Gần khoảng một giờ chiều, Hạo Thiên sau khi rửa sạch vết thương cũng như đã tìm thấy không ít thảo dược để cầm máu vết thương cũng như trị thương cho hắn và hai con thú nuôi.
Trở về nơi trú ẩn, Hạo Thiên nhờ Diệp Ngân giã nát số thảo dược ra rồi đắp cho Hắc Hắc còn về phần hổ răng kiếm thì hiện tại chỉ có mình hắn là tiếp cận nó được.
Sau khi đã đắp thuốc xong, dường như hai con thú cảm thấy dễ chịu hơn nên chúng cũng thả lỏng đi ít nhiều, Hạo Thiên cung rất vui vì không có xảy ra thương vong nào cả.
Hạo Thiên cũng bị thương ở tay do hổ răng kiếm cào trúng nhưng vết thương không quá sâu nên hắn chỉ quấn quanh bằng miếng vải nhỏ.
Diệp Ngân vốn là người hay để ý, cô nàng thấy tay Hạo Thiên có chút không đúng liền chạy lại xem xét, hắn cũng để yên cho cô nàng kiểm tra.
Dù sao thì gắn bó với nhau đã lâu như vậy, Diệp Ngân dường như đã xem Hạo Thiên là chỗ dựa duy nhất, cô nàng rất hay lo lắng cho hắn mỗi khi hắn ra ngoài hoặc đi đâu quá lâu.
Thấy vết thương của Hạo Thiên, Diệp Ngân có vẻ lo lắng, cô nàng nhanh chóng đi lấy nước rồi pha ít nước ấm để xử lý vết thương cho hắn.
"Anh có thấy đau không?" Diệp Ngân lo lắng nhìn Hạo Thiên trong khi tay đang rửa vết thương.
"Không đau lắm! Có người đẹp chăm sóc thì sao đau được!" Hạo Thiên vẻ mặt cười cười.
"Không đau? Chắc chắn là không đau?" Diệp Ngân cố ý đụng mạnh vào vết thương.
"A… Cô có thể nhẹ tay chút không vậy?" Hạo Thiên vẻ mặt nhăn nhó vì đau.
"Ai bảo anh cứ chọc ghẹo tôi…" Diệp Ngân bực bội quay người đi.
"Xin lỗi! Tôi không dám vậy nữa! Đừng giận nữa! Hay tôi đền cho cô nhé!" Hạo Thiên cười gian hiểm.
Buổi chiều trên đảo hoang, nắng chiếu xuống mặt đất cũng đã dịu bớt nhưng thời tiết phần
nào vẫn rất oi bức, giữa khu rừng rậm rạp, giữa một con suối trong vắt lại xuất hiện ba cô gái xinh đẹp.
Đúng vậy, Trúc Diệp Thanh cùng Lily và Mary đang tắm cho mát mẻ, đây phần nào cũng là ý tưởng của Trúc Diệp Thanh, cô nàng không muốn làm bóng đèn chiếu sáng cho một cặp đôi còn thẹn thùng, bẽn lẽn.
Ba cô gái cùng nhau tắm cùng nhau chơi đùa dưới suối, du sao ra đây cũng có lợi ích của nó, bọn họ cũng sẵn tiện đi thăm bẫy cá, xem ao cá nhỏ và để tránh thời tiết nóng bức của mùa hè.
Gia nhập hội của Hạo Thiên cùng Diệp Ngân cũng đã gần hai tháng, hai cô nàng Lily và Mary đã học được ngôn ngữ chung, giờ đây họ có thể giao tiếp với nhau cùng một ngôn ngữ.
Công việc sẽ dễ dàng hơn nếu trong giao tiếp có sự đồng bộ, hai cô nàng cũng đã khá lu mờ, sắp tới họ sẽ đóng góp nhiều hơn để cải thiện cuộc sống chung.
Tính cách của những cô gái này khá phóng khoáng, ở tình huống bị lạc trên đảo hoang nhưng họ cũng không tỏ vẻ sợ sệt như mấy cô công chúa nhà giàu, họ sẵn sàng làm những việc mà có thể giúp đỡ Hạo Thiên.
Ở bờ suối họ cũng có những giây phút nói chuyện với nhau để hiểu rõ hơn về nhau.
“Lily! Gia đình cô thế nào?” Trúc Diệp Thanh vừa nghịch nước vừa hỏi.
“Nhà tôi cũng chỉ thuộc dạng khá giả chút! Dù sao thì đó cũng là tài sản của ba mẹ tôi cố gắng xây dựng được!” Lily mỉm cười.
“Còn về phần tôi thì chỉ giàu hơn nhà Lily một chút! Tôi vừa là phi công vừa là bạn thân của cô ấy!” Mary không đợi Trúc Diệp Thanh hỏi tới mà giới thiệu đôi chút.
“Ưm… Chúng ta biết nhau cũng đã hơn một tháng rồi nhỉ?” Trúc Diệp Thanh âm trầm nói.
“Hi hi! Chúng ta cùng hoàn cảnh với nhau mà… Cũng may có Hạo Thiên mà chúng ta mới có thể an toàn sống trên đảo!” Lily nhìn Mary nói.
“Hai cô cũng thích Hạo Thiên nhỉ?” Trúc Diệp Thanh bất ngờ hỏi.
“Hi hi! Có chút đúng… nhưng dường như anh ấy thích Diệp Ngân thì phải!” Mary chen vào.
Cô nàng có chút ít nói nhưng đối với những chuyện bất thường thì cô nàng rất am hiểu.
“Đúng là tôi thích nhưng chẳng phải có mình tôi hay Mary thích mà Thanh Thanh cũng thích mà đúng không?” Lily mỉm cười.
“Tôi không phủ nhận là không thích! Dù sao thì ở đất nước của Hạo Thiên có chế độ đa thê mà!” Trúc Diệp Thanh nói một cách chắc chắn rồi nói tiếp: “Nhưng anh ta nói là không còn chế độ đó nữa! Tôi cũng không hiểu cho lắm!”
“Ưm… Kệ đi, chúng ta dường như đã bị cuốn vào những thời gian khác nhau nên khó mà nói được điều gì…” Lily suy tư.
“Cứ sống trọn vẹn hôm nay đi! Lỡ chúng ta không thể quay về thì cũng không uổng phí cuộc sống này!” Mary mang vẻ trưởng thành nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy… Nhưng chỉ là tôi lo lắng cho những người thân còn ở nhà, sợ họ sẽ lo lắng và buồn phiền...” Trúc Diệp Thanh than thở, ít khi cô nàng tỏ ra yếu đuối cũng vì tính cách hơi cứng rắn nhưng dù xa gia đình nhiều thì cô nàng vẫn xem trọng.
“Chắc chắn họ sẽ đau khổ lắm! Có lẽ họ cũng nghĩ là chúng ta đã chết hoặc mất tích…” Lily như muốn khóc nói.
“Dù là vậy thì sao? Cơn đau nào rồi cũng sẽ hết! Chúng ta phải sống tốt… biết đâu có ngày được trở về!” Mary tỏ ra mạnh mẽ.
“Không nói chuyện này nữa… Chúng ta không thể nghĩ nhiều như vậy! Phải tự dựa vào bản thân mình…” Trúc Diệp Thanh nói xong liền lặn xuống nước.
“Ừm… Tắm nhanh rồi về nào!” Lily cũng bước xuống suối.