Ngày thứ một trăm mười…
Sau vụ trộm cướp đêm qua, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân cả ngày đều luôn ở trạng thái lo lắng, sợ sệt, nhìn về hướng khu rừng đối diện…
Bởi vì cả đêm qua Hạo Thiên đã không ngủ vì phải canh gác, hắn vẫn luôn ngủ đến trưa.
“Trà bạc hà tôi vừa nấu nè! Anh uống đi cho nóng!” Diệp Ngân buông lời ra nói khi thấy Hạo Thiên vừa thức dậy.
“Cám ơn cô nhé!” Đưa tay đón nhận bát trà mà Diệp Ngân đưa cho, Hạo Thiên nói tiếp: “Sáng giờ có xảy ra chuyện gì không vậy?”
“Không có gì cả! Nếu có tôi sẽ nói với anh liền mà!” Diệp Ngân bình thản nói.
“Ra thế! Đợi một lát nhé! Tôi sẽ nấu ít canh thịt để chúng ta cùng ăn!” Hạo Thiên xoay người đi thì…
“Quéc quéc”
Một thanh âm lớn vang lên, Hạo Thiên ngay lập tức nhìn ngó xung quanh, Hắc Hắc cũng gầm gừ.
Nhìn lên trên trời thì thấy một con chim rất to đang bay lượn, nó dường như đang muốn lao xuống chỗ Hạo Thiên đang đứng.
“A! Đây rồi! Kẻ đã ăn trộm thịt của chúng ta hôm qua, đúng là ngựa quen đường cũ nhỉ?” Hạo Thiên thét lên.
Hạo Thiên cầm thanh tre trong tay lao tới.
“Đại bàng vàng (Aquila chrysaetos): một họ chim ưng, nó thuộc về loài săn mồi, sải cánh dài khoảng 1.8 – 2.3 mét và nặng từ 3.5 – 11 kilogram tùy vào con đực hoặc cái, con cái thường thì nhẹ hơn con đực.”
“Đại bàng vàng sử dụng sự nhanh nhẹn và tốc độ của kết hợp với móng vuốt cực kỳ mạnh mẽ để chụp một loạt các con mồi, bao gồm thỏ, marmot (một loài động vật có vú trong họ sóc, thuộc bộ Gặm nhấm), sóc đất,...”
“Đại bàng vàng đạt vận tốc lên tới 250 km/giờ với móng vuốt sắc nhọn có thể giết chết các con mồi cỡ nhỏ như cáo, thỏ hay bắt sống chó sói. Đại bàng vàng có thể sà xuống quắp đi cả những con thú lớn như chó sói, với tốc độ bay lên tới 200 km/giờ. Các móng vuốt trên chân của đại bàng cong và sắc nhọn. Bộ móng vuốt sắc bén này chính là vũ khí lợi hại của chúng trong việc tấn công và bắt giữ con mồi. Chính đặc điểm này khiến đại bàng được gọi bằng một cái tên mà ý nghĩa của nó xuất phát từ một từ Latinh đó là Rapere (có nghĩa là kẹp chặt hay túm lấy).”
“Chúng cũng ăn xác thối nếu con mồi sống khan hiếm, cũng như các loài bò sát. Các loài chim, bao gồm cả các loài lớn lên đến kích thước của thiên nga và sếu đã được ghi nhận là con mồi của loài đại bàng này.”
“Trong nhiều thế kỷ, loài này là một trong những loài chim được đánh giá cao nhất được sử dụng làm chim nuôi đi săn, với các phân loài Á - Âu đã được sử dụng để săn và giết chết con mồi như sói xám (Canis lupus) trong một số cộng đồng bản địa. Do tính can đảm săn mồi, đại bàng vàng được một số nền văn hóa bộ lạc, cổ xưa xem là loài tôn kính thần bí.”
Một đống tin tức về loài vật này hiện ra trong đầu Hạo Thiên.
Dù cho có cố gắng chạy nhanh cỡ nào thì với tốc độ lao xuống là 250 km/giờ thì chẳng có cách nào để Hạo Thiên có thể giành lại được những miếng thịt kia.
Nhìn đại bàng vàng bay đi với sào phơi thịt mà mình cất công bỏ sức ra làm mấy hôm nay coi như oan phí.
Lủi thì đi vào trong nhà bếp, Hạo Thiên buồn bã chuẩn bị ăn cơm (ăn cơm ở đây là ăn thức ăn chứ không phải là có cơm để ăn nhé).
“Hạo Thiên! Anh sao thế?” Diệp Ngân đang cầm trên tay thức ăn, đặt xuống hỏi khi thấy hắn cứ đơ người ra.
“Kẻ ăn trộm đã tới! Nó là một con đại bàng vàng! Tôi không giữ lại được thịt… Tức thật!” Hạo Thiên nghiêm túc nói.
“Hèn chi mất luôn cả cái sào tre mà không ai hay biết!” Diệp Ngân tay cầm đũa đưa lên miệng và nói tiếp: “Tôi nghĩ thịt cũng đã khô rồi, có thể dọn vào và cất giữ trong bình gốm!”
“Chúng ta cứ cất trữ thịt, còn về phần tre thì nên để yên vị trí cũ!” Hạo Thiên phất phất tay nói tiếp: “Tôi tính làm bẫy để bắt đại bàng vàng và thuần phục nó!”
[Dám ăn trộm thịt của ông đây thì đừng mơ có chuyện ông bỏ qua cho ngươi đâu nhé! Đợi đấy ta sẽ bắt người để làm nô lệ cho ông! Ha ha!] Đó là những gì mà Hạo Thiên đang nghĩ và trên mặt biểu hiện rõ sự gian ác của hắn.
“Đứa nào nói xấu ta thế! Cảm giác thật đáng sợ!” Lời của đại bàng vàng do tác giả bịa ra.
Cũng không có trả lời lại, Diệp Ngân ngồi ăn ngon lành (cảm giác cứ như Hạo Thiên bị cô nàng bơ thế nào ấy nhỉ), Hạo Thiên cũng không nói gì nữa mà cắm đầu vào ăn cho nhanh.
Trong sách có viết như sau:
*** Đại bàng vốn được coi biểu tượng của quyền lực, chúng là chúa tể bầu trời và được gọi là được loài Chim vua. Sở hữu một con chim đại bàng hay chim ưng dũng mãnh là niềm mơ ước của nhiều người.
Ở nhiều nước trên thế giới, việc nuôi và huấn luyện chim săn mồi không những được coi là thú chơi, sở thích. Thú chơi chim săn mồi đã xuất hiện trên thế giới khoảng 40 năm.
Ở nước ngoài, diều núi đã trở thành vật nuôi làm cảnh nhiều năm nay và cũng nhiều nước trên thế giới, huấn luyện chim săn mồi được công nhận là một môn thể thao và được quản lý theo hình thức cấp phép.
Đại bàng vàng: có bản tính rất kiêu ngạo, nên việc thuần hóa đại bàng vàng là rất khó khăn, cần phải trải qua một quá trình mới có thể thành công.
Sau khi được bắt về, việc đầu tiên trong quá trình huấn luyện đại bàng là người ta lấy một miếng da để bịt mắt của đại bàng lại (bịt lên đầu nó) để nó không thể nhìn thấy gì, sau đó cho nó đứng trên một thanh gỗ ở một cành cây, đung đưa qua lại khiến cho nó không thể nào đứng vững để chúng tập cách đứng vững.
Người Kazakh sẽ bỏ đói đại bàng, không cho ăn thịt, không cho uống nước và đợi đến khi chúng kiệt sức, ngã khỏi cành cây. Sau nhiều đêm, đại bàng kiệt sức và rơi xuống, lúc ấy người ta dùng nước lạnh để khiến nó tỉnh dậy rồi cho nó uống một chút nước, những vẫn không cho ăn thịt.
Việc bịt mắt đại bàng sẽ khiến chúng phụ thuộc và quy phục chủ nhân của mình hơn. Sau vài tuần bịt mặt, đại bàng bắt đầu trở nên lệ thuộc vào chủ nhân.
Khi đại bàng dần dần được thuần hóa người ta mới cho nó ăn thịt trở lại, lượng thịt cũng phải tính toán kỹ lượng và không để đại bàng được ăn uống thoả thích. ***
Đọc hết những gì viết trong sách về đại bàng vàng, Hạo Thiên cũng đã có biện pháp để thuần hóa nó, giờ chỉ cần làm một cái bẫy để bắt nó nữa là xong.
Sau khi đã có cách giải quyết, tâm trạng Hạo Thiên đã phần nào tốt hơn nhiều, hôm qua hắn còn lo lắng, sinh vật ăn trộm là kẻ rất nguy hiểm, nhưng nếu đã là đại bàng thì lại khác.
Mặc dù đại bàng vàng rất dũng mãnh, tuy nhiên nếu không quá bất cẩn ở bên ngoài lúc nó đi săn thì chẳng hề gây ra được nguy hiểm gì cả.
……
Hôm qua, chứng kiến hình ảnh một con đại bàng to lớn, cánh dài cũng hơn hai mét, nếu muốn nó mà không làm một cái bẫy chắc chắn thì không thể nào bắt được nó.
Sau khi ăn sáng xong, Hạo Thiên ngay tức khắc đi chuẩn bị vật liệu để làm bẫy. Qua khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, trước mặt hắn đã có đủ đồ chơi để giải trí cùng đại bàng vàng.
Các vật liệu chuẩn bị gồm có: dây thừng (dài bao nhiêu cũng được), một cây trúc hơi to tí, bốn cái cọc nhỏ, một cái cọc lớn (được đẽo phần đầu để gài), một cái móc câu (*) nhưng không phải để câu cá mà là buộc dây, một cái nẹp tre…
Cách làm cũng khá đơn giản nhưng phải cố định chắc chắn.
Đầu tiên, cần cắm cây trúc xuống đất thật sâu, phần đầu bên trên thì cột dây thừng dài tầm một đến hai mét, chỗ tiếp xúc đất thì cố định thêm bốn cây cọc vào cây trúc.
Bước tiếp theo là thắt một cái thòng lọng (**) và được buộc vào cái móc. Sau đó là đặt một miếng ván gỗ hoặc nẹp tre lên cái móc rồi để thịt ở ngay giữa thòng lọng.
(*) Móc câu được đục đẽo sao cho giống chữ Y lật ngược, đầu trên thì dùng để buộc dây, phần bị chia làm hai nhánh thì dùng để gài vào cọc lớn và để gác miếng ván gỗ nhỏ lên hoặc cái nẹp được đan bằng tre.
(**) Các bước
Đặt sợi dây thừng lên mặt phẳng theo hình chữ "C". Tìm một sợi dây thật chắc, dài ít nhất một mét.
Uốn sợi dây thành hình chữ "S". Chừa đầu dây (đoạn cuối của chữ "S") thật dài để bạn có thể buộc nó với thứ gì đó sau khi hoàn thành gút thòng lọng.
Thu hẹp hình chữ "S" lại. Thu hẹp hình chữ "S" cho đến khi ba đoạn dây thừng nằm thật gần và chỉ cách nhau vài centimet.
Chụm ở giữa ba đoạn dây thừng lại với nhau. Ép chúng thật sát đến khi ba đoạn dây không còn trải rộng theo hình quạt nhằm tạo hiệu ứng nơ con bướm.
Cầm đầu dây chữ "C" ban đầu và quấn nó quanh vị trí mà ba đoạn dây chụm lại. Quấn vòng dây từ phải sang trái, chỉ chừa lại khoảng 7-9 centimet phần dây không quấn. Khi hoàn tất, bạn sẽ có vòng dây cùng với đoạn dây thừa ở một đầu và một vòng dây ở đầu còn lại của "nơ con bướm."
Xỏ đầu dây qua vòng dây cùng phía với nó, cũng chính là phần còn lại của chữ "S" ban đầu.
Kẹp chặt đoạn vòng quấn của dây thừng. Dùng ngón cái để giữ chặt đầu dây thừa mà bạn vừa xỏ qua lỗ thòng lọng ở phía tay trái, sao cho đoạn dây gấp qua và ép chặt vào vòng dây.
Kéo thòng lọng ở phía tay phải nơ con bướm cho đến khi vòng dây bên tay trái được siết chặt. Nếu phần vòng dây mà bạn đang kéo nằm về phía đoạn dây chạy thay vì thòng lọng thì hãy kéo lại từ phía bên kia của nơ con bướm.
Canh chỉnh thòng lọng. Điều chỉnh cho đến khi thòng lọng đạt kích thước phù hợp, các vòng dây quấn chặt và đẹp mắt hơn.
Cách làm thòng lọng tuy khá phức tạp nhưng Hạo Thiên có bách khoa toàn thư thì điều đó chẳng có khó khăn gì mấy.
Làm gì thì làm, điều quan trọng vẫn là độ hiệu quả của nó mang lại. Mà cách để biết hiệu quả thì rất đơn giản, chỉ cần thử nghiệm là xong.
Tại hòn đảo hoang ngày hôm nay, ngày thứ một trăm mười một sẽ diễn ra một cuộc thí nghiệm vô cùng tàn bạo và rất nguy hiểm, mong tất cả những người đang xem không nên học hay làm theo nhé!
Nhân vật chuột bạch đầu tiên cho thí nghiệm này là Hạo Thiên, đúng là anh ấy, với cơ bắp chỉ là bắp chứ không nhiều cơ và cũng có múi nhưng không phải tám múi.
Hạo Thiên cài bẫy xong, hắn đặt tay lên miếng nẹp tre ấn nhẹ.
“Sao lại không được? Chắc do lực còn yếu?” Hạo Thiên băn khoăn nói.
Hắn dùng sức đè mạnh lên thì “rắc” rồi thêm một tiếng ngay sao đó “bốp”.
“Hạo Thiên! Anh có sao không?” Diệp Ngân đứng sau lưng hắn với một vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Không sao!” Hạo Thiên có vẻ rất đau, tay bịt miệng lại rồi kêu lên: “Hắc Hắc qua đây!”
Một pha chơi ngu của Hạo Thiên đã làm cho hắn bị trầy xước một chút, hắn kêu Hắc Hắc lại là để thử nghiệm lần hai.
“Hắc Hắc ngoan, đạp lên cái này nhé!” Hạo Thiên vẻ mặt gian gian chỉ tay vào cái nẹp tre.
“Sẽ không làm Hắc Hắc bị thương đấy chứ?” Diệp Ngân lo lắng hỏi.
“Không sao đâu! Da nó dày đến thế kia mà!” Hạo Thiên cười cười.
Hắc Hắc đang ăn một cây trúc thì bị Hạo Thiên gọi qua, nó cũng chẳng nghi ngờ gì, liền đưa chân đạp lên một phát.
Thật tội nghiệp cho sợi dây thừng, khi chân Hắc Hắc vừa đạp lên thì “phựt” thanh âm này vô cùng quen thuộc, cái tiếng ngất ngây lòng người này đã làm cho cái móc gỗ bay thẳng lên đầu Hạo Thiên một cái “cốp”.
Hạo Thiên đứng yên người như tượng đá ở đó, hắn đang suy ngẫm làm sao để cho dây không bị đứt, cái móc gỗ dễ bật ra.
“Xem ra cần phải điều chỉnh một chút rồi!” Hạo Thiên trầm tư nói.
Không có bất kỳ phản hồi nào, Hạo Thiên thì chỉnh sửa cái bẫy, còn Diệp Ngân thì chuẩn bị bữa trưa.
……
Cuối cùng thì trời cũng đã chiều, khoảng hai giờ trưa…
“Liệu con đại bàng vàng đó có tới không?” Diệp Ngân lo lắng hỏi.
“Chắc chắn sẽ tới! Được hai bữa trưa ngon lành như thế thì sao lại không tới cho được! Đúng không?” Hạo Thiên bình thản.
“Vút” Âm thanh tiếng gió lay động bởi đại bàng.
“Đến rồi!” Hạo Thiên như hét lên.
Hạo Thiên đáp lời trong khi hai mắt vẫn luôn nhìn về phía đại bàng vàng đang lao đến với tốc độ kinh hoàng, cả quá trình từ trên cao lao xuống mặt cỏ chưa đến hai giây, với tốc độ đó mà không kịp dừng lại thì chỉ có thịt nát xương tan.
Và sau đó…
Một thanh âm quen thuộc vang lên “phập” tiếng của cái nẹp tre bị đập xuống đất, cùng với đó là thòng lòng siết chặt lấy chân của đại bàng vàng khi mà nó từ trên cao lao xuống chụp lấy miếng thịt lợn trên nẹp tre.
Đại bàng vàng kêu lên một và tiếng rồi đứng im nhìn về chỗ bọn người Hạo Thiên.
Bị sập bẫy đại bàng hoảng loạn định tháo chạy thì “phịch”, đại bàng cố bay lên được một đoạn thì bị dây thừng kéo ngược lại, nằm ngay trên mặt đất.
“Sao anh còn đứng ngây ra đó làm gì?” Diệp Ngân từ trong nhà bếp đi ra, cô nàng rất kích động khi thấy đã bắt được đại bàng vàng nhưng Hạo Thiên vẫn cứ như không thấy chuyện gì xảy ra vậy.
“Khoan đã, đừng đến gần!” Hạo Thiên ngăn cản ngay khi Diệp Ngân bước đến, nói tiếp: “Đại bàng vàng có móng vuốt sắc bén, lực sát thương rất mạnh, nếu bây giờ mà lại gần nó thì khả năng cao là bị mù hoặc bị rạch vài đường trên mặt!”
“Đáng sợ thế!” Diệp Ngân vẻ mặt sợ hãi đứng lùi ra phía sau lưng Hạo Thiên.
Lúc hai người họ vẫn đang nói chuyện với nhau thì đại bàng cũng không rảnh rỗi mà đứng im chịu trận, nó giãy giụa kéo căng sợi dây thừng ra, cũng may là Hạo Thiên đã gia cố rất kỹ lưỡng cây trúc và sợi dây thừng nên dù cho đại bàng vàng có kéo đến đâu thì cũng chẳng thể nào làm hư hại gì được.
Sau một hồi cố gắng kéo sợi dây thừng thì đại bàng vàng cũng chịu đứng yên nhưng cái mỏ của nó thì vẫn đang cố mổ vào sợi dây dưới chân, Hạo Thiên đứng đó thì sao có thể để nó toại nguyện được chứ?
“Đây là đại bàng vàng sao? Nhưng lông nó màu nâu mà? Vả lại nó cao cũng gần tới cổ tôi!” Diệp Ngân vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Chắc chắn là đại bàng vàng rồi! Còn chuyện nó cao như vậy là bình thường, còn lại chắc là không phải là do chân cô ngắn?” Hạo Thiên cười cười.
“Anh cũng cao hơn tôi một tí thôi mà!” Diệp Ngân mặt đỏ bừng như có khói bốc lên.
“Thì tôi có nói tôi cao đâu? Ha ha!” Hạo Thiên cười sảng khoái, nói tiếp: “Nhưng cô nói cũng không sai! Quả thực kích cỡ của nó hoàn toàn lớn hơn rất nhiều so với những gì mà chúng ta biết.”
[Nhắc mới nhớ, từ lúc gặp lươn vàng, Hắc Hắc rồi trăn Titan thì kích thước của chúng đều to hơn những gì trong sách rất nhiều, gần như muốn gấp đôi luôn ấy!] Những suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Hạo Thiên thì…
“Tít --- Người chơi làm được bẫy thòng lọng, nhận được 500 điểm tích lũy.”
“Tít --- Người chơi bẫy được đại bàng vàng, nhận được 7.000 điểm tích lũy.”
Trước khi thuần hóa đại bàng vàng thì cũng cần phải lựa một cái tên cho nó, Hạo Thiên suy nghĩ một hồi thì nói ra: “Thần Điêu nhỉ? Ngươi là Thần Điêu còn ta là Thần Điêu đại hiệp, ha ha!”
“Anh bị điên hả?” Diệp Ngân gõ đầu Hạo Thiên một cái rồi nói tiếp: “Thần Điêu đại hiệp gì đó bị cụt một tay đấy! Chắc anh thích vậy lắm nhỉ? Hãy để tôi giúp anh?”
“Thôi thôi! Vậy tên gì cho phù hợp nhỉ?” Hạo Thiên gãi gãi đầu.
“Ta nghĩ nên lấy cái tên Sa Điêu, Kim Ưng, Kim Điêu chẳng hạn!” Diệp Ngân nghĩ ra mấy cái tên khá thông dụng nhưng hình như Hạo Thiên có vẻ không thích cho lắm.
“…”
“Đã có Hắc Hắc vậy thêm Bạch Bạch cho đủ bộ!” Hạo Thiên cười cười.
Đúng là Hạo Thiên, cái tên chả liên quan đâu vào đâu của hắn làm cho Diệp Ngân đứng bên cạnh mà tức chết mất.
Diệp Ngân cũng chẳng nói gì thêm khi nghe tiếng đại bàng vàng kêu lên, có vẻ như nó cũng thích cái tên này.