do ngại sống quá dài.
Chẳng lẽ mèo con quen biết Chu Tước?
Túc Thiên Dục nghĩ trong lòng như vậy, nhưng trên mặt lại không để lộ gì mà chỉ cười, đóng nắp hộp quà lại, nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Đường Thanh đặt hai tay lên bụng, dặn dò: “Đeo lên trước đi, cây trâm này làm bằng chất liệu đặc biệt có thể bảo vệ anh, cố đừng để nó rời người.”
Túc Thiên Dục cười đáp: “Được.”
Hắn lấy cây trâm cài áo từ trong hộp ra, nghiên cứu nửa ngày trời cũng không tháo được dây bạc quấn lung tung rối loạn phía trên.
Đường Thanh nhìn ngứa tay, vươn tay qua muốn tự mình tháo trâm, Túc Thiên Dục cũng tự nhiên cúi người xích lồng ngực lại gần.
Đường Thanh: “…”
Cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.
Có lẽ là do thần thái Túc Thiên Dục quá tự nhiên, Đường Thanh chỉ có thể hiểu những hành vi này thành chủ tịch Túc quen có người khác hầu hạ, vậy nên cậu mặt không đổi sắc mà cài lên cho hắn.
Túc Thiên Dục đột nhiên cười thành tiếng, cúi đầu nói: “Lâu lắm rồi không có ai quan tâm tôi như vậy.”
Đường Thanh mỉm cười: “Miễn là có tiền, anh muốn quan tâm kiểu gì có kiểu đó, ba trăm sáu mươi ngày đủ loại không lặp lại.”
Túc Thiên Dục: “Tôi lại thích bộ dạng không cần bất cứ hồi báo nào của cậu.”
Đường Thanh: “Tôi chỉ đang trả ơn, vẫn là do đã lấy được gì đó từ trên người của anh mới tới báo đáp anh.”
Túc Thiên Dục than một tiếng: “Thật là vô tình.”
Đường Thanh: “Cảm ơn đã khen.”
Túc Thiên Dục trêu chọc người ta thất bại nhưng chả hiểu sao lại cười càng vui vẻ hơn, xoa xoa đầu mèo con rồi linh hoạt xoay người lên xe.
Bởi vì còn một quãng đường dài mới lên máy bay tư nhân, Quyền Lê đi cùng tiễn một đoạn, kể lại một lượt việc y đã làm.
Ngày đó y đã điều tra Chu thị xong, sau khi tiệc tối kết thúc, y trực tiếp liên lạc với gia chủ Quản gia, cười tủm tỉm tỏ vẻ: “Ông hẳn đã biết rồi nhỉ? Bao giờ ông mới trả tiền cho tôi?”
Gia chủ Quản gia cực kỳ vô tội: “Biết cái gì? Tôi chả biết cái gì sất.”
Quyền Lê nói: “Không sao, để tôi nói cho ông biết, tôi đã tìm ra tung tích của cậu trẻ rồi.”
Gia chủ Quản gia: “Vậy sao? Có bằng chứng không?
Quyền Lê: “Hơn ba mươi vị chủ tịch có thể chứng minh.”
Gia chủ Quản gia: “Tập đoàn Túc thị mấy người giàu có như vậy, muốn bày trò cũng quá đơn giản.”
Quyền Lê: “Ông đây là muốn nuốt lời?”
Gia chủ Quản gia: “Không phải, tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người.”
Quyền Lê: “Xem ra ông muốn nuốt lời thật rồi.”
Gia chủ Quản gia: “Vậy ra là cậu đang gạt người.”
Hai người tiến hành kiểu tranh luận ấu trĩ này trong ba ngày, Quyền Lê nắm trong tay quyền chủ động cũng không vội, y vẫn còn có chút thắc mắc với thái độ đòi gặp bằng được của gia chủ Quản gia, chưa quyết định được nên hỏi thử ý của chủ tịch Túc trước.
Túc Thiên Dục từ chối: “Không gặp, chắc chắn con heo đó đang giở trò quỷ, mấy ngày tới trông kỹ mèo con đừng để cậu ấy bị bắt đi.”
Quyền Lê đáp ứng: “Ok.”
Túc Thiên Dục lại nói: “Cậu kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa đi.”
Quyền Lê liếc ra cửa sổ, xem chừng khoảng cách cũng đủ, kể lại một lượt sự việc từ nhỏ tới lớn.
Túc Thiên Dục suy ngẫm trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Nếu như cậu gặp được tượng đất trước khi gặp mèo con, cậu có thể nhìn ra cái gì?”
Quyền Lê nghĩ thử, uyển chuyển đáp: “Mèo con tuổi còn nhỏ có khả năng chưa vào đời đủ lâu, cho nên lúc nặn tượng đất không thèm sửa nguyên hình, thêm vào đó còn không biết sử dụng pháp thuật không biết ẩn…”
Ý trong lời chính là – gặp được người nhìn ra được cái gì thì lúc gặp được tượng đất cũng có thể nhìn ra như thế.
Túc Thiên Dục đáp: “Đầu heo hẳn là đã nhìn thấy tượng đất. Dựa theo logic của gã, mèo con mà đã giúp tôi chính là người bên cạnh tôi, gã vì phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra chắc chắn sẽ điều tra mèo con.”
Nhưng mà cho tới giờ, bọn họ vẫn chưa tra ra được lai lịch của mèo con, đầu heo cũng vậy…
Túc Thiên Dục nhíu mày: “Tên này mặc dù ngang ngược, nhưng lại rất kính trọng Bạch Trạch, hẳn đã đến hỏi Bạch Trạch rồi.”
Bạch Trạch biết được bao nhiêu thì không rõ, dù sao vị Thụy thú này từ xưa đã có tiếng ‘Thông hiểu tình cảnh của vạn vật, cũng hiểu rõ bề ngoài của vạn vật trong thiên hạ’.
Túc Thiên Dục suy nghĩ, chờ móc sạch hang ổ của đầu heo xong, hắn cũng đi tìm Bạch Trạch hỏi một chút.
Hắn lại căn dặn Quyền Lê không cho bất luận kẻ nào gặp mèo con, chú ý đề phòng Quản gia và đầu heo, kéo dài trong vài ngày tới.
Quyền Lê đáp ứng từng cái, khi đang nói chuyện thì đã đến nơi, tiễn chủ tịch Túc xong lại tranh thủ thời gian trở về.
Lúc này mèo con đang núp ở trong chăn đi ngủ, bày ra cái bụng nhỏ với mớ lông mao rối bời, mơ hồ có thể nhìn ra vết tích của cây trâm buổi tối hôm qua.
Cậu ngủ bù ba tiếng thì bị cơn đói làm tỉnh giấc, đứng lên rửa mặt ăn cơm.
Quyền Lê ngồi trong chính phòng cãi nhau với người trong điện thoại, ấu trĩ gào: “Ông không biết xấu hổ”, “Rõ là ông muốn nuốt lời”, “Ông già mồm cãi láo”, vân vân.
Cho tới lúc Đường Thanh bước vào cửa mới cúp điện thoại, sắc mặt như ngày thường: “Chủ tịch Túc trước khi đi có căn dặn tôi chăm sóc tốt cho cậu Đường, ngài có yêu cầu gì cứ tới tìm tôi. Mặt khác, chuyện cậu ta rời đi không giấu được lâu nữa, đối phương rất có thể sẽ nắm lấy cơ hội hành động, cậu Đường chú ý an toàn.”
Đường Thanh biết rõ: “Hiểu rồi.”
Hai người cùng ăn cơm trưa, trợ lý Quyền bề bộn nhiều việc, vội vàng tới rồi lại gấp gáp rời đi. Đường Thanh một mình ngồi trong đình viện thưởng cá, thở dài một hơi thật sâu.
Thói quen trong hai mươi bảy ngày thật quá ảnh hưởng, vì không đi theo bên cạnh Túc Thiên Dục mà cậu đột nhiên cảm thấy trống trải.
Để làm bản thân hết trống trải, Đường Thanh lấy điện thoại ra bắt đầu quấy rối bố già.
Bố già là người làm việc ca đêm, ban ngày đều là thời gian ngủ bù. Nhưng Đường Thanh mặc kệ, vẫn kiên trì chọc bố mình, gửi tin hỏi: [Có đó không? Bố có đó không? Sao bố không nói gì? Bố để ý tới con đi nè!]
Bố già: […]
Bố già gửi icon *cười mỉm* tới: [Phắn!]
Đường Thanh: [Không chịu đâu, con vừa quan sát thiên tượng, đột nhiên phát hiện từ khi xuống núi đã lâu rồi không liên lạc với bố, đây là do con trai không làm tròn bổn phận, sau này con nhất định sẽ quan tâm tới bố.]
Bố già: [Nói phét, ba ngày trước vừa mới gửi thư cho ta, lấy đâu ra lâu rồi?]
Đường Thanh: [Một ngày không gặp như cách ba thu.jpg]
Bố già: […]
Bố già chắc là đã hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên nhắn hỏi: [Báo ân xong rồi?]
Đường Thanh nói: [Vẫn chưa, ân nhân đi xa mà không cho con theo, con không thể làm gì khác hơn là tủi hờn ở lại trạch viện chục tỷ của anh ta, thay anh ta trông coi kho báu.]
Bố già: [Nói thế có nghĩa là con đang rất rảnh?]
Đường Thanh đột nhiên cảnh giác: [Ân nhân nói, con giúp anh ta chính là chọc phải kẻ địch của anh ta, dặn con nhớ chú ý an toàn.]
Bố già: [Không biết rời xa vòng tay của bố là bão tố à?]
Đường Thanh nhăn nhó mặt mày: [Con vừa cơm nước xong, bố đừng làm con buồn nôn.]
Bố già: [Đồ mất dạy!]
Bố già tức giận, răn dạy mèo con không hiếu thuận một trận, block luôn.
Đường Thanh thành công thoát được một kiếp, đắc ý cất điện thoại, quyết định ngày mai lại đi quấy rối bố già tiếp.
Mặc dù không biết là do lương tâm bố già trỗi dậy, hay là do kiêng kỵ việc báo ân của cậu, nhưng chỉ cần không bị bắt làm đi làm culi là cậu đã thấy rất vui rồi.
Khiêng khối bài miễn tử này cậu nhất định phải vớt đủ vốn mới được.
Đường Thanh chí hướng rộng lớn, tràn đầy phấn khởi.
Nhưng mà… Vào ban đêm cậu bị bố già trả thù rất thảm, ba mươi mấy người giấy nhỏ bay lơ lửng giữa không trung vây quanh giường của cậu ca hát.
Mèo con đang hơi thiu thiu rồi, tính tình cáu kỉnh bộc phát trong nháy mắt, nổ thành một đoá bồ công anh bay khỏi ổ chăn, hung ác xé nát người giấy thành từng mảnh nhỏ. Kết quả phải vất vả lắm mới vào giấc được, không biết từ đâu lại xuất hiện một đống người giấy.
Bọn chúng tay cầm tay vây quanh mèo con vừa hát vừa nhảy: “Ở bên kia sườn núi có một con mèo ngốc nghếch ♫ nó mà không động đậy thì đáng yêu biết bao ♪ ngày nào nó cũng tức đến méo cả mặt… ♩♪”
Giữ vững nụ cười, bố à, bố nhất định sẽ phải hối hận!!
Cậu không ngủ nữa, ngồi khoanh chân trên giường, cầm điện thoại quyết định trời vừa sáng lập tức gọi điện thoại cho ổng, là kiểu gọi đi gọi lại gọi tái gọi hồi mới thôi.
Kết quả không đợi cậu hành động, Túc Thiên Dục nhắn qua trước.
Túc Thiên Dục: [Tặng mọi người làm quà lưu niệm.]
Bên dưới kèm theo một tấm ảnh, máy xúc màu vàng chiếm gần hết khung hình, chỉ có thể thông qua khe hở trong góc nhìn thấy một mảnh ánh vàng rực rỡ, cứ như đang đào mỏ vàng vậy.
Đường Thanh nhìn tin nhắn nửa thật nửa giả này, có hơi khó hiểu.
Đây là ý gì? Khoe mình vừa đào được mỏ vàng à?