Hoàng cung Đằng Longđế quốc, hoàng đế Chung Ly Tường Vân bình thường trầm ổn lúc này mấtbình tĩnh, hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui trên bậc thang, thỉnhthoảng ngoài cửa, điều này khiến mấy vị đại quan và mấy vị hoàng tử cũng căng thẳng theo.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đại hoàng tử đến.”
“Mau để Đại hoàng tử vào, quy củ vốn thế nào sao bây giờ lại không tuân theo hả.”
Tuy rằng miệng nói nghiêm khắc, nhưng trên mặt Chung Ly Tường Vân xuất hiện tươi cười, mất tích hai năm, cũng không có khiến thằng bé quên đi lễtiết, tốt lắm.
Chung Ly Dạ đem kích động đè nén xuống, rốt cuộcđã trở lại, hai năm, có thể khiến người ta yên lặng, hoặc là khiến người ta nhẫn nại, hắn là loại người thứ hai.
Bước chân trầm ổn, đi thẳng về phía trước, cách tiền điện ba bước hơi khom người bái hạ“Nhi thầnbái kiến phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần…… Đã trở lại.”
Chung LyTường Vân nhìn con trai lớn xuất ra khí phách hiên ngang không khỏi gậtđầu, tốt lắm, tốt lắm, lưu lạc dân gian hai năm không thấy chật vật, khí chất đã thay đổi, không hổ là con của mình và Nghiên Nhi,“Trở về làtốt, trở về là tốt, mau đứng lên.”
Chợt nhớ tới nữ nhi, vội vàng hỏi: “Dạ Nhi, Tình Nhi đâu?”
Chung Ly Dạ đứng lên hơi cúi đầu, cung kính trả lời: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhithần đã an bài tất cả, một hồi nữa sẽ bẩm báo với phụ hoàng.”
Trước mặt mấy vị đại thần này, tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện của Tìnhnhi, tuy rằng người có tâm có thể tra ra nơi Tình Nhi ở…… Nhưng khôngnói vẫn tốt hơn
Chung Ly Tường Vân không có nghi ngờ, chỉ cho là hai huynh muội trên đường tách nhau ra, nên không cùng đến đây, đợi một lát nữa quay về nói tiếp.
“Chỉ cần các con bình an trở về là tốtrồi, về phần những người đuổi giết các con, phụ hoàng nhất định sẽ tìmcho ra, để xem kẻ nào không đặt hoàng quyền vào mắt, đuổi giết ngườitrong hoàng gia”
Nghe ẩn ý trong lời nói, mọi người biết hoàng đế đã quyết tâm, không dễ gì bỏ qua chuyện này, cho dù là người có quan hệ tốt hay đối nghịch với ông, ông cũng sẽ không bỏ qua, cùng lắm thì,giải quyết hết một lần
Chung Ly Dạ cúi đầu đáp: “Vâng.”
Nhìnthoáng qua những vị đại thần có tâm tư khác nhau bên dưới, Chung LyTường Vân thầm cười lạnh, cả đám người các ngươi đã đoàn kết như vậy, ta sẽ cho các ngươi thắt chặt thêm tình đòan kết,“Bãi triều, Dạ Nhi, mộthồi con tới ngự thư phòng đi.”
“Nhi thần tuân mệnh.”
Chung Ly Tường Vân vừa ly khai, những người khác đều vây quanh lấy hắn, chỉcó ngoại công của Chung Ly Dạ đứng tại chỗ nhìn thôi, Chung Ly Dạ liếcmắt nhìn, những người này hẳn là không mong hắn trở về? Hoặc là, nhữngkẻ từng phái người ám sát hắn cũng ở trong đám người này……
Lúcnhìn thấy ngoại công, Ngự Sử đại phu Chu Bạch Trí, Chung Ly Dạ lễ phépnhưng xa cách với những người vây quanh, rồi bước đến chỗ ngoại công
“Ngoại công, con đã trở về.”
Chu Bạch Trí gật đầu, biểu tình trên mặt không có biến hóa, nhưng là ý vui trong mắt không lừa được người,“Hôm nay không tiện, lúc nào có thờigian thỉnh Đại hoàng tử đến phủ của thần.”
“Con đã biết.”
