Vừa rồi cô gái kia cũng không phải là cố ý tỏa ra sát khí mà chỉ là bản năng mà làm ra chuyện này.
Hạo Thiên dù sao cũng không hiểu gì về loại ngôn ngữ của cô gái này nên cũng đành ngậm ngùi đưa tay dìu cô ấy đứng dậy.
Mặc dù Hạo Thiên không tính toán mà đỡ cô gái này dậy nhưng ngược lại với hắn là một bộ dạng kính cẩn, cô gái không thể tha thứ cho bản thân mình vì trong lúc mơ màng mà xém chút hạ sát ân nhân của mình.
"Được rồi! Lỗi này cũng không thể trách em, dù sao thì đó là bản năng cơ bản nên coi như không có gì là được!" Hạo Thiên vừa nói vừa quơ tay quơ chân nhằm biểu thị cho cô nàng hiểu, đừng tự trách làm gì.
Cô gái kia cũng không hiểu cho lắm nhưng cũng có chút cảm nhận được Hạo Thiên đang cố bảo bản thân đừng có tự trách.
Thấy cô gái thở ra nhẹ nhõm, Hạo Thiên cũng thở phào rồi nhờ Diệp Ngân dìu cô gái kia vào trong lều.
Nhìn thấy căn lều trước mắt, cô gái kia dường như không tin vào chính mình, không biết mình đã hôn mê bao lâu mà đã có một căn lều ở đây.
Dù cô gái có tò mò hay muốn hỏi về chuyện này nhưng cố gắng mấy thì Hạo Thiên cũng chẳng thể hiểu nổi.
Cô gái chỉ đành để cho Diệp Ngân dìu vào trong lều nghỉ ngơi, đợi Hạo Thiên nấu bữa tối.
Thức ăn cho bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, Hạo Thiên liền múc cho cô gái kia một bát canh rồi để cô nàng ăn trong lều, còn hắn thì ăn cùng Diệp Ngân ở bên ngoài. Truyện Thám Hiểm
"Anh có thấy cô gái này mang vẻ gì đó rất giống những người bản địa không?" Diệp Ngân tò mò hỏi.
"Tôi cũng cảm thấy vậy... nhưng mà! Cô ấy cứ như một con vật nào đó tiến hóa thành bộ dạng con người vậy! Hạo Thiên trầm ngâm.
"Biết đâu! Cô ấy là một kết quả của một thí nghiệm vô nhân đạo nào đó thì sao?" Diệp Ngân thản nhiên nói ra.
"Hể! Không ngờ A Ngân của tôi có trí tưởng tượng phong phú thật!" Hạo Thiên xoa đầu Diệp Ngân rồi cười.
"Không có đâu! Lúc trước trong phim thường có mấy cảnh này mà!" Diệp Ngân mặt đỏ bừng.
"Đó là phim mà! Cũng có thể A Ngân nói đúng! Trên đảo này cái gì cũng có thể xảy ra mà!" Hạo Thiên cười cười.
"Hừ..." Diệp Ngân dường như đang bực bội.
"Thôi nào... Mau ăn đi cho nóng... Sáng mai còn khởi hành trở về!" Hạo Thiên nhìn Diệp Ngân đang buồn bực mà lòng thấy buồn cười.
"Biết rồi… Tối nay có cần canh gác gì không?" Diệp Ngân dường như đang cố tỏ ra là mình không giận dỗi gì cả.
"Chắc không cần phải canh gác đâu! Trăn Titanoboa cũng ở gần đây nên cũng chẳng cần lo lắng quá!" Hạo Thiên điềm tĩnh nói.
"Hả! Trăn Titanoboa? Nó cũng ở gần đây sao?" Diệp Ngân tò mò.
"Đúng vậy! Tình cờ nó cũng ở gần đây! Cũng nhờ nó mà tôi cứu được em nó về đấy! Hạo Thiên chỉ tay về phía cô gái đang trong lều.
"Anh kể cho tôi nghe với! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Ngân tò mò.
"Kể cũng được… mà chừng nào về nơi trú ẩn rồi kể một lần cho tất cả mọi người cùng nghe!" Hạo Thiên cười cười, hắn không biết rằng hắn đang chọc giận cái nóc nhà của mình nên vẻ mặt rất thản nhiên.
"Đồ nhỏ mọn! Hạo Thiên đáng ghét!" Diệp Ngân mắng xong liền quay người sang chỗ khác.
"Thôi nào! Trêu chọc A Ngân xinh đẹp một tí thôi mà! Đừng có giận mà, nghe kể trước hay sau cũng là nghe kể chuyện thôi mà!" Hạo Thiên cố gắng năn nỉ sau khi gây ra lỗi lầm.
"Thôi được! Lần này thôi! Không có lần sau đâu nhé!" Diệp Ngân quay người lại nói.
"Được… được!" Hạo Thiên cười cười.
Diệp Ngân khi giận dỗi cũng rất đáng yêu, đúng là nữ thần, làm cái gì cũng đáng yêu, ngoại trừ đi đâu đó.
Một lát sau cô gái kia cũng đi ra chỗ Hạo Thiên, dường như vết thương của cô cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe của cô.
Với bản tính hoang dã của mình làm sao cô ấy lại chịu yên phận mà ăn uống trong lều.
Hạo Thiên cũng không ngăn cản được nên để cô ấy ngồi đối diện, sẵn tiện hỏi chút chuyện.
Nhưng dù Hạo Thiên có vừa hỏi vừa cố gắng mô tả bằng cử chỉ thì cô ấy cũng chẳng hiểu hắn đang muốn nói cái gì, ngược lại hắn cũng gặp tình trạng tương tự.
Bỗng nhiên bụng cô nàng kêu lên 'ọt ọt', đã ăn một bát canh rồi nhưng bụng vẫn còn đói, Hạo Thiên lấy trong ba lô ra một miếng thịt khô.
"Có muốn ăn không!" Hạo Thiên đưa ra trước mắt cô gái.
Cô gái kia không nói lời nào, ngay lập tức quỳ xuống và đưa hai tay lên đón nhận như đón thánh chỉ.
"Ái khanh bình thân!" Hạo Thiên cười khổ.
"Từ khi nào mà anh được tôn lên làm vua thế! Vua đảo này chăng! Hi hi!" Diệp Ngân được dịp trêu chọc Hạo Thiên.
"Tôi đang bất lực với cách cư xử của cô gái này… mà cô còn chọc ghẹo tôi!" Hạo Thiên cũng đành cười cho qua.
Diệp Ngân không nói gì thêm mà chỉ ngồi đó cười khúc khích.
Một lát sau, cơm nước đã no nê, Hạo Thiên cũng khá mệt mỏi nên cũng nhanh chóng đi ngủ, lều cũng đủ chứa được ba người.
Diệp Ngân nằm giữa ngăn cách hai người, cô nàng dường như không muốn Hạo Thiên nằm cạnh cô gái khác.
Hạo Thiên cũng chỉ biết im lặng nghe theo sự sắp xếp của Diệp Ngân.
Cũng không xảy ra chuyện gì trong đêm nay nên Hạo Thiên cùng Diệp Ngân và cô gái kia có một giấc ngủ ngon lành.