Quý Kha Nam hôm nay được ngủ tới khi tự tỉnh giấc, nhưng cô lại không thấy vui vẻ chút nào.
Trước kia sáng nào anh trai ngốc cũng đến gõ cửa phòng cô, còn gõ vừa hô “Nam Nam, Nam Nam, thức dậy.” Tiếng đập cửa và tiếng la không phải quá lớn, nhưng cứ cách vài phút sẽ tới một lần, khiến cô muốn ngủ nướng thêm một chút cũng không được.
Khi đó chính mình cũng có chút không thích anh trai, đã ngốc rồi thì không nói đi, đây lại còn thích quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhưng khi anh trai dọn đi rồi, cô lại nhịn không được mà nhớ đến trước kia mỗi ngày đều có người gọi cô thức dậy.
Thật ra mà nói thì Quý Kha Tây là một người anh tốt.
Lúc tiểu học nghịch ngợm bị bạn gọi là “thám tử lừng danh”, đó là lần đầu tiên anh trai bỏ mác con ngoan mà đánh nhau với người ta.
Đến lúc dậy thì bị đèn đỏ lần đầu, cũng là anh trai đến siêu thị mua băng vệ sinh cho cô, còn ngồi trước giường nhìn cô đau mà sắc mặt trắng bệch, còn rơi nước mắt nữa chứ.
Bố mẹ mấy năm nay mới được rảnh rỗi, trước kia vì bận rộn công việc nên chỉ có anh trai dạy cô làm bài tập, nấu cơm cũng là anh trai, khi cô nghịch ngợm gây họa vẫn là anh trai gánh tội thay.
Tuy cái tên ngu ngốc ấy đánh nhau chưa từng thắng ai, nấu cơm cũng ăn không nổi, lần đầu tiên mua băng vệ sinh lại đi mua thành tã em bé.
Nhưng trong lòng cô, Quý Kha Tây là người anh tốt nhất thiên hạ, có đem một trăm soái ca hay vương tử Ả Rập tới cô cũng không đổi.
[Nhưng tiếc là anh của mình bây giờ đã là người của người ta rồi.]
Quý Kha Nam nghĩ đến đây thì lại thấy phiền muộn.
Nếu không phải Liêu Úc là người tốt, trừ bản mặt bị liệt biểu cảm ra thì điểm nào cũng phù hợp làm một chị dâu tốt, hơn nữa anh trai lại thích anh ấy vô cùng, nếu không thì bất luận thế nào cô cũng không giao anh mình cho người khác.
Nhưng người cũng đã giao rồi, chỉ hy vọng hai người họ có thể được hạnh phúc, ừm, tốt nhất giường chiếu cũng hạnh phúc.
Kết quả đến buổi chiều, không đợi cô nhớ mong anh trai bị gả đi xong, cái người dở hơi kia đã gọi điện thoại tới.
Giọng nói đầu bên kia mang theo âm khóc nức nở, thoáng cái làm cô hoảng hết cả lên.
“Anh, anh sao thế?” Quý Kha Nam lo lắng hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm qua Liêu Úc làm quá thô bạo, vì thế cô bừng bừng sát khí nói: “Liêu Úc làm anh đến bị trĩ luôn rồi hả?”
“…Không phải vậy.”
Đầu bên kia yên lặng chốc lát, sau đó âm thanh yếu ớt giải thích: “Tối qua học trưởng không có làm gì hết.”
Quý Kha Nam sửng sốt: “Không làm? Chẳng lẽ Liêu Úc không được? Hay cái kia quá nhỏ?”
Quý Kha Tây nghe cô em nói thẳng mà không chút xấu hổ như này, lại nhớ tới cái lều vải trong áo ngủ tối qua, lắp bắp nói: “Không…không phải.”
“Vậy thì vì cái gì!” Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, anh trai trước giờ cứ như thế, có chuyện gì cũng ấp a ấp úng cả buổi cũng không vào đề, làm người ta sốt ruột chết mất.
Quý Kha Tây nghẹn ngào, nhưng không phải vì khẩu khí tức giận của em gái, bả vai cậu run run, giọng nói đứt quãng truyền vào tai Quý Kha Nam.
“…Nam Nam, làm sao bây giờ, anh… anh mua nhầm thứ đó rồi.”
Quý Kha Nam: “…”
Mua nhầm? Nhầm thành cái gì? Chẳng lẽ bôi trơn có thể nhầm thành kem đánh răng?
Nghĩ đến chuyện này cũng có khả năng lắm, cô im lặng không nói.
“Anh mua nhầm thành thuốc trĩ…”
Quý Kha Nam: “Thuốc trĩ? Ah, hên là không phải kem đánh răng…, mà khoan, anh vừa nói gì? Thuốc trĩ?! Anh mua nhầm bôi trơn thành thuốc trĩ?! Anh nhầm thế nào mà ra được cái này?! Đã bảo cho em theo cùng rồi mà anh không chịu, anh xem bây giờ thì hay chưa? Thuốc trĩ! thuốc trĩ! thuốc trĩ! Sao anh không nhầm thành quy linh cao cho em nhờ?! Quy linh cao còn có thể ăn được, anh mua thuốc trĩ về để làm cái giề?!”
“…Có thể trị trĩ mà.” Quý Kha Tây yếu ớt nói.
“Vậy anh bị trĩ hả?”
“Không có…”
Quý Kha Nam hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: “Anh mua ở đâu? Cái tiệm “sếch toi” nào mà bán loại thần vật thuốc trĩ đó cho anh vậy? Còn nữa, tiệm đó là ở đâu?”
Quý Kha Nam cảm giác thở muốn không nổi, suýt nữa tắt thở mà chết luôn rồi, cô tiếp tục gào vào điện thoại: “Anh ngu như heo ấy!!! Mà heo nó cũng không mua được cái thứ vớ vẩn như của anh đâu!!! Tiệm sếch toi ở đầy đường ra ấy, đối diện nhà chúng ta cũng có một tiệm kia kìa, anh đúng là đồ heo mà!!!
“À, là ở đó sao? Anh biết rồi, Nam Nam, tạm biệt nhé!” Rất rõ ràng, Quý Kha Tây đã quen với việc bị em gái mắng, sau khi nghe em gái gào thét một hồi, cuối cùng đã biết cái đó bán ở đâu thì liền cúp máy.
“Quý Kha Tây anh trở lại cho em! Anh có biết…”
Quý Kha Nam nói chưa hết câu thì điện thoại đã truyền đến tiếng tít tít.
[Cái tên ngu xuẩn kia có hiểu rõ thứ cần mua chưa nhỉ?]
Quý Kha Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng mở danh bạ, tìm tìm một hồi đến tên “chị dâu”, ấn nút gọi.
_______________________________
Cao quy linh hay còn là quy phục linh là một món tráng miệng đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây), đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng.