Sáng sớm ngày thứ hai sau khi gấu bị trúng độc, Hạo Thiên mang theo năm con cá trắm cỏ rời đi, trước tiên là hắn đi đến rừng trúc để thu hoạch một ít măng tre, măng trúc và chặt vài khúc trúc tươi cũng như lá trúc.
Độc ít như thế chắc qua một đêm cũng đã đỡ hơn rồi, nhưng chắc chắn nó không thể đi ra ngoài kiếm ăn, còn hai con gấu con nữa nên Hạo Thiên chuẩn bị nhiều thức ăn một chút cũng chẳng phải là chuyện dư thừa.
Hôm nay chắc chắn gấu trúc sẽ không đi kiếm ăn được nên Hạo Thiên cũng không cần phải lo sợ nó sẽ tập kích mình như hôm qua được, đi tới khoảng gần năm mét trước cửa hang động.
Những dấu vết trên các khóm cỏ nhỏ cũng đã phần nào nói lên chuyện gấu trúc sau khi bị trúng độc đã mất sức lực và mất thời gian rất lâu để có thể trở lại hang. Vừa đến cửa hang động thì nó đã lăn ra ngủ cho đến lúc Hạo Thiên đến nhưng nó vẫn chưa thức dậy.
Trời cũng đã trưa, Hạo Thiên sao khi nhìn thấy cảnh gấu phải ngủ ở cửa động mà hắn không kiềm được sự dở khóc dở cười, ít ra thì cũng phải ráng bò vào trong hang mà ngủ chứ, sao lại ngủ ở cửa động như vậy.
Hạo Thiên cũng hiểu được vài phần, từ hậu duệ của nó đã nói lên sự khờ khạo của tổ tiên chúng rồi. Đó là chuyện di truyền từ thế hệ này sang thế hệ sau, cũng là chuyện tâm linh không thể đùa được.
“Này... Này, dậy ăn cơm này!” Hạo Thiên vừa hô to để đánh thức con gấu dậy, vừa quăng cho nó hai con cá đã được nhét măng trúc sẵn vào trong hang động.
Con gấu giật mình thức dậy, nó định tấn công Hạo Thiên nhưng hiện tại tác dụng của độc tố vẫn còn nên khả năng công kích của nó đã không còn như trước, cử động còn rất hạn chế.
Nó chỉ gào lên một tiếng yếu ớt nhằm để đe dọa Hạo Thiên, rồi lẳng lặng ngửi ngửi mấy con cá rồi liền mở to mồm, đem cá trắm cỏ bỏ vào trong miệng mà nhay nuốt, xem ra, căn bản nó đã đói đến mức không có nhận thấy được sự bất đồng khi mà kẻ quấy nhiễu nó lại cho nó thức ăn.
Nhìn thấy như vậy, Hạo Thiên thầm nghĩ: [Đúng là khờ quá mà! Mà nhìn nó ăn thật tội nghiệp! Phải đặt tên cho nó mới được, nhưng mà để sau khi thuần phục được cái đã!]
Nghĩ như thế, Hạo Thiên cũng chẳng quấy rầy gì thêm mà trực tiếp rời khỏi chỗ hang động mà tiến vào rừng nghỉ ngơi cho đến khoảng chiều tà.
Hạo Thiên tiến đến trước cửa động rồi gọi to lên: “Đến giờ ăn cơm rồi!” Rồi quăng mấy con cá còn lại vào hang động.
Lúc này khi thấy Hạo Thiên đến, nó đã không còn gầm lên tiếng nào nữa mà trực tiếp cầm lấy cá mà ăn, nó ngồi ăn như những hậu duệ của nó sau này vậy, nhìn rất là đáng yêu.
“Đói lắm rồi đúng không? Ăn thêm cái này nhé!” Hạo Thiên mỉm cười quăng cho nó thêm vài cái măng trúc, khúc trúc và lá trúc cho nó.
Gấu trúc chỉ ngửi ngửi phần lá và cây trúc, còn về phần măng trúc thì có lẽ nó đã ăn cá có măng bên trong nên nó ăn thử một ít.
Thấy gấu đã chịu ăn, Hạo Thiên liền nghĩ đến chuyện là đặt tên gì cho nó!
“Bảo Bảo... Trúc Trúc... Măng Măng... Hay đặt tên tiếng Anh nhỉ? Zozo... Cherry... Panda... Stupid bear...” Hạo Thiên trầm ngâm suy nghĩ và nói ra mấy cái tên.
Hạo Thiên đang làm ra những bộ dạng kỳ quái, nào là vò đầu rồi bứt tay rồi chống cằm,... Màn này mà để Diệp Ngân nhìn thấy chắc cô nàng sẽ cười nghiêng ngả vì độ cuồng sủng thú vật của hắn mất.
Đối với Hạo Thiên, việc đặt tên cho thú cưng của mình là một điều hết sức khó khăn, ban đầu hắn cứ tưởng việc đặt tên vô cùng đơn giản nhưng để nghĩ ra được một cái tên phù hợp và không bị trùng lặp với ai khác thì là một đều khó khăn.
Một vài cái tên mới cũng lóe lên trong đầu Hạo Thiên: [Pan Pan, Lucy, Bì Bì,...] Nhưng không thấy cái tên nào phù hợp cả.
“Hay là... Tiểu Bạch Hắc!" Hạo Thiên bất chợt nghĩ ra và quyết định chọn cái tên vì đơn giản là hắn thích.
Cái tên đã đặt xong, thấy gấu trúc đã chịu cầm khúc măng lên và lăn ra ăn thì Hạo Thiên cảm thấy rất vui, cuối cùng thì nó cũng chịu ăn măng, đây là chuyện tốt đáng mong chờ.
Hạo Thiên nhẹ nhõm người, lẳng lặng thở phào rồi từ từ rời khỏi khu đất trống này.
Tuy gấu đã chịu ăn măng rồi nhưng phần nào nó vẫn không ngó ngàng gì đến thân trúc và lá. Khả năng cao là do nó ăn phải măng bên trong bụng cá nên nó mới ăn được một ít măng.
Để có thể chuyển đổi loại thức ăn cho gấu thì cần phải từ từ, nên Hạo Thiên vẫn tiếp tục nhét măng vào trong bụng cá và tiếp tục cho nó ăn.
Sau năm ngày ăn cá có măng ở bên trong, gấu đã bắt đầu quen thuộc với việc ăn cá cùng măng và cũng quen với thời gian cũng như người cho nó ăn.
Thấy Tiểu Bạch Hắc đã vui mừng khi được cho ăn cá măng thì Hạo Thiên đã phần nào hưng phấn.
Cảm giác gấu đã hoàn toàn bình phục, Hạo Thiên cũng cấp cho nó một mũi tên có độc, để cho nó hạn chế ra ngoài săn mồi, đó cũng là kế hoạch của hắn.
Từ hôm đó, cứ sau năm ngày thì Hạo Thiên sẽ cấp cho nó một ít độc.
Sáng ngày thứ năm, Hạo Thiên đã sớm ở trước cửa hang động.
Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ở trước cửa hang động, Hạo Thiên hô to" Hắc Hắc... Ăn cơm!"
Cũng hơn mười ngày, gấu trúc chưa rời khỏi hang động vì không có sức lực.
Mọi đồ ăn thức uống điều là do Hạo Thiên chuẩn bị sẵn ở cửa hang động. Nó cũng đã dần quen với thanh âm gọi nó ăn của Hạo Thiên.
Mỗi lần nghe âm thanh này nó đều chạy ra và nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm.
"Hôm nay đổi thử món một tý nhé! Mi ăn hết thì ta sẽ thưởng cho!" Hạo Thiên nhìn số măng trên đất hôm bữa đã không còn mà thầm vui mừng.
Hạo Thiên quăng cho nó vài cây măng trúc, ban đầu gấu vẫn có chút không đụng tới nhưng một lúc sau thì nó cũng cầm lên ăn.
Ngồi nghỉ ngơi ở phía khu rừng, Hạo Thiên trong lòng tràn đầy hy vọng nhìn về hướng hang động.
Đến trưa, Hạo Thiên trở lại hang động, thấy số măng đã biến mất, hắn rất vui mừng mà gọi: "Hắc Hắc..."
Con gấu đi ra, Hạo Thiên liền quăng cho nó một khúc măng, nó giơ tay ra chụp lấy măng trúc và đưa lên miệng ăn.
Cái cảm giác thấp thỏm vì sợ nó không ăn và sự vui mừng khi thấy nó ăn ngon lành làm Hạo Thiên như muốn vỡ oà.
"Rất tốt! Ta cho thêm nè!" Tuy gấu đã chịu ăn măng nhưng Hạo Thiên vẫn cho nó ăn cá kẹp măng.
Ngày thứ mười, vẫn như những ngày trước, Hạo Thiên cho gấu ăn.
Hạo Thiên lấy ra cung tên, nhân lúc gấu trúc đang ăn, hắn bắn một mũi tên có chưa ít độc vào chân nó, nhưng gấu trúc không có bất cứ phản ứng gì.
Có lẽ đã quen với chuyện bị Hạo Thiên bắn tên vào người nên nó không có phản ứng lại. Nhưng một lúc sau, nó bắt đầu đau đớn và nằm trên đất.
Mũi tên đã được Hạo Thiên tẩm ít độc hơn nên không còn các hiện tượng đau đớn như ban đầu. Gấu chỉ lăn ra nằm chứ không bị co rút nữa.
Mỗi lần cho gấu ăn, Hạo Thiên cũng chỉ nấp ở một chỗ, lần này hắn đi ra để cho nó biết người hay cho nó ăn.
Ban đầu khi thấy Hạo Thiên, nó liền gào lên, nhưng khi nghe tiếng "Hắc Hắc" nó dần dần không gào rống nữa.
Thấy vậy, Hạo Thiên cũng chẳng để ý mấy, hắn nói to lên: "Hắc Hắc.. Ăn cơm!" Rồi quăng cho nó vài con cá kẹp măng trúc rồi từ từ rời đi.
Lần này Hạo Thiên đi ra là vì muốn nó quen dần với việc hắn đến.
Đây cũng là Hạo Thiên tiến hành theo kế hoạch mà hắn đã đặt ra. Hắn muốn gấu dần tiếp nhận bản thân hắn, dù muốn nhanh chóng để gấu tiếp nhận mình nhưng thật sự cần phải từ từ, không được gấp gáp.
Nghĩ đến lợi ích sau khi thuần phục được gấu thì Hạo Thiên phần nào tự an ủi mình.
"Muốn thành đại sự phải nhẫn nại. Phải kiên nhẫn, ắt sẽ thành công."