Sáng sớm hôm sau, lúc Mèo Con thức dậy đi thỉnh an Nhan thị, phát hiện lão thái gia thế nhưng đã ở đó, lâu lắm mới gặp, khuôn mặt ông mặc dù gầy yếu một ít, nhưng khí sắc còn tốt. Thân thể lão thái gia xưa nay khoẻ mạnh, bất quá lần này chỉ là bị Nhiếp Hành làm tức giận mà thôi. Nhưng mà sắc mặt Nhan thị thì không tốt lắm, vẻ mặt tựa hồ không có tinh thần. Hôm nay người đến thực đông, trừ bỏ người của tam phòng ra, mọi người khác đều có. Sauk hi Lão thái gia cùng Nhan thị nhận lễ của mọi người, thì lão thái gia thản nhiên nói vì thân thể Nhiếp Hành không khoẻ, muốn đến biệt trang ở nông thôn tạm thời tĩnh dưỡng một thời gian, Văn thị cũng cùng đi, tất cả tài sản của Nhiếp Hành đều quy về danh nghĩa của Nhiếp Triệt. Mọi người nghe xong chỉ khúm núm vâng dạ, lão thái gia nói xong, tựa hồ có vẻ mệt, liền bảo hạ nhân giúp đỡ rời khỏi. Nhan thị nói với đám người Mèo Con: “Ta cũng có chút mệt mỏi, phải về phòng nằm một chút, các con cũng về đi” Tạ thị cùng Mèo Con mang theo phần đông nữ quyến cáo lui, Mèo Con vừa ra khỏi viện của Nhan thị, định trở về phòng sửa soạn ngày mai đi chùa, thì lại bị đại cô nương một phen giữ chặt: “Nhị thẩm, không bằng đến chỗ con uống trà đi? Gần đây con có một ít trà ngon, với lại hai ngày nữa con phải về nhà, lần này từ biệt, cũng không biết khi nào thì có thể gặp lại nhị thẩm ”. Đại cô nương nói xong liền cảm thấy buồn bã. Mèo Con nghe xong cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ an ủi đại cô nương: “Lúc nào cũng có thể gặp mà!” Đại cô nương cười nói: “Hôm nay nhị thẩm dùng cơm trưa ở chỗ con đi, chúng ta mời đại tẩu, Tùng Nương, Vân Nương đến, mọi người tụ họp” Mèo Con gật đầu nói: “Được! Nhưng mà trong viện của ta còn có chút việc nhỏ, muốn đi về trước chuẩn bị một chút, một lát lại đến chỗ của người”. Nàng không khỏi âm thầm suy nghĩ, Vân Nương chẳng lẽ đã được thả ra? Vậy thì sao lúc thỉnh an lại không thấy nàng ta? Đại cô nương nghe xong cười nói: “Dạ, xe ngựa của con hỏng rồi, làm phiền nhị thẩm cho con đi nhờ một đoạn” “Cái này có phiền hà gì” Mèo Con cười dắt nàng lên xe ngựa. “Nhị thẩm, lời lão thái gia vừa mới nói, người cũng nghe thấy được đi”. Đại cô nương vừa ngồi xuống liền hỏi Mèo Con gật gật đầu nói: “Ta nghe thấy được” Đại cô nương thấy bộ dạng bất vi sở động của nàng, hơi hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới nàng có thể không biết tin tức gì, liền lôi kéo tay Mèo Con nói: “Nhị thẩm, người còn không biết đi? Tam thúc ở bên ngoài thì nói là bởi vì sinh bệnh cho nên mới đến nông thôn tĩnh dưỡng, kỳ thật là bởi vì hắn bài bạc bị thua, khiến lão thái gia tức giận đến hôn mê bất tỉnh, lão thái gia mới đem hắn nhốt tại biệt trang ở nông thôn” “Ừ, cũng có nghe qua”, Vãn Chiếu từng nói với nàng. Đại cô nương nhìn nàng nói: “Nhị thẩm có biết nợ nần của tam thúc ở bên ngoài đều là do nhị thúc trả không?” Mèo Con nghe xong lắc đầu nói: “Cái này thì ta thật sự không biết” Đại cô nương thấy vẻ mặt không sao cả của nàng, không khỏi nóng vội: “Nhị thẩm, người không biết tam thúc thiếu bao nhiêu tiền đi? Chỉ là bạc thôi thì hắn cũng đã thiếu đến một vạn hai ! Càng không cần nói đến điền trang, cửa