Edit: Julia
Một ngày học thêu đến gần tối mới kết thúc, hôm nay so với hôm qua trễ hơn một canh giờ. Triệu Tương Nghi đứng dậy hoạt động dãn gân cốt một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ tại lầu một, nhìn thấy phụ thân đang đứng ở dưới lầu chờ mình
Bởi ngày hôm nay không có học châm pháp đơn giản như mấy hôm trước nữa, cho nên tinh thần Triệu Tương Nghi so với những ngày học trước thêm căng hơn.
Hôm nay nàng học nhiễu châm [thêu lượn], nghe Nhâm thị giới thiệu qua, nhiễu châm là phần nền móng cho cổn châm [thêu chìm] làm quen với nhiễu châm rồi mới tiếp tục học tới cổn châm. Sử dụng thành thạo cổn châm rồi thì tú phẩm khi thêu sẽ càng thêm sống động.
Đương nhiên Triệu Tương Nghi cô cùng cao hứng từ biệt sư phụ Nhâm thị, còn Triệu Tín Lương đang đứng ở trước cửa chính Như Ý phường chờ Triệu Tương Nghi, hôm nay Thiên Hi Lâu đóng cửa sớm, sổ sách cũng ghi chép xong hết, mà hắn cũng rãnh rỗi không có chuyện gì làm, thấy sắc trời cũng trễ, liền đi bộ đến đây đón con gái về nhà.
Ngay lúc hắn đang cười ngoắc ngoắc con gái, bỗng nhiên một thiếu nữ quần áo lam lũ chạy tới, tóc tai rối bù.
Triệu Tín Lương không kịp đề phòng, giật mình, người hơi xê dịch sang một bên, rất sợ đụng trúng thiếu nữ này, không ngờ thiếu nữ đó vừa nhìn thấy Triệu Tín Lương như nhìn thấy hi vọng, vội quỳ gối trước mặt Triệu Tín Lương khóc lóc: “Vị đại thúc này xin hãy thương xót mà cứu cháu với.”
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Sắc trời dần dần tối xuống, Triệu Tín Lương không thấy rõ dung mạo của thiếu nữ này, chỉ nghe thấy giọng nói xin giúp mà thôi.
Thiếu nữ nghe vậy liền không ngừng dập đầu với Triệu Tín Lương: “Đại thúc, xin thương xót mà cứu cháu, phía sau có một đám người đang đuổi theo cháu, van cầu thúc đưa cháu đến nơi an toàn, chỉ cần tránh được họ xong cháu lập tức đi liền.”
Nghe giọng nói cầu xin của thiếu nữ, Triệu Tín Lương có loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng hắn chắc rằng là mình chưa từng gặp qua cô bé này, dẹp xuống cái loại cảm giác kỳ quái, Triệu Tín Lương hơi đồng tình, ngồi xổm xuống đỡ cô gái đó đứng dậy, ngoài miệng dịu dàng an ủi: “Hảo hài tử, ngươi đi theo ta.”
“Tạ ơn đại thúc” Thiếu nữ mừng rỡ.
Triệu Tín Lương nhìn hướng mà thiếu nữ vừa chạy tới, nếu quả thật đúng như lời cô bé này nói, có người đuổi theo, vậy thì không đưa cô bé này về nhà được, bởi vì nếu muốn về nhà phải đi qua con đường này.
Hay là vào Như Ý phường rồi tính tiếp.
Lúc này, Triệu Tương Nghi đã chạy nhanh ra khỏi cửa, thấy Triệu Tín Lương đột nhiên dẫn theo thiếu nữ quần áo tả tơi đi đến, nàng rất kinh ngạc.
Vừa định hỏi thiếu nữ này là ai, thì thiếu nữ đó ở sau lưng Triệu Tín Lương vô lực ngã xuống
Nhâm thị đi đằng sau Triệu Tương Nghi cũng nhìn thấy, lập tức gọi A Bình, A Bình tay chân lanh lẹ đỡ thiếu nữ đó đi vào trong, cũng gọi mấy người hầu khác chuẩn bị nước ấm và thuốc.
“Cha, tỷ tỷ này là ai vậy.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu hỏi một câu.
Triệu Tín Lương thấy Nhâm thị cũng nghi hoặc nhìn mình, khóe miệng hơi co quắp, xoa đầu con gái nói: “Cha, cha cũng không biết cô bé này là ai, lúc nãy cô bé này chạy đến cầu cứu cha, cha thấy đáng thương nên mới mang con bé vào đây…Không nghĩ đến cô bé đột nhiên ngất xỉu.”
“A Bình” Nghe xong lời giải thích của Triệu Tín Lương, Nhâm thị cất giọng phân phó, “Giúp cô bé kia thay một xiêm y mới, rồi đem nghỉ ngơi trong tú phường, mặc khác chuẩn bị nước nóng và thuốc.”
“A? Không cần vậy đây, làm phiên bà chủ Nhâm quá, cô bé này ;là do ta cứu, sao lại có thể để cho bà chủ tiếu tốn, bao nhiêu tiền ta xin trả.” Triệu Tín Lương rất ngượng ngùng nói rằng.
Nhâm thị lại mím môi cười: “Chẳng lẽ chỉ cho ông chủ Triệu đây cứu người, mà ta không thể làm việc thiện sao?”
“Cái này, cái này... Hắc hắc, hắc hắc...” Triệu Tín Lương lúng túng xoa xoa tay cười nói.
“Cha, vậy chúng ta về nhà trước hay chờ vị tỷ tỷ kia tỉnh lại?” Triệu Tương Nghi đúng lúc hỏi.
“À, cha, cha sẽ đi tìm đại phu đến xem trước, rồi chúng ta chờ cô bé đó tỉnh thì về luôn, cha muốn mang cô bé về nhà.” Triệu Tín Lương cười nói, sau đó xoay người đi tìm đại phu ở gần đây nhất.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi- Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Triệu Tương Nghi nhìn lưng cha khuất dần, chỉ có thể cúi đầu cười trộm, mấy ngày nay phụ thân bận rộn…Vì sinh ý của tửu lâu mà lịch lãm [trải qua khó khăn có kinh nghiệm], nên không còn giống như anh nông dân ở Triệu gia thôn nữa, đã có bộ dạng của một ông chủ rồi, nhưng vẫn tốt bụng như ngày nào. Mà cũng không hiểu tại sao phụ thân lúc đối mặt với mấy nữ nhân khăn thì bình thường, nhưng lúc đối mặt với Nhâm thị thì bắt đầu nói lắp ba lắp bắp.
Chờ Triệu Tín Lương tìm đại phu quay về, thì Triệu Tương Nghi đang cùng Nhâm thị ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, Triệu Tín Lương nhìn hai người cười cười, sau đó mang đại phu lên lầu.
“Sư phụ, sư phụ nói vị tỷ tỷ kia, tốt hay xấu?” Triệu Tương Nghi buồn chán hỏi Nhâm thị.
“Vì sao hỏi như vậy?” Nhâm thị không trả lời, hỏi ngược lại Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Nghe cha nói, vị tỷ tỷ này bị một đám người xấu đuổi theo, bất đắc dĩ mới cầu cứu cha. Con đang suy nghĩ, chuyện này có hai khả năng? Tỷ tỷ kia là người tốt bị một nhóm người xấu đuổi theo, hoặc tỷ tỷ đó là người xấu, làm sai chuyện gì mới bị người ta đuổi theo đến đây.”
Nhâm thị nghe xong, nhìn Triệu Tương Nghi một hồi lâu, sau đó xì cười, nhìn Triệu Tương Nghi gật đầu, nghiêm túc nói: “Con đó, mỗi ngày đều suy nghĩ những thứ linh tinh không.”.” Dừng một chút, Nhâm thị lại trả lời Triệu Tương Nghi, ” Dựa vào trực giác của ta mà nói, ta nghĩ cô bé đó người đáng thương.”
Trời đã tối sẫm, bên trong Như Ý phường đã thắp đèn, lúc này Triệu Tín Lương mới xuống lầu, đi đến trước mặt Nhâm thị, cực kì áy náy nói lời xin lỗi: “Thật sự làm phiền bà chủ Nhâm rồi, còn làm trễ giờ ăn cơm chiều của bà chủ…Ta…Nhà ta…ở gần đây, nếu không ngại, bà chủ có thể đến nhà ta ăn cơm tối không?”
“Rất vinh hạnh.” Nhâm thị nhìn Triệu Tín Lương ngại ngùng mà hàm hậu, nàng cũng thản nhiên hơn rất nhiều, đồng ý đến, lại hỏi Triệu Tín Lương, “Tiểu cô nương kia thế nào rồi?”
“Đại phu đã khám và chữa bệnh qua, nói là bị bỏ đói và không cho uống nước rất lâu, thoát lực, chỉ cần chờ cô bé đó tỉnh dậy cho chải đầu rửa mặt, rồi ăn một cơm thì không còn vấn đề gì nữa.”
“Cô bé đã tỉnh” Giọng nói của A Bình từ trên lầu truyền xuống.
Nhâm thị ngẩng đầu nhìn, sau đó cười nói: “Ta đi lên xem một chút, dù sao cũng là một cô nương cần phải rửa mặt chải đâu, việc này ta làm sẽ tốt hơn.”
“Chúng ta chờ ở đây, đã làm phiền.” Triệu Tín Lương gật đầu.
Triệu Tương Nghi cũng đứng dậy, đi theo Nhâm thị, nhìn phụ thân cười nói: “Con đi xem thử một chút.”
Trên lầu trong một gian phòng nghỉ, ở trên chiếc giường gỗ màn lụa thanh sắc thêu hoa có một thiếu nữ hơi thở suy yếu nằm đó, bên trong đã đốt đèn, tia sáng lóe lên trong căn phòng không có mờ mờ như bên ngoài, Triệu Tương Nghi thấy rõ ràng tình trạng của người thiếu nữ này...