Hai người đều không có nhiều lời, Chu Bạch Trí vừa chắp tay, làm đủ bổn phận của một thần tử, mới xoay người rời đi.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du đượcedit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vuivẻ ^^)
Chung Ly Dạ ứng phó với đám người giả nhân giả nghĩa nàytận nửa canh giờ, mới đến ngự thư phòng, phủi phủi quần áo trên người,mới cung kính khom người xuống,“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Đứng lên, ngồi đi.”
Chung Ly Tường Vân nhìn bức hoạ kia sau đó xoay người, chỉ cái ghế bên cạnh.
“Dạ.”
Chung Ly Dạ ngẩng đầu nhìn bức họa kia, người trong tranh nhàn tĩnh ôn nhu,xinh đẹp đó là mẫu hậu hắn, nhớ lại cảnh một nhà bốn người, ánh mắt cóchút bi thương, mẫu thân hắn, là người ôn nhu, chưởng quản hậu cung,không vì một chuyện nhỏ mà lấy mạng người, nhưng bởi vì quá mức ôn nhu,nên mới chết không minh bạch như vậy, ai cũng biết, trong cung chỉ cầnmẫu hậu ồn tại, những người khác chỉ làm nền.
Nhìn con traitrưởng thành thục không ít, Chung Ly Tường Vân cảm thấy kiêu ngạo,Nghiên Nhi, nàng thấy chưa? Con chúng ta đã trưởng thành, về sau quốcgia này giao cho Dạ Nhi, hẳn sẽ phát triển mạnh, trước kia ông không cóhùng tâm chí lớn gì, thầm nghĩ muốn sống an nhàn cùng Nghiên Nhi và haiđứa con, mà Dạ Nhi, có dã tâm.
Thân là Quốc Quân, có dã tâm mới có thể khiến quốc gia cường đại, trên phương diện, ông rất thất bại.
Bảo cung nhân trong phòng lui ra ngoài, Chung Ly Tường Vân mới hỏi: “DạNhi, Tình Nhi ở đâu? Con phái người đưa con bé về cung à?” (J: Cung nàylà nơi ở trong hoàng cung)
Chung Ly Dạ biết phụ hoàng hiểu lầm, vội trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, Tình Nhi không có đi cùng nhi thần.”
Chung Ly Tường Vân nhíu mày,“Vậy con bé đâu? Sao lại không cùng con trở về?”
“Tình Nhi…… Không muốn hồi cung.”
Chung Ly Tường Vân trợn to con mắt,“Không muốn hồi cung? Cái gì gọi là khôngmuốn hồi cung? Hoàng cung là nhà con bé, trừ bỏ hồi cung, con bé còn cóthể đi đâu?”
Chung Ly Dạ cúi đầu, hạ thấp giọng nói,“Tình Nhi nói hoàng cung như một cái lồng vàng, ở bên ngoài tự do tự tại, trở về sẽhít thở không thông, nhi thần cũng đồng ý với quyết định của muội ấy, dù sao trong cung nguy hiểm rình rập, không thích hợp với con bé.”
“Bên ngoài thích hợp với con bé sao?Con bé là một tiểu cô nương, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, con cứ như vậy mà để con bé ở bênngoài? Nháo thành dạng gì rồi?”
“Phụ hoàng, Tình Nhi không có yếu đuối giống như chúng ta tưởng tượng, ngược lại, Tình Nhi rất mạnh, hainăm này nếu không có muội ấy, phụ hoàng sẽ không còn gặp lại nhi thầnđâu.”
Chung Ly Dạ đem chuyện đã xảy ra khi rời khỏi hoàng cung,chỉ giấu chuyện Tình Nhi cho hắn kiếm phổ, hắn tuy không nghi ngờ tìnhthương của phụ hoàng đối với Tình Nhi thay đổi, chỉ cần là người, sẽkhông tránh khỏi lợi ích và dụ hoặc.
Nói một lúc, Chung Ly Dạ mới ngừng lại, trong phòng yên tĩnh ngay cả hô hấp đều có thể nghe thấyrõ, theo thói quen đặt ly trà xuống, Chung Ly Dạ chờ phụ hoàng tiêu hóahết lời hắn nói.
Một lúc sau, Chung Ly Tường Vân mới mở miệng nói,“Con nói, là Tình Nhi giúp đỡ cả ba khỏi đám người ám sát?”