hàng mà hắn đã mất! Nhưng nhị thúc không chỉ giúp đỡ tam thúc đem nợ nần trả hết, còn đem mượn cửa hàng, điền trang chuộc về, lão thái gia nói muốn đem toàn bộ mấy thứ này cho Triệt Ca, thúc ấy cũng đáp ứng!” Mèo Con biết Nhiếp Hành bài bạc, cũng không biết nói hắn thua nhiều tiền như vậy, thấy vẻ mặt đại cô nương đau lòng thay nàng, không khỏi âm thầm cười nhạo, là bản thân mình diễn kịch quá giỏi, có thể lừa được những người này, hay là những người này vốn xem nàng là con ngốc? Nhiếp Tuyên xử lý chuyện Nhiếp gia bọn họ thì có quan hệ gì với nàng đâu? Nếu hắn vui, đem toàn bộ tiền đưa cho Nhiếp Hành đều được, chỉ cần hắn có thể nuôi sống mình là được. Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện bên ngoài của nhị gia, ta không muốn xen vào. Lại nói tam gia dù có muôn vàn không phải, cũng là ca ca ruột của nhị gia, chiếu theo tính tình của nhị gia, nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn” Thông qua quan sát mấy ngày nay cùng chuyện không may chiều hôm đó, biểu hiện của Nhiếp Tuyên rõ ràng như vậy, nàng liền mơ hồ hiểu được chuyện của Nhiếp Hành, hẳn là là Nhan thị chỉ tạo, Nhiếp Tuyên chỉ hỗ trợ hoàn thành. Nhiếp Hành nhìn như thua thật nhiều tiền như vậy, nhưng mà ai biết được biên lai là thiệt hay giả ! Nếu nói là thật thì như thế nào? Tiền này là do Nhiếp Tuyên kiếm được, hắn muốn dùng như thế nào, đều là tự do của hắn. Vì nam nữ khác biệt, Mèo Con cùng lão thái gia bất quá chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi, chỉ nói hai ba câu, đối với nàng mà nói, lão thái gia bất quá chỉ là một người xa lạ có quan hệ thân cận mà thôi, cảm tình không bằng với Nhan thị mấy ngày nay đều sớm chiều gặp gỡ. Nói thật, Mèo Con đối với lão thái gia cũng không có hảo cảm, nàng mặc dù không biết rõ ràng chuyện cũ của Nhiếp gia, nhưng đơn giản chỉ là vở kịch cẩu huyết chính thê, thị thiếp, con cái tranh giành mà thôi. Nhưng mà người khởi xướng chuyện này chính là lão thái gia, chỉ bởi vì đây là xã hội nam tôn nữ ti, cho nên không có bất luận kẻ nào dám trách cứ lão thái gia mà thôi. Nhưng mà cha dù sao cũng là cha, huynh đệ dù sao cũng là huynh đệ, quan hệ huyết thống là vĩnh viễn không đoạn được. Huống chi lão thái gia tuy rằng thiên vị Nhiếp Hành, nhưng đối với hai huynh đệ Nhiếp Tuyên cũng là không tệ, đối với nàng cũng có chút hòa ái. Không nói đến việc chuyện này nàng căn bản không có lên tiếng quyền lợi, cho dù là có, nàng cũng sẽ không muốn cho Nhiếp Tuyên khoanh tay đứng nhìn. Nếu là Nhiếp Tuyên thật có thể không để ý sự cầu xin của cha già bảy mươi tuổi, không để ý ca ca ruột của mình, đuổi tận giết tuyệt hắn, Mèo Con ngược lại càng rét tâm hơn, đối với cha mẹ thân sinh còn như thế, vậy thì đối với những người khác hắn sẽ như thế nào? Đại cô nương nóng nảy nói: “Nhị thẩm người vừa mới vào nhà chúng ta, người không biết. Tiền này đều là của nhị thúc, đều là do thúc ấy nhiều năm bôn ba bên ngoài mà kiếm được, đều là tiền mồ hôi nước mắt, lấy mạng mà kiếm được” Mèo Con gật đầu nói: “Nguyên nhân chính là như thế, cho nên này tiền này nhị gia muốn xài như thế nào, đều là chuyện của ngài ấy”. Nhiếp Tuyên không phải một kẻ ngốc, hắn làm như vậy luôn luôn có lý do của hắn
Trước mắt, tình huống gì nàng đều không rõ, tùy tiện can thiệp chuyện của Nhiếp gia, sẽ chỉ làm phản cảm Nhiếp Tuyên. Suy nghĩ một chút, ánh mắt Mèo Con không khỏi lạnh lùng, thật không biết đại cô nương rốt cuộc đang tính toán cái gì? Muốn bảo Nhiếp Tuyên phân một phần tài sản của Nhiếp Hành mang danh nghĩa của nàng? Nàng là con gái a? Gia sản Nhiếp gia làm sao đến phiên nàng. Đại cô nương nghe xong lời của Mèo Con, không khỏi cười khổ nói: “Nhị thẩm thật sự là hiền lành” Mèo Con hé miệng mỉm cười, thấy bộ dạng trầm mặc xấu hổ của đại cô nương, vì giảng hòa, liền đề cập đến chuyện xuất giá của Vân Nương, nói với đại cô nương: “Đúng rồi, có phải Vân Nương sắp xuất giá hay không?” Đại cô nương nói: “Dạ, nghe nói hôn kỳ định ở mồng tám tháng bảy, nhị thẩm có đi không?” Mèo Con nói: “Nhị gia rời Giang Nam cũng sắp nửa năm, cứ tiếp tục ở đây sợ là sẽ ảnh hưởng việc của ngài ấy” Đại cô nương nghe xong có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc, con nghĩ Vân Nương hẳn là rất muốn nhị thẩm ở lại tiễn nàng xuất giá” Mèo Con thở dài một hơi nói: “Chúng ta làm nữ nhân, còn không phải lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu sao, nam nhân đến đâu thì chúng ta đến đó sao” “Đúng vậy!” Đại cô nương gật đầu nói phải Hai người thổn thức một trận, liền viện của đại cô nương, sau khi Mèo Con đưa đại cô nương về viện xong, liền quay trở về trong viện của mình, phân phó Vãn Chiếu đem thứ gì cần cho ngày mai chuẩn bị tốt. Phương diện này nàng thật không có kinh nghiệm, dù sao nhà giàu xuất hành, cùng với lúc du ngoạn ở Cố gia trước kia cũng khác nhau. Lúc này Xuân Nha thần tình nghi hoặc tiến vào, Mèo Con thấy nàng, không khỏi buồn bực hỏi: “Sao bây giờ muội đã trở về? Không phải ta bảo muội đi đón Thu Thực về sao?” “Không phải muội không đi, mà là người gác cổng vẫn không cho muội ra ngoài!”. Xuân Nha có chút ủy khuất nói, lập tức nghi hoặc nói: “Phu nhân, muội vừa mới đi ra ngoài cửa, nhìn thấy có vài người môi giới dẫn theo nhiều người khác đứng ở đó !” “Người môi giới?”. Mèo Con dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Không phải nói hạ nhân của Nhiếp gia đều được mua từ cùng một gia đình, rất ít dùng hạ nhân mua ở bên ngoài?” “Đúng vậy! Muội cũng cảm thấy kỳ quái a! Sau đó lại nghe nói là trong viện của Hành tam gia, còn có trong viện lão thái gia thiếu một số lớn hạ nhân, người trong nhà không đủ dùng, mới ra bên ngoài mua” “Thiếu người?” Trong lòng Mèo Con run lên, nhẹ giọng hỏi: “Đang êm đẹp như thế làm sao lại ít người ?” “Không biết nữa! Nghe nói hạ nhân trong viện của Hành tam gia tất cả đều thay đổi, ngay cả mấy người hạ nhân tâm phúc đều đuổi đi rôi”. Xuân Nha nói: “Muội thấy không chỉ nha hoàn bà tử, ngay cả nô bộc, đồng nhi đều vậy !” Mèo Con nhớ tới tình huống Tùng Nương chứng kiến, nàng không khỏi rùng mình một cái, bọn họ là bị đuổi đi hay là… “Phu nhân, người lạnh sao?”. Xuân Nha thấy Mèo Con rùng mình, vội vàng giúp đỡ nàng ngồi xuống, khoác cho nàng một tấm chăn mỏng, vừa muốn đi lấy áo choàng cho Mèo Con, Mèo Con liền nói: “Không sao, ta không lạnh. Đúng rồi, muội bảo Vãn Chiếu đến đây, ta có việc cần nói với nàng” “Dạ!”. Xuân Nha nghe xong lên tiếng, rót cho Mèo Con một chén trà nóng nói: “Phu nhân, người uống chút trà nóng để ấm thân trước đi!”. Thấy Mèo Con tiếp nhận trà nóng chậm rãi uống, nàng mới xoay người đi tìm Vãn Chiếu
Mèo Con tựa lưng vào ghế, cầm chén trà hít sâu một hơi, nói bản thân không nên nghĩ nhiều, trước không nói việc này chỉ là mình đoán mà thôi, cho dù là sự thật, thì loại chuyện xử phạt hạ nhân thế này ở cổ đại nhiều không đếm xuể, nàng không phải chúa cứu thế a! Mèo Con cười khổ nhắm mắt lại, nàng vẫn còn là một người yếu đuối ích kỷ. “Phu nhân, ngài tìm ta có việc?” Vãn Chiếu đang chuẩn bị vật dụng để ngày mai đi chơi, thì nghe Xuân Nha nhắn, liền vội vã chạy tới. “Vãn Chiếu, tỷ đến đây giúp ta một tí, nên chuẩn bị gì cho Vân Nương mới tốt”. Mèo Con hỏi, nàng đã đem trang sức trong hòm để trên bàn, cả phòng đầy trang phục xinh đẹp, nàng không khỏi có chút hoa mắt. Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, hiện tại muốn chuẩn bị cho tứ cô nương?” Mèo Con gật đầu nói: “Ừ, Vân Nương sắp thành thân, mấy ngày này chắc sẽ bề bộn nhiều việc, ta dù sao cũng không đến dự lễ thành thân của nàng, không bằng sớm một chút tặng nàng !” Vãn Chiếu nghe xong gật đầu nói: “Nếu không thì đi Hằng Phu lâu đặt cho tứ cô nương sáu bộ trang sức? Hai bộ vàng, bạc, một bộ vàng, bạc nạm hồng bảo” Mèo Con nghĩ nghĩ cảm thấy được, liền cười nói: “Tỷ nói cũng được, tặng lễ vật cho người ta thì nên tặng đồ mới, sao lại đem đồ ta của ta tặng cho nàng !” Vãn Chiếu cười nói: “Trang sức của phu nhân cũng là mới đặt, chưa từng dùng qua, cho nàng thật không sao cả. Nhưng mà trang sức của người đều khảm châu bảo quý giá, đưa cho tứ cô nương thì có hơi quý trọng một chút” Mèo Con cũng nhớ đến lời của Nhiếp Tuyên, không khỏi cười cười: “Đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ có biết Vân Nương gả cho ai không?” “Phu quân của tứ cô nương là một đệ tử trước kia ở kinh thành của đại gia, hiện tại là tri huyện của huyện Tú Giang. Năm nay hai mươi lăm tuổi, chính thê đã mất sớm, đại gia thương tiếc hắn con thơ không người chăm sóc, liền đem tứ cô nương gả cho hắn”. Vãn Chiếu giải thích. Làm vợ kế? Mèo Con ngẩn người, làm vợ kế cùng địa vị vợ cả là trên trời dưới đất , nghe nói thế này thì chắc người này cũng không phải dòng dõi thế gia, quả nhiên ở cổ đại này thứ nữ không có địa vị đáng nói gì. Vãn Chiếu thấy Mèo Con nghi hoặc, giải thích nói: “Vị đại nhân kia từ nhỏ đã đi theo đại gia đọc sách biết chữ, tuy sinh ra bần hèn, cũng biết thư đạt lễ, tính tình cũng ôn nhu săn sóc. Là lão phu nhân tự mình xem qua, mới đáp ứng hôn sự này” Mèo Con nghe xong thật có chút xấu hổ: “À, đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ có biết đại gia ở kinh thành làm quan gì không?” Mèo Con thuận miệng hỏi. “Đại gia là Hộ Bộ Thượng thư kiêm Văn Uyên Các Đại học sĩ”. Vãn Chiếu nói: “Lại nói tiếp, đại gia cùng nhị gia đều là thiếu niên tài tử, chỉ là nhị gia chúng ta…” nói xong, nàng liền có chút ảm đạm. Mèo Con trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói: “Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc ?” Vãn Chiếu nghