Edit: Thiên Âm
Vì vậy mọi người lại phiền Phát Tường tẩu tử đem nữ oa đã quấn tã lót từ trong phòng ôm ra, rồi đưa nó theo về Triệu gia.
Triệu Tương Nghi thấy đứa trẻ má phấn đô dô, mắt còn chưa mở, nội tâm càng thêm phức tạp, đây chính đứa trẻ mà tiểu cô dùng cả sinh mạng của mình để đổi lấy, nàng ngơ ngác nhìn đứa trẻ đó, trong người nó còn mang dòng máu của tên Trương Sâm kia, trong khoảng thời gian ngắn nàng đối với đứa trẻ này vừa yêu vừa hận.
Triệu lão gia tử thấy thế nhìn đứa bé đó mắng một tiếng: “Đây là con cháu của Trương gia bọn họ, chúng ta không thể mang nghiệp chướng này theo về nhà được, mau để nó ở lại đây cho bọn họ chăm sóc.”
Phương thị lại đau lòng ôm đứa nhỏ trừng Triệu lão gia tử: “Con nít có tội gì, nó còn chưa mở mắt ra, cái gì cũng không biết, đây là đứa con đầu tiên của Nguyệt Cầm, nếu như bỏ đứa nhỏ ở đây, lỡ nó xảy ra chuyện gì thì ông nói xem Nguyệt Cầm làm sao bây giờ? Đến lúc đó tôi sẽ liều mạng với ông.”
Triệu lão gia tử thấy mình không nói lại được liền câm miệng, buồn bực nhìn Phương thị.
Ngô thị vì mặt mũi lại lần nữa chạy đến ngăn cản, Triệu Nguyệt Cầm thấy bà như là thấy quỷ, lúc nhìn thấy trương Sâm, lại muốn nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy, trong lòng tràn ngập sự chán ghét.
Triệu Tương Nghi chán nản, tiểu cô là người hiền dịu vậy mà cũng có lúc chán ghét người khác, mà kẻ chán ghét lại là người trương gia, như vậy có thể thấy cuộc sống của tiểu cô ở Trương gia cực khổ như thế nào rồi.
Vì vậy nàng cơ hồ không khống chế được lửa giận, cúi người xuống nhặt một cụ đá nhằm ngay Trương sâm ném tới, vừa vặn trúng của quý của Trương Sâm, Trương Sâm vốn muốn giúp đỡ Ngô thị khuyên người nhà vợ, đột nhiên dưới hạ thể truyền đến cơn đau.
Đám người Ngô thị không tiếp tục đôi co với người triệu gai nữa, chỉ nhanh chân vây quanh trương Sâm hỏi hắn có bị làm sao không, bị thương có nghiêm trọng không….
Triệu Tương Nghi đi theo phía sau lưng phụ thân, nhịn không được quay đầu lại nhìn Trương Sâm, nàng thật hi vọng mình ném một lần có thể làm cho hắn mất khả năng làm cha luôn cũng được.
Cứ như vậy, dưới tình thế hô cao đánh mắng, cũng đem được Triệu Nguyệt Cầm đưa về Triệu gia an toàn.
Vừa về đến trong nhà, Lý thị đã bế tiểu Hoằng Tuấn đi ra nhìn xem có chuyện gì, thấy mọi người đưa người về, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu lão nhị bước đến bế tiểu Hoằng Tuấn, sau đó nhìn Lý thị lắc đầu: “Cái gì cũng đừng hỏi, hài tử để ta lo, nàng mau cùng mẹ vào trong chăm sóc Nguyệt Cầm đi.”
Lý thị biết tình hình không ổn, không nói nhiều, chỉ sờ đầu tiểu Hoằng Tuấn, sau đó đi theo Phương thị vào trong, nhìn Triệu Nguyệt Cầm nằm trên băng ca, sắc mặt trắng bệnh muốn dọa người, lại nhìn sang nữ oa Phương thị ôm trong lòng, tâm nhất thời lạnh buốt.
Không cần mọi người nói, Lý thị cũng biết rõ, Triệu Nguyệt Cầm nhất định là ở nhà chồng bị ủy khuất rất lớn.
Bởi vì trước kia Phương thị cũng đã nói, người đã mang thai, nên bà không có biện pháp, chỉ cần nhà con rể không làm chuyện quá phận, thì mấy chuyện như vặt lông gà vỏ tỏi nàng bà cũng sẽ không so đo, mà bây giờ mọi người lại đưa Triệu Nguyệt Cầm về đây, cả hài tử cũng ôm về, chắc chắn nhà chồng của Triệu Nguyệt Cầm bên kia đã làm cho Triệu Nguyệt Cầm ủy khuất rất lớn.
Lát sau, Phương thị và Lý thị an bài Triệu Nguyệt Cầm ở khuê phòng trước khi nàng xuất giá, còn Triệu Tương Nghi thì ngủ cùng phòng với ca ca Triệu Hoằng Lâm một đêm, chờ ngày mai an bài tiếp.
Triệu gia hôm nay phải đối phó nhiều chuyện như vậy nên ai nấy đều đã sớm mệt mỏi, chỉ có Phương thị và Lý thị dưới ngọn đèn đêm thức trắng chăm sóc Triệu Nguyệt Cầm, mãi cho đến tận nửa đêm, tất cả đèn trong Triệu gia mới thổi tắt hết.
Một đêm này, có nhiều người không thể nào mà ngủ được, đêm dài đằng đẵng cùng bi thương.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Triệu Tương Nghi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở không một tiếng động của Phương thị, không còn sự mạnh mẽ lúc ở Trương gia hôm qua, bản tính lúc trước đã quay lại, chỉ nghe bà sụt sùi nói chuyện, có thể là đang nói chuyện với Triệu Nguyệt Cầm.
Triệu Tương Nghi tự mình mặc quần áo, lúc đi ngang qua trù phòng thì thấy Lý thị đang nấu nước nóng, Lý thị nhìn thấy Triệu Tương Nghi vội vàng bảo nàng đi đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong, Triệu Tương Nghi mới đến phòng Triệu Nguyệt Cầm, đã thấy Phương thị lệ rơi đầy mặt tự trách: “Đều do cha mẹ không tốt, mới có thể đem con đẩy vào hố lửa như đại ngục kia…Con nhìn con xem, tháng giêng xuất giá, vậy mà chưa tới một năm đã không nhìn rõ được bộ dạng, người thì tiều tụy, gầy yếu…Lòng mẹ bây giờ đau như lửa đốt, vô cùng khó chịu, Nguyệt Cầm a, cho dù con có tha thử cho mẹ thì mẹ cũng không thể nào mà tha thứ cho chính mình được.”
Sắc mặt Triệu Nguyệt Cầm vẫn tái nhợt như trước, có điều cả người cũng tốt hơn, chỉ mím môi không có tí huyết sắc nào của mình, không nói một lời nào, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Phương thị thấy thế nhanh chóng lau nước mắt, dặn Triệu Nguyệt Cầm: “Con xem mẹ này, thật là hồ đồ,, hảo hài tử, đừng khóc, không sao rồi, chúng ta đã về nhà, mẹ và nhị tẩu sẽ giúp con điều dưỡng thân thể, con đừng có khóc nữa, đang ở cữ không thể khóc, sẽ có hại cho mắt.”
“Tiểu cô cô.” Triệu Tương Nghi trong lòng cũng khó chịu, cổ họng như nghẹn lại, nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ nói ra được ba chữ này, thật ra đã mấy tháng không gọi như vậy rồi, nhưng đối với Triệu Tương Nghi, khi đứng trước mặt tiểu cô, nhìn tiểu cô cả người tiều tụy, giống như cả hai đã mấy đời không gặp.
Triệu Nguyệt Cầm mỉm cười đáp lại một tiếng, sau đó lại che miệng cau mày, một câu cũng không nói, lại nghĩ đến lời Phương thị dặn, miễn cưỡng không để mình rơi nước mắt, cái bộ dáng ẩn nhẫn này làm cho phương thị nhìn thấy, chịu không được chạy ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại Triệu Tương Nghi và Triệu Nguyệt Cầm.
“Tiểu cô cô, bọn hư, chúng ta đừng quay lại đó nữa, sau này tiểu cô cứ ở lại nhà con, Tương Nghi muốn ngủ chung với tiểu cô như trước kia.” Triệu Tương Nghi dùng ngôn ngữ của trẻ con để biểu đạt ý nghĩ của mình, ý tứ là muốn Triệu Nguyệt Cầm cùng Trương Sâm hòa ly [ly hôn]
Triệu Nguyệt Cầm nở nụ cười, bộ dáng giống như trước khi nàng xuất giá, nàng xoa đầu Triệu Tương Nghi, sau đó ôm lấy con gái đang nằm trên giường cho Triệu Tương Nghi nhìn.
Lý thị bưng đồ ăn cho Triệu Nguyệt Cầm ăn khi đang trong tháng, đồ ăn nóng bốc khói trắng, chỉ thấy Lý thị cười: “Con bé nhìn rất xinh, phấn đô đô, nếu có thai lần nữa tẩu cũng muốn sinh một đứa giống vậy, nam nữ đều đủ.”
Triệu Nguyệt Cầm cười khổ, cuối cùng nói tiếng cảm ơn với Lý thị, tay cầm chén của Lý thị ngừng lại, sau đó cười nói: “Nguyệt Cầm, bây giờ muội đã về đây, chúng ta một lần nữa lại là người một nhà, chớ cùng nhị tẩu khách khí.”
Viền mắt nóng lên, Triệu Nguyệt Cầm cố nén không để nước mắt chảy ra.
Hôm nay, tất cả nam nhân Triệu gia đều không có xuống ruộng làm việc, trừ Triệu Hoằng Lâm bị Triệu Tín Lương thúc giục đến học đường đọc sách, những người còn lại đều ở nhà.
Thứ nhất là muốn cùng nhau thương thảo xem bước tiếp theo sẽ làm gì, thứ hai là sợ người Trương gia bên kia đến nay quậy ầm, khi đó chỉ có nữ nhân và trẻ con ở nhà thì làm sao có thể chống lại thế tiến công của Trương gia được.
Người một nhà an vị ở trong khuê phòng của Triệu Nguyệt Cầm bàn bạc.
Dù sao Triệu Nguyệt Cầm cũng là đương sự, vả lại chuyện lớn như thế này, mọi người cũng không muốn giấu nàng, muốn nàng cùng bàn bạc.
“Ngày hôm qua các ngươi ngăn ta làm gì, mẹ con tên tiểu tử đều đáng chết nếu không phải các ngươi ngăn cản ta, thì ta đã đánh chết hai tên súc sinh bọn chúng rồi.” Tâm tình Triệu lão gia tử vẫn kích động từ hôm qua đến giờ, bất bình nói.
Phương thị khuyên nhủ, bảo ông đừng có dọa Triệu Nguyệt Cầm và đứa nhỏ sợ, Triệu lão gia tử đành nén lửa giận trong lòng, buồn bực không lên tiếng.
“Cha, mẹ, chuyện đã đến nước này, con nghĩ đừng để Nguyệt Cầm quay về Trương gia, nếu về đó, khẳng định bọn chúng sẽ lại giày vò Nguyệt Cầm mất.” Triệu Tín Lương mở miệng nói.
Triệu Tương Nghi rõ ràng cảm giác được, khi phụ thân nói xong câu đó, bàn tay của tiểu cô đang vuốt đầu nàng đột nhiên run run.
Đây cũng là chuyện nàng đã nghĩ đến sau khi trở về nhà
“Tín Lương nói đúng, ta bây giờ không muốn gặp nhất chính là đám người Trương gia đó, nhà chúng ta nhất định đã định trước là oan gia với nhà họ rồi…” Phương thị suy nghĩ một hồi, lại nhìn con gái mình nói, “Chuyện này dù sao cũng là chuyện của Nguyệt Cầm, chúng ta đừng có như lúc trước chuyện gì cũng làm chủ thay cho Nguyệt Cầm, hãy để con bé tự quyết định. Nguyệt Cầm con có còn muốn quay lại Trương gia không, có còn muốn ủy khuất ở với tên tiểu tử Trương gia đó hay là hào ly? Nếu như con đồng ý hòa ly, việc này để cho cha mẹ và đại ca của con lo cho, con chỉ cần ở cữ cho tốt là được, trước điều dưỡng tốt thân thể, cũng đừng hao tâm tổn trí lo lắng, mọi chuyện đã có mọi người thay con làm.”
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong liền trầm mặc
Cái loại này trầm mặc, làm mọi người phải nóng nảy theo, kể cả Triệu Tương Nghi, nàng lo lắng nhìn tiểu cô, sợ tiểu cô nghĩ quẩn quay về Trương gia, như vậy, cho dù nhà mẹ đẻ có nguyện 1y quan tâm thì tiểu cô cũng sẽ bị giày vò đến chết mất.
“Nguyệt Cầm, Nguyệt Cầm, sao con không nói?’ Triệu lão gia tử gấp đến độ muốn nói rằng, “Là do cha mang con về đây, con còn muốn về đó làm gì? Yên tâm đi theo cha mẹ là được, cho dù cả đời này không ai muốn lấy con, thì cha mẹ sẽ nuôi con.”
“Ông đừng có nói bậy.” Phương thị gầm nhẹ mắng Triệu lão gia tử, “Đừng có nói mấy lời khó nghe thế, Nguyệt Cầm nhà chúng ta trẻ đẹp như vậy, làm sao mà không ai muốn lấy hả.”
“Cha, mẹ, đại ca, nhị ca….” Triệu Nguyệt Cầm đột nhiên lên tiếng, nhìn mọi người, hít sâu một hơi, hai tay siết thật chặc chăn đơn, sau đó là hai hàng lệ chảy xuống, “Nguyệt Cầm muốn hòa ly.”
Mọi người nghe xong, lúc này mới đem tảng đá trong lòng bỏ xuống, tâm không khỏi vui vẻ nhìn Triệu Nguyệt Cầm: “Nguyệt Cầm đã trưởng thành rồi, mới có thể đưa ra quyết định sáng suốt như vậy, hòa ly xong từ nay nhà chúng ta cùng cái nhà của tên tiểu tử kia sẽ không còn quan hệ nữa.”
Triệu Tương Nghi rất vui vẻ nhìn tiểu cô cô, không ngờ tiểu cô nói “Nguyệt Cầm muốn hòa ly”,mà không phải là “Nguyệt Cầm không muốn hòa ly”….”Không muốn” và “muốn’ hai chữ này mang hai ý tứ khác nhau, nhưng ở đây tiểu cô đã lựa chọn quyết định sáng suốt nhất. Tiểu cô đã dần có thể tự mình làm chủ rồi, mặc dù đây chỉ là một câu nói, chỉ có một chữ thôi, nhưng đối với tiểu cô mà nói, đây chính là bước đi lớn trong cuộc đời của mình.
Nàng thật tình vui vẻ thay cho tiểu cô, cũng ủng hộ tiểu cô.
Mặc dù tình trạng bây giờ của tiểu cô không được tốt lắm, con đường ngày sau sẽ rất gian khổ, dù sao tiểu cô cũng đã cho một đời chồng, đã sinh một đứa con, ở cổ đại, nữ nhân như vậy sợ rằng khó mà tái giá được, phải gả cũng là làm vợ hai hoặc gả cho một lão già.
Có điều, Triệu Tương Nghi không muốn nghĩ đến điều này nữa, vì nó mà buồn lo vô cớ, vì tử giờ phút này nàng chỉ biết tiểu cô của nàng đã trở lại, về với vòng tay ấm áp của gia đình, cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của mọi người trong nhà, tiểu cô nhất định sẽ hạnh phúc, giống như trước đây.