“Vâng, phương pháp của muội ấy cũng rất đặc biệt, nếu có thể thể, nhi thầnmong muội ấy có thể đến truyền thụ phương pháp này cho quân đội.”
Chung Ly Tường Vân vô ý thức cầm lấy cái ly trà uống ngụm, không hề cảm giác rằng trà đã lạnh,“Phụ hoàng muốn biết Tình Nhi học cái này ở đâu? trước khi theo con rời khỏi hoàng cung, con bé là do phụ hoàng và mẫu hậu con dạy, cũng không có tiếp xúc với nhiều người, không có khả năng gặp phải kỳ nhân ới đúng.”
Chung Ly Dạ không nói, bởi lẽ, hắn cũng khôngbiết nói sao, Tình Nhi rõ ràng là nói cho có lệ, không bằng cái gì cũng không nói để phụ hoàng tự mình đoán đi.
Trong phòng trầm mặc mộthồi, Chung Ly Tường Vân mới nói tiếp: “Cái này cũng không thể xem là lýdo Tình Nhi không trở về cung được, sau khi hồi cung, phụ hoàng có thểbảo vệ con bé được, còn ở ngoài cung, vượt quá tầm tay rồi.”
“Phụ hoàng, nhi thần tin tưởng Tình Nhi có thể tự bảo vệ mình, trong hai năm ở chung này, nhi thần càng tin tưởng Tình nhi hơn, trước khi hồi cungnhi thần có nói sẽ để người lại bảo vệ, muội vì để chúng ta an tâm đãđồng ý, cho nên phụ hoàng không cần lo lắng.”
“Làm sao có thểkhông lo lắng, Tình Nhi mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy…… Quên đi, nếucon bé đã kiên trì, phụ hoàng sẽ chọn vài hộ vệ đến, con mới từ nơi đóvề hẳn biết con bé cần gì, tuyển chọn vài người hữu ích đưa qua cho Tình Nhi.”
“Dạ, nhi thần sẽ làm tốt”
Nói xong chuyện của Chung LyTình Nhi, Chung Ly Tường Vân đứng lên, đến gần bức hoạ của Hoàng Hậu,trầm giọng nói: “Dạ Nhi, phụ hoàng biết con sau khi trở về nhất định sẽra sức tìm hung thủ sát hại mẫu hậu con, đây cũng là chuyện phụ hoàngmuốn làm, nhưng mà…… Phụ hoàng điều tra hai năm, cũng chỉ bắt vài ngườiliên quan nhưng không trọng yếu, hung thủ chân chính trốn thật kỹ, khảnăng là người trong hậu cung rất lớn, nhưng không thể vì vậy mà đem hậucung lật tung, cho nên, con không được vội vàng, trước học thật giỏi đã, phụ hoàng sẽ tìm lão sư tốt nhất cho con.”
“Nhi thần tuân lệnh.”
Nên học, hắn đều đã học, quyền lợi có thể được phụ hoàng ban cho, nhưng tri thức và lực lượng, hai thứ này phải tự mình tạo ra, có được mấy thứnày, trở nên lớn mạnh, mới có thể báo thù cho mẫu hậu, mới có thể bảo vệ Tình Nhi, điều này, hắn biết.
“Con đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi,mấy ngày nay an bài chuyện của Tình Nhi cho tốt, lại thêm thời gian chocon ứng phó những tên khác, bốn ngày sau, con phải toàn tâm học tập.”
“Vâng.”
“Đi xuống đi.”
“Vâng, phụ hoàng bảo trọng thân thể, mẫu hậu nhất định không muốn thấy phụ hoàng vì người mà khổ sở đâu, nhi thần cáo lui.”
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Chung Ly Tường Vân mới chậm rãi lộ rakhuôn mặt tươi cười,“Nghiên Nhi, thấy chưa? Dạ Nhi càng ngày càng hiểulý lẽ, Tình Nhi…… Giống như đã vượt qua khỏi tưởng tượng của chúng ta!Nếu nàng còn sống, thì tốt rồi.”
Người trong tranh ôn nhu nhìnông, giống nhau an ủi, giống nhau thỏa mãn, chính là trong đó ẩn ẩn kiêu ngạo, giống như một người bình thường, mấy người nhận ra được? Sợ làchỉ có người thân thuộc mới thấy.