Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 149: Triệu Tín Lương vào thương hội



Edit: Thiên Âm

Ngày hôm sau, những thành viên trong thương hội tề tụ về, Triệu Tín Lương trước đó đã ở qua đêm tại một sương phòng ở Bùi phủ, do không thích ứng với hoàn cảnh cùng với sự khẩn trương cho ngày tề tụ này, cơ hồ đã thức trắng đêm.

Trước khi chuẩn bị đi, Bùi Hạ Niên hai mắt hắn có quầng thâm đen, rất lo lắng hỏi thăm: “Sương phòng an bài cho đệ không được tốt sao?”

Triệu Tín Lương lắc đầu liên tục, sau đó chỉ cười mà nói: “Cũng bởi vì rất thoải mái, mà đệ da dày thịt nhiều chịu khổ đã quen, bây giờ muốn đệ hưởng thụ, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.”

Bùi Hạ Niên nghe vậy phá cười.

Sau đó hai người cùng dùng điểm tâm, ngồi cùng một xe ngựa đi đến nơi thương hội tụ tập.

Trước kia, nơi mà các thành viên trong hội tụ tập hơn phân nửa là ở bùi phủ, bây giờ vì Vạn Phúc Lâu đã chuyển địa bàn kinh doanh đến huyện Giang Ninh, Bùi Hạ Niên liền đem địa điểm đổi thành Vạn Phúc Lâu, thứ nhất đem lại cho Vạn Phúc Lâu một nguồn sinh ý, thứ hai để vị trí của Vạn Phúc Lâu là tử lâu lớn nhất, lại có nhiều món ngon, rất hợp với yêu cầu của mọi người.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tín Lương đến huyện Giang Ninh, đồng thời cũng muốn gặp Mạc lão bản Mạc Hướng Quần, hắn vừa tưởng tượng quang cảnh của Vạn Phúc Lâu ở huyện Giang Ninh như thế nào, vừa tưởng tượng xem lúc gặp lại sẽ hỏi thăm ra sao.

Nói không khẩn trương mới là giả, vào giờ khắc này, tim Triệu Tín Lương đập thình thịch không ngừng, như là đang có một cái trống vô hình đang gõ vậy, đập nhanh đến nỗi hắn cũng cảm thấy lo lắng.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Vạn Phúc Lâu, Triệu Tín Lương ngẩng đầu nhìn xung quanh quan sát một hồi, thấy phong cách thiết kế ở Vạn Phúc Lâu không khác là mấy so với lúc còn ở trấn Thanh Hà, có điều chỉ lớn hơn ở trấn Thanh Hà một chút.

Nhâm thị đả đến trước, lúc này đang ngồi ở nhã gian tại lầu hai chờ đợi, nhã gian này được thiết kế rất khác so với những nhã gian khác, đây là do Mạc Hướng Quần đặc biệt chuẩn bị riêng cho các thành viên trong thương hội tề tụ lại, cho dù là tề tụ cũng tốt, hay tiếp đãi thành viên trong thương hội cũng tốt, thì căn nhã gian này ngoài các thành viên trong thương hội, bất kể là ai cũng không thể đi vào trong, chò dù thân phận có tôn quý cỡ nào đi nữa.

Triệu Tín Lương theo sau Bùi Hạ Niên bước vào Vạn Phúc lâu, Mạc Hướng Quần đã đứng chờ ở đó từ rất sớm, vừa thấy Triệu Tín Lương liền bước đến tiếp đón, cười chào hỏi: “Tín Lương lão đệ, đã lâu rồi không gặp, gần đây ta quá bận rộn nên không thể về trấn Thanh hà tìm đệ ôn chuyện.”

Triệu Tín Lương cũng chào hỏi với Mạc Hướng Quần: “Mạc lão bản...” Lời vừa nói ra khỏi miệng, đã thấy sắc mặt Mạc Hướng Quần và Bùi Hạ Niên thay đổi, vội mỉm cười, “Hảo, Mạc đại ca, Mạc đại ca là ân nhân của đệ, muốn ôn chuyện thì phải là đệ đây đến huyện Giang Ninh tìm huynh chứ.”

“Lão đệ đừng quá câu nệ, chúng ta là người một nhà, nào nào nào, thoải mái đi.” Mạc Hướng Quần vỗ vai Triệu Tín Lương, sau đó nhìn sang Bùi Hạ Niên, “Có mấy người chưa có tới, còn lại đều tới hết rồi.”

Bùi Hạ Niên gật đầu: “Vậy chúng ta lên lầu đi, trước làm quen với mọi người, chờ người đến đông đủ rồi, ta sẽ giới thiệu đệ với mọi người.”

“Đa tạ hai vị đại ca đề bạt.” Triệu Tín Lương cảm kích nói.

Mạc Hướng Quần chỉ cười, nói với Triệu Tín Lương: “Phải là ta cảm tạ mới đúng, trước đây khi còn ở trấn Thanh hà, Vạn Phúc Lâu rơi vào tình huống bi thảm thiếu chút nữa phải đóng cửa, là Tín Lương lão đệ đã đam hương liệu tổ truyền đến cứu Vạn Phúc Lâu của ta, cho nên vạn Phúc Lâu có được như ngày hôm nay, ít nhiều đều là vì lão đệ tương trợ, đối với ta mà nói, đây chính là một bước ngoặt lớn.”

“Được rồi được rồi” Bùi Hạ Niên đã đi lên lầu hai, chỉ thấy y quay đầu lại nhìn hai người, “hai người đều là đại lão gia, sao lại cứ giống như đàn bà líu ríu th6e1, còn không mau lên đây, coi chừng làm ta bẽ mặt.”

Triệu Tín Lương cúi đầu cười vài tiếng, sau đó đi theo Mạc Hướng Quần lên lầu.

Tiểu nhị đứng trên lầu sớm thấy ba người liền cung kính giúp cả ba mở cửa nhã gian, bên trong im lặng, chỉ có vài tiếng thì thầm nói chuyện, tiếng cười, cùng với tiếng nắp trà mở ra.

Tất cả các thành viên hoặc ngồi tại chỗ của mình nói chuyện, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, đều có vẻ tu dưỡng, không có tiếng động hay náo nhiệt như trong tưởng tượng.

Thấy Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần đến rồi, mọi người đều dừng chuyện của mình lại, nhất tề đứng dậy, hướng cả hai gật đầu chào hỏi, sau đó Bùi Hạ Niên phất tay mới quay lại chỗ ngồi.

Triệu Tín Lương đi theo phía sau thấy tình huống như vậy, tim càng đập nhanh hơn, hắn lấy tay trái nắm chặc tay phải lại, khẩn trương vô cùng, sợ mình có thể nói lắp, hoặc lại vô tình làm trò gây mất mặt thì khốn,bản thân mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng làm cho Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần hai người này có uy vọng mất mặt chính là chuyện lớn.

Nhâm thị ngồi ở gần cửa sổ, thấy Triệu Tín Lương, liền nở nụ cười chào hắn, Triệu Tín Lương cũng nhanh chóng phát hiện chỗ Nhâm thị ngồi, chỉ cười nhạt đáp lại, hắn đột nhiên thấy yên lòng hơn rồi.

Có điều, hành động này của Nhâm thị, lại làm cho mấy thành viên khác âm thầm nảy sinh đố kỵ với Triệu Tín Lương, mọi người tạm thời còn chưa phát hiện sự tồn tại của Triệu Tín Lương, thấy hắn không phải là thành viên của thương hội, nhưng lại đi theo phía sau Bùi Hạ Niên và Mạc Hướng Quần, hơn nữa Nhâm thị lại mỉm cười đối với hắn, điều này làm cho mọi người bắt đầu ghé tai nhau, nghị luận xem Triệu Tín Lương người này là ai.

Bùi Hạ Niên nhường ra vị trí ý bảo Triệu Tín Lương tạm thời hãy ngồi ở đây, sau đó mỉm cười cắt đứt nghị luận của mọi người: “Mọi người cũng đừng có hiếu kỳ, chờ sau khi đến đông đủ cả rồi, ta sẽ chính thức giới thiệu vị huynh đệ này với mọi người.” Nói xong, quay đầu lại dặn Triệu Tín Lương, “Lão đệ a, chớ khẩn trương, mặc kệ người khác nói cái gì, chỉ cần đệ giữ được lập trường của mình, và hãy nhớ rằng đã có ta và Mạc đại ca là chỗ dựa cho đệ là được. Ta thấy đệ biết bà chủ Nhâm, hay là ngồi bên cạnh nàng ấy đi, vừa lúc có một chỗ không ai ngồi.”

Triệu Tín Lương gật đầu, sau đó dưới ánh mắt của mọi người đến bên cạnh Nhâm thị.

nếu như nói ánh mắt có thể giết người, như vậy Triệu Tín Lương đã sớm chết trăm nghìn lần rồi, hắn rất xấu hổ khi ánh mắt của mọi người cứ nhìn vào hắn, cuối cùng an vị bên cạnh Nhâm thị.

Lúc hắn đã ngồi vào chỗ của mình, cả nhã gian bỗng nhiên phát ra một vài tiếng khâm phục.

Đương nhiên, Triệu Tín Lương cũng không rõ mọi người bị làm sao.

Nguyên nhân chính là chỗ hắn đang ngồi, trước đây có không ít người muốn ngồi cạnh Nhâm thị, nhưng đều bị nàng lạnh lùng cự tuyệt. Vì vậy khi Triệu Tín Lương đi đến bên cạnh Nhâm thị, tâm tình của mọi người rất phức tạp, có người đố kị với Triệu Tín Lương, cũng có người cười hắn không biết tự lượng sức mình, cũng có người bội phục hắn có cái dũng khí này…

Chờ khi hắn đã an vị bên cạnh Nhâm thị rồi, mọi người mới hồi phục tinh thần, hóa ra vị trí kia là do Nhâm thị muốn giữa lại cho hắn, cho nên mọi người mới ngạc nhiên như vậy.

Ngủ không ngon?” Nhâm thị cúi đầu khẽ nhấp một miếng trà thơm, đồng thời tiện thể thăm hỏi Triệu Tín Lương.

Triệu Tín Lương bị mọi người nhìn chằm chằm, áp lực rất lớn, có loại cảm giác như ngồi trên đống than, vì vậy cực kỳ mất tự nhiên trả lời: “Phòng quá thoải mái, nên ngủ không được…”

Nhâm thị ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Triệu Tín Lương cười, thuận tay đặt chén trà trên bàn, lúc nhìn lại thì thấy Triệu Tín Lương không được tự nhiên, không khỏi dùng khăn tay che miệng cười, nhẹ giọng nói: “Đừng để ý đến họ, là do ta nhàm chán nên chọn chỗ này, hơn nữa chỗ này là ta giữ lại cho huynh, cho nên họ mới không phục.”

“A?” Triệu Tín Lương kinh ngạc, sau đó gật đầu thấp giọng nói: “Thế sao.”

Chỉ chốc lát, những thành viên còn lại đã đến đủ.

Bùi Hạ Niên đứng ở giữa mọi người, đơn giản nói vài câu xã giao, sau đó giới thiệu thành viên mới là Triệu Tín Lương, đồng thời ra hiệu với hắn.

Triệu Tín Lương thấy thế, bèn đứng lên, bước chân cứng ngắc bước đến bên cạnh Bùi Hạ Niên, ngây ngô chào hỏi mọi người: “Ta họ Triệu, tên Tín Lương, tín trong thành tín, lương trong hiền lương. Ta là một người thô kệch, trước kia dựa vào trồng trọt mà sống, sau được Bùi đại ca và Mạc đại ca giúp đỡ, ta mới có được ngày hôm nay, có thể gia nhập thương hội ta cảm thấy rất là vinh hạnh, ta cái gì cũng không hiểu, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn, ta có làm gì không đúng, cũng mong mọi người bỏ qua.”

Dứt lời, một tràng vỗ tay vang lên, người vỗ tay đầu tiên chính là Nhâm thị.

Bùi Hạ Niên vừa cười, vừa xít lại gần Triệu Tín Lương trêu ghẹo nói: “Còn nói khẩn trương, không phải nói rất tốt sao, vốn là ta đang suy nghĩ có nên giúp đệ giới thiệu hay không, giờ thì không cần rồi.”

Triệu Tín Lương hít một hơi thật sâu, nhìn Bùi Hạ Niên ngây ngốc nở nụ cười, lại nhìn sang Nhâm thị gật đầu cảm kích.

Lúc này, một thành viên so với Triệu Tín Lương lớn tuổi hơn chút đột nhiên đứng dậy nhìn vài người quát: “Mấy người các ngươi còn nghị luận gì nữa, trồng trọt không phải là một bản lĩnh ư? Ta cũng sinh ra từ nông hộ,đã vượt qua khó khăn mới có thể ở đây? Còn đang ngồi cùng mấy người ở vị trí cao này?’

Người nói chuyện, là đại lão bản kinh doanh dược liệu ở huyện Giang Ninh, Từ Song Toàn.

Y vừa thấy mọi người nghe xong lời giới thiệu của Triệu Tín Lương, liền cười hắn chỉ biết trồng trọt, chỉ là nông dân, cho nên mới đứng lên thay Triệu Tín Lương nói chuyện.

Bùi Hạ Niên nhìn những người còn lại, lại nhìn Từ Song Toàn, sau đó mới nói: “Lão Từ nói không sai, nghề nào cũng có trạng nguyên, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần có thể làm những việc xuất sắc, nếu ai đó trong lòng có dị nghị, thì không ngại mà quay về hỏi cha chú mình xem, nhà ai không phải xuất thân từ nông hộ.”

“Hội trưởng nói đúng, mẹ ta xuất thân từ nông hộ, cha ta trước khi đậu tú tài cũng nông hộ.” Nhâm thị bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng quét mắt những người vừa nghị luận Triệu Tín Lương

Tiếng nghị luận nhất thời tiêu thất không còn, Triệu Tín Lương hơi lúng túng nhìn bầu không khí vì mình mà nháo cả lên, thành thật nói: “Ta mặc dù là nông hộ, nhưng tiền ta kiếm đều sạch sẽ, đường đường chính chính mà sống, từ trước đến nay chưa bao giờ làm qua chuyện trộm gà trộm chó, cho nên ta không cảm thấy bản thân xuất thân từ nông hộ là hổ thẹn tí nào.. Ừ... Cảm tạ vị Từ đại ca này vì ta mà nói chuyện “

Từ Song Toàn nhìn Triệu Tín Lương khoát khoát tay: “Cảm tạ cái gì, người một nhà cả.” rồi mới ngồi xuống.

“Nếu chúng ta đã vào thương hội, thì cũng là người một nhà, ta không muốn từ nay về sau xuất hiện những chuyện ngu xuẩn như thế này ở đây nữa, đều là người một nhà, nào có chuyện phân chia cao thấp?” Mạc Hướng Quần cũng là đứng dậy cảnh cáo mấy người kia.

Lúc này, Bùi Hạ Niên nói mới bắt đầu nói chuyện về tình hình phát triển của mấy huyện trấn gần đây, rồi bảo mọi người cứ tự do nói chuyện, giao lưu cảm tình.

Trời đã trưa, mọi người bắt đầu ở trong nhã gian dùng bữa, thức ăn đều do Vạn Phúc Lâu cung cấp, mọi người đều ăn rất ngon.

Dùng xong buổi cơm trưa, Triệu Tín Lương đối với thành viên trong thương hội hiểu biết ít nhiều, những người này ở bàn về gia cảnh xuất thân, đích xác hắn không thể so bì. Có điều Triệu Tín Lương không vì thế mà chán nả, hay là cảm thấy hổ thẹn, ngược lại trong hắn dâng lên một cơn dục vọng hiếu thắng, hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng kiếm tiền, gia nghiệp trải rộng, vì cuộc sống tốt đẹp của người nhà, phải cố gắng ở trong thương hội biểu hiện thật xuất sắc, không để người khác tùy ý khinh thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv