EDIT: JULIA
Triệu Tương Nghi lúc tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường lớn, trong mông lung thấy Bích Văn và tất cả mọi người đang bận rộn xung quanh, âm thầm thở dài một hơi, cho rằng mới vừa rồi là mình nằm mơ, không phải là sự thật
A Chu nghiêng mặt sang bên nhìn, thấy Triệu Tương Nghi đã tỉnh, vội vàng khẽ đẩy Bích Văn một cái, sau đó hai người vội vàng chạy tới, hỏi thăm Triệu Tương Nghi có gì đáng ngại không.
Thấy thần sắc lo lắng của hai người lo,Triệu Tương Nghi nhất thời không nói được, cổ họng như có gì chặn lại vậy, nàng ngồi dậy, nắm chặt tay Bích Văn hung hăng hỏi: “Là thật, là thật đúng hay không “
Bùi Tử Quân hắn, thực sự bị thổ phỉ bắt đi, sinh tử chưa biết
“Thiếu phu nhân, ngài trước đừng qua 1ki1ch động, thiếu gai cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì” A Chu nhanh mồm nhanh miệng, cho rằng như vậy sẽ an ủi được Triệu Tương Nghi.
Nào ngờ, lại bị Bích Văn trừng mắt một cái, khẽ đẩy một chút.
Bởi vì Triệu Tương Nghi nghe lời n1oi này, cơ hồ đã khẳng định được sự thật trong lòng, thần sắc bắt đầu thay đổi, hai mắt vô thần, tiều tuỵ vô cùng.
“Phu nhân bọn họ đâu?” Một lúc lâu, Triệu Tương Nghi mới thở nhẹ, lạnh nhạt hỏi.
“Phu người sau khi biết tin, hoảng sợ cho người đi tìm lão gai về phủ thương lượng. Phu nhân hẳn đang ngồi nghỉ trong phòng ngủ…Nghe Lục Oánh nói, phu nhân xưa nay dịu dàng ẩn nhẫn như thế, đã khóc hồi lâu.” Giọng a Chu trở nên ngập ngừng vì lúc nãy phạm phải sai lầm
Triệu Tương Nghi nghe xong, xoa cái trán đau đớn, nhìn Bích Văn nói: “Mau đỡ ta đứng dậy thay y phục, ta phải đến xem phu nhân thế nào.”
“Thiếu phu nhân... Đại phu mới vừa nãy nói người hoả giận công tâm, lại thiếu máu, khuyên người đừng quá gắng sức, cho nên... Phu nhân, để nô tỳ đi xem thử, người ở đây.” Bích Văn châm chước từ ngữ, khuyên nhủ.
Triệu Tương Nghi nhìn thần sắc thận trọng của Bích Văn, trong lòng cũng hơi hổ thẹn, nàng vừa mới tân hôn không lâu, vốn nên hưởng thụ thời gian ngọt ngào lãng mạn, bây giờ lại vì chuyện của mình, mà không thể hưởng thụ được...
“Không cần, ta khoẻ rồi, ta muốn đi thăm phu nhân, Mẫn Nhu không thể quay về được ngay được, phu nhân hẳn rất buồn, ta phải đến bên cạnh bà, nếu ta không đi nữa, chẳng phải quá vô tình.” Triệu Tương Nghi giùng giằng xuống giường, mới phát hiện thân thể nhẹ bỗng,, đầu cũng chóng mặt.
Bất quá hít sâu một hơi, thấy tốt hơn nhiều
Nàng cứng rắn ch1o6ng đỡ xuống giường, còn tự mình thay quần áo, rửa mặt, khuôn mặt tái nhợt đến viện tử của Ông thị.
Lúc này đây, nàng không thể biểu hiện ra mình yếu ớt được.
Bùi Hạ Niên và Ông thị không còn trẻ nữa, Bùi Tử Quân xảy ra chuyện,như vậy nàng phải tỉnh táo, nếu còn chìm trong sợ hãi và bi thương, chẳng phải xát muối lên người cha mẹ chồng?
Cho nên, nàng nhất định phải kiên cường, nghĩ biện pháp, xem chuyện này giải quyết thế nào, làm thế nào để cứu Bùi Tử Quân thoát hiểm.
Đến viện tử của Ông thị, nha hoàn, bà tử trong viện hành xử cực kỳ cẩn thận, thấy Triệu Tương Nghi, thờ phào nhẹ nhõm như thấy cứu tinh của mình vậy.
“Thế nào, phu nhân xảy ra chuyện ư?” Triệu Tương Nghi nắm một nha hoàn hỏi
Nha hoàn kia lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ nói: “Lão gia hẳn chậm thêm chút nữa mới về đến phủ, phu nhân sợ hãi, bọn nô tỳ khuyên thế nào cũng không được, cho nên có chút sợ.”
“Ngươi đi xuống trước đi, ta đi xem.” Triệu Tương Nghi nói xong, nhấc chân bước vào trong.
Vừa nhấc chân, lại nghe nhũ mẫu Bùi Tiểu Triết từ bên ngoài viện tử chạy vào, luôn miệng nói Bùi Tiểu Triết khóc nháo đòi mẫu thân.
Triệu Tương Nghi nghe xong lòng mền nhũn, viền mắt đều nóng lên.
Nếu là lúc trước, nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc cùng uất ức, con trai cần mình. Nhưng bây giờ, nàng làm gì còn thời gian lo cho thằng bé?
Trước khi Bùi Tử Quân mất tích, cũng bởi vì Bùi Tiểu Triết mà nàng đã vắng vẻ hắn, khi đó hắn suy nghĩ ra sao? Có phải cảm thấy thật uỷ khuất không?
Nếu là hắn lần này một đi không trở lại, nàng sẽ hối hận thành cái bộ dạng gì đây?
Nghĩ vậy, Triệu Tương Nghi rơi nước mắt, nàng miễn cưỡng nói với nhũ mẫu: “Để nó hét cho đã đi, thật không có biện pháp nào, để cho nó nháo mệt rồi sẽ ngủ thôi. Nhớ kỹ đừng để nó đói, đại tiểu tiện cũng phải chú ý,”
Nói xong, liền nhấc chân vào phòng Ông thị. Nhũ mẫu bị Triệu Tương Nghi nói thế phải ngây ngốc, bởi vì dĩ Triệu Tương Nghi rất quan tâm đến Bùi Tiểu Triết, tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy.
Triệu Tương Nghi một khắc kia vào phòng, nước mắt rơi xuống, nàng lau hết.
Diễn Trạch, chàng phải bảo vệ mình, hảo hảo sống
Lần này chỉ là ông trời cho chúng ta cơ hội để thử nghiệm, nhất định sẽ vượt qua, chàng hãy tin tưởng thiếp.
Chờ sau khi chàng trở lại, thiếp sẽ không bất công vì con trai nữa, thiếp sẽ bình đẳng, hảo hảo thương chàng, quan tâm chàng, sẽ không để chàng cô độc ủy khuất.
Chàng nhất định phải chờ thiếp, chờ thiếp đoàn tụ với chàng
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^)
Ông thị ngồi dựa trên nhuyễn tháp, trong tay là một chuỗi tràng hạt, bà đưa lưng về phía Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi thấy không rõ biểu tình trên mặt bà.
Chậm rãi đến gần, khẽ gọi: “Nương, là con.”
Vai Ông thị run lên, ngược lại quay đầu nhìn Triệu Tương Nghi, nhìn từ trên xuống dưới, giọng khàn khàn hỏi: “Con khoẻ chưa?”
Triệu Tương Nghi cảm động gật đầu: “Không sao nữa rồi, con đến thăm nương.”
“Đứa nhỏ này, mau ngồi.” Ông thị vươn tay, vô lực ngoắc lại.
Triệu Tương Nghi đi tới, ngồi bên cạnh Ông thị, hít thật sâu, nhìn Ông thị.
Mới là phát hiện, phụ nhân xưa nay hoà ái, trong nháy mắt trở nên già đi, tiều tụy rất nhiều
“Nương, không có chuyện gì đâu.” Triệu Tương Nghi an ủi, “Bọn họ chỉ là bắt phu quân đi, cũng không muốn lấy mạng phu quân. Nói vậy, không bao lâu nữa, sẽ có người đến phủ chúng ta tống tiền, chỉ cần chúng ta đưa tiền, bọn họ sẽ thả người. Phu quân, nhất định không có việc gì.”
“Nương cũng nghĩ như vậy.” Giọng ông thị mang đầy tang thương không gì sánh được, “Thế nhưng...Nương luôn cảm thấy bất an. Mí mắt cứ nháy liên tục…Chỉ sợ Tử Quân có mệnh hệ nào, nương chỉ có một đứa con trai, phải sống thế nào đây…” Nói xong, Ông thị nghẹn ngào khóc.
Triệu Tương Nghi chưa từng thấy qua một Ông thị như thế, lập tức khuyên nhủ: “Sẽ không, sẽ không, những người đó chỉ là thổ phỉ mà thôi, thấy phu quân ăn mặc bất phàm, nhất định muốn lấy một khoản tiền chuộc, sao lập tức giết người diệt khẩu được?”
Nói xong bốn chữ cuối, Triệu Tương Nghi run rẩy, môi cũng run.
“Tương Nghi...” Ông thị nắm tay Triệu Tương Nghi, cảm kích nói, “May mà có con ở đây, may mà Tử Quân cưới là con, cảm ơn “
“Chúng ta là người một nhà, nói cái gì cám ơn với không cám ơn?” Triệu Tương Nghi nắm tay Ông thị, có điểm xúc động muốn khóc, nhưng nàng cuối chịu đựng, “Nương, lúc này, chúng ta càng không thể hoảng, không thể ngã xuống mà phải kiên cường, cùng bọn chúng đấu tranh cứu phu quân ra. “
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?” Giọng Ông thị dần dần hòa hoãn, “Nương sợ đả thảo kinh xà, tạm thời không có đến nha môn báo nguy, chỉ chờ bên kia lộ ra chút tin tức.”
“Trước tìm Từ chưởng quỹ đã.” Ánh mắt Triệu Tương Nghi đột nhiên trở nên sắc lạnh, “Là ông ta n1oi cho chúng ta biết tin phu quân bị thổ phỉ bắt, nhiều người mất tích như vậy, mà chỉ có một mình ông ta quay về, ai biết được ông ta có tham gia hay không chứ?”
“Con là hoài nghi?” Ông thị vô cùng kinh ngạc.
Từ chưởng quỹ theo Bùi gia buôn bán đã lâu, người thành thật khiêm tốn, không giống như là cái loại người phản bội lại chủ, hướng tay ra ngoài.
Thế nhưng Triệu Tương Nghi nói cũng không phải không có lý, lần này, Ông thị đúng là do dự.
“Nương, chúng ta lúc này không thể buông tha bất kỳ khả năng nào. Ông ta nếu trong sạch, nương nhiên không gì có thể tốt hơn, nhưng vạn nhất ở đây có gì đó mờ ám, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua ư, đối với phu quân mà nói, vô cùng nguy hiểm” Triệu Tương Nghi thức tỉnh Ông thị.
Nhắc đến con trai, Ông thị trở nên tỉnh táo: “Hảo, chờ lão gia về phủ, để lão gia hỏi lão Từ. nương tuy là một phụ nhân, con trẻ tuổi không thể phục chúng, hai chúng ta đi nói, nếu như nội tâm ông ta thật sự có quỷ, cũng không làm gì được. Ông ta là do lão gia bồi dưỡng ra, chỉ có lão gia có thể nhìn ra đầu mới từ ông ta.”
“Nghe theo nương nói.” Triệu Tương Nghi gật đầu, không dám lơ đãng
Trầm mặc một chút, Ông thị đột nhiên nhắc tới: “Vừa nãy nương nghe thấy tiếng nhũ mẫu tiểu Triết bên ngoài, tiểu Triết xảy ra chuyện sao?”
Tay Triệu Tương Nghi khẽ run, cắn chặc môi, ẩn nhẫn lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là hồ nháo mà thôi.”
“Con còn không đi qua nhìn thử.” Ông thị biết rõ ý của Triệu Tương Nghi, nắm tay nàng, cho nàng một bậc thang xuống, “Nó là con của con, nếu có một sơ xuất nhỏ, con không phải đau chết ư? Không thể ở đây cùng nương nói chuyện được.”
Triệu Tương Nghi nghe Ông thị nói, kiên cường cố gắng tạo nên đã sụp đổ, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
“Nương... Con không dám đi.” Triệu Tương Nghi nức nở, nhẹ nhàng tựa vào vai Ông thị, “Bởi vì tiểu Triết, con mới vắng vẻ phu quân lâu vậy... Mà nay phu quân gặp nạn, con thật sự không còn tâm tư chăm sóc tiểu Triết... Luôn cảm thấy con luôn chú ý đến tiểu Triết quá nhiều, nên cảm thấy có lỗi với phu quân “
Nếu Bùi Tử Quân lần này thật sự không về được, cả đời này nàng thật không thể tha thứ cho hành động của mình.
“Nha đầu ngốc.” Trên mặt Ông thị cũng chảy nước mắt, giơ tay lên chậm rãi vuốt gò má Triệu Tương Nghi, giúp nàng lau nước mắt,”Đi đi, tiểu Triết là con trai con, nếu Tử Quân mà biết, nhất định sẽ đau lòng chết. Con phải chăm sóc tiểu Triết cho tốt, chờ Tử Quân trở về, nhìn thấy người nhà bình an hoà thuận, mới có thể vui vẻ nha.”
Triệu Tương Nghi hơi cứng người, kinh ngạc nhìn Ông thị.
Qua một lát, cuối cùng đứng lên, run rẩy chạy về viện tử của mình.