Vốn là đợi tỷ võ xong sẽ lo đến vấn đề chỉ hôn cho công chúa Triều Tiên, thế nhưng trong thời gian đợt tỷ võ cử hành lại xảy ra chuyện sứ giả Triều Tiên giấu lợi khí với mưu đồ bất chính, thành ra việc chỉ hôn cũng bị lùi lại vô thời hạn, nữ quyến các phủ đều ngầm ôm trán cảm tạ trời đất, thêm phần tán thưởng Bát bối lặc Dận Tự.
Không ngờ sau mười ngày, Khang Hi lại đuổi khéo đoàn sứ giả La Mã, thể hiện lão chính thức cùng Tòa Thánh La Mã chấm dứt quan hệ, chỉ thiếu điều hạ chiếu cấm truyền giáo mà thôi. Bên phía Triều Tiên thì điều tra ra, do nội bộ Triều Tiên tranh đấu, một vị nguyên lão hoàng tộc họ Lý vì muốn tranh đoạt vương vị mà âm thầm câu kết với giặc Oa, muốn thừa dịp này tiến hành ám sát, cho dù không thành công cũng mong có thể phá hoại tình giao hảo giữa hai quốc gia.
Tiểu Thúy khuôn mặt hưng phấn huyên thuyên một tràng dài kết cục chỉ đổi lấy một cái ngáp thật vĩ đại của tiểu thư nhà nàng. Thật là một câu chuyện cũ rích, chút xíu mới mẻ cũng không có! Cơ mà ánh nắng sau giờ ngọ chiếu trên người thật ấm áp, khiến cho người ta sinh ra buồn ngủ. Ban nãy nhìn khí trời có vẻ tốt, Thục Lan liền cho người kê một chiếc ghế nằm trong lương đình rồi bảo Tiểu Thúy cắt hai lát dưa chuột đắp lên mắt nàng. Để đề phòng bản thân ngủ gật lại bị cảm lạnh nàng mới bảo Tiểu Thúy kể một vài chuyện bát quái nghe được trong thành, ai ngờ toàn những chuyện cũ rích như vậy.
“Biết là ai đem chuyện này báo lên cho Hoàng thượng chứ?” Không biết lần này là ai sắm vai Vi Tiểu Bảo?
“Nghe nói là Đại bối lặc.” Tiểu Thúy thật thà đáp.
“Đại bối lặc? Hắn thích công chúa Triều Tiên? Thật là không ngờ nha. Nếu vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ngoài phủ Đại bối lặc ra thì nữ quyến trong những phủ khác đã có thể an an ổn ổn mà ngủ, không cần lo lắng nữa rồi.” Nếu như không cầu tài, không vì quyền, vậy cũng chỉ có thể là vì mỹ nữ.
“Vì sao?”
Sao nghe tiếng Tiểu Thúy lại trầm như vậy? Xem ra nàng đã buồn ngủ sắp thiếp đi mất rồi, vẫn vào phòng thì hơn, nếu không bị gió thổi vào người khi tỉnh dậy sẽ rất khó chịu. Nghĩ vậy, Thục Lan liền lấy luôn hai lát dưa chuột trên mắt bỏ vào mồm, mắt cũng không buồn mở, “Tiểu Thúy, đỡ ta vào phòng ngủ trưa một lát.”
Chờ một lúc mà không có động tĩnh gì, Thục Lan đành phải gượng mở hai mí mắt đang dính chặt vào nhau. Sau đó…Tiểu Thúy không kịp đến giải cứu, chỉ nghe đến “uỳnh” một tiếng, người nào đó đã lộn từ trên ghế nằm xuống đất. Tiểu Thúy chạy lên trước đỡ tiểu thư nàng dậy, Thục Lan nhịn đau, lấy ra mảnh khăn trong ngực, vung lên, quỳ gối thi lễ: “Tứ gia cát tường, Thập Tam a ca cát tường.”
“Vào nhà.” Dận Chân là người đầu tiên xoay người đi khỏi lương đình.
Thập Tam a ca lo lắng nhìn qua Thục Lan rồi cũng xoay người đi. Thật ra thì Thục Lan ngã cũng không đau lắm, chỉ là hơi bị xước ở khuỷu tay cùng đầu gối. Nàng sau khi vội vã vào nhà, xin thứ lỗi với hai vị a ca ở ngoài phòng khách liền vào phòng trong thay y phục. Tiểu Thúy định lấy thuốc đắp lên vết thương nhưng Đông Thục Lan ngại vận động không tiện nên chỉ dùng băng quấn qua một lượt, giúp cho quần áo không dính bẩn. Tiểu Thúy lúc đầu không đồng ý chỉ làm qua loa như vậy, sợ rằng chăm sóc không đúng sẽ để lại sẹo. Đông Thục Lan lập tức nhìn nàng khinh bỉ: “Bị xước nhẹ thế này chỉ cần cẩn thận một chút, nói không chừng ngày mai đã liền lại, ba ngày sau cũng chỉ còn lại một vết mờ, chỉ trong vòng vài ngày là khỏi hẳn. Ngươi cứ làm như là đại hoạn trọng thương không bằng, không để cho vết thương được thoáng mát mới có hại.”
Trong khi Tiểu Thúy bôi thuốc, Thục Lan cho nha hoàn đem nước lạnh đến, rửa mặt cho tỉnh ngủ, sau đó vội vã ra khỏi phòng, hai vị gia còn đang ngồi ngoài đại sảnh, nàng đâu dám để cho bọn họ chờ lâu.
“Có cần thỉnh đại phu hay không?” Dận Chân mở miệng.
Coi như vẫn còn chút xíu lòng tốt, Đông Thục Lan oán thầm trong đầu, trên mặt thì vẫn tươi cười, “Gia có lòng, Thục Lan không sao, chỉ là trầy da một chút không có gì đáng ngại cả.”
“Ừm.” Dận Chân không nói gì thêm.
Dận Tường thầm tán thưởng, Đông Giai Thị khác những người bình thường ở điểm này, chỉ nói riêng tỷ muội nhà hắn thôi, ai nấy đụng một chút hay ngã một cái là lại hô to gọi nhỏ.
“Hai vị gia hôm nay lại rảnh rỗi vậy.” Thục Lan khách khí tán gẫu việc nhà.
“Sau khi đuổi đặc sứ Tòa Thánh La Mã Tứ ca dĩ nhiên là không còn nhiệm vụ gì. Mấy chuyện phải xử lý sau đợt tỷ võ còn cần một ít thời gian nữa, nhân lúc Hoàng a mã còn chưa giao thêm sự vụ gì đến tay thì phải nghỉ ngơi cho tốt.” Thập Tam a ca thấy Tứ ca cầm chén trà trên bàn thổi thổi mà không có ý định mở miệng, sợ Thục Lan lúng túng nên tiếp lời.
“Thập Tam a ca rất phải. Lại nói sau khi Thập Tam a ca đại hôn liền theo hoàng thượng đi Nhiệt Hà luôn, thành ra tới tận giờ này Thục Lan vẫn chưa có cơ hội nói được một câu chúc phúc.” Thập Tam a ca là người tốt, có điều cái kiểu nói hình thức này quá là nhàm chán, Đông Giai Thị Thục Lan có chút buồn bực.
“Thứ phúc tấn khách khí.” Dận Tường tươi cười trả lời.
“Tại sao ngươi lại cho rằng Đại a ca vừa ý Kim Hoa công chúa?” Dận Chân nhấp ngụm trà, sau khi đặt chén xuống liền đi thẳng vào chủ đề, không nói thêm điều gì vô nghĩa nữa.
“Hả?” Thục Lan chớp mắt hai cái, không kịp phản ứng.
Tiểu Thúy vội vàng ở bên cạnh nhắc nhở: “Mới vừa rồi tiểu thư nói là Đại bối lặc vì vừa ý công chúa Triều Tiên cho nên mới tra rõ án sứ đoàn ám sát, thượng tấu đương kim Thánh thượng, giữ cho công chúa trong sạch.”
“Ồ…chuyện đấy…là Thục Lan nói hươu nói vượn thôi, hai vị gia ngàn vạn đừng coi là thật, ngàn vạn đừng coi là thật.” Tai vạ đến nơi rồi, vọng nghị triều chính bị bắt tận tay! Thập Tam a ca tâm địa thiện lương, nàng không sợ, thế nhưng tâm tư của lão công trên danh nghĩa ngồi trước mặt thì nàng không đoán nổi.
“Chu Lan Thái y theo phân phó chẳng những mua ký ninh mà những bộ sách tiếng nước ngoài cùng một vài đồ vật mới lạ cũng không bỏ qua, vốn nghĩ rằng ngươi sẽ thấy hứng thú, định đem đến cho ngươi xem trước một chút, thế nhưng nếu ngươi đã không muốn…”
“Tứ gia!” Đông Thục Lan vẻ mặt “ngươi là người xấu”, vô cùng không cam lòng nói: “Nếu như Đại a ca không thích vị công chúa Triều Tiên kia thì cần gì phải sa vào vũng bùn này?”
“Nhất định Tam ca rất có hứng thú với mấy món đồ tây dương kia, chắc ta nên cho huynh ấy xem trước thì hơn.” Dận Chân từng bước ép sát.
Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn! Dận Tường buồn cười nhìn Đông Giai Thị hung hăng hé miệng, “Tứ gia, ngài rốt cuộc muốn ta nói gì?”
“…”
“Lý do rất đơn giản. Nam nhân cả đời cầu không phải là quyền, là tiền, là mỹ nữ? Nếu nói là quyền, vị công chúa Triều Tiên này không có giá trị lợi dụng thực tế gì, so ra còn kém con gái của một tướng quân nắm binh quyền. Cho nên chỉ còn lại cầu tài cùng mỹ nữ. Hơn nữa, vụ việc đó không phải là cơ hội cầu tài cực lớn sao?! Hoàng thượng thông minh như vậy sao lại không nhìn ra sự thật? Kể cả đúng là có người đứng sau giở trò, nước Triều Tiên nhất định vẫn sẽ nguyện dùng tiền để trừ tai họa. Cho dù vụ việc lần này không phải là chủ ý của Triều Tiên Vương, thế nhưng sứ đoàn gặp chuyện không may thì hắn cũng không trốn được trách nhiệm, Đại Thanh hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này mà ký kết một vài hiệp ước bất bình đẳng, kiếm thêm được một khoản. Nhưng hôm nay nghe tin tức thì một chút lợi ích tiền bạc cũng không thấy, vậy rõ ràng chỉ còn lại mỹ sắc. Nhân lúc này Đại bối lặc giúp công chúa Triều Tiên nói đỡ mấy lời trước mặt Thánh thượng, dĩ nhiên là sẽ chiếm được thiện cảm của công chúa, sau đó thì nước chảy thành sông, trừ phi hoàng thượng có ý khác, dù sao thánh ý cũng khó dò.” Nói xong, Thục Lan dùng vẻ mặt “đã đủ rồi chứ” nhìn về phía Tứ a ca.
“Ngày mai ta cho Chu Lan Thái đem đồ mang tới đây.” Dận Chân cũng sảng khoái.
Nhìn Đông Giai Thị Thục Lan liên tiếp bại lui, Dận Tường lắc đầu, nữ nhân này đúng là trước sách thì một chút năng lực chống đỡ cũng không có, xem ra Tứ ca sau này sẽ thêm triệt để tận dụng điểm yếu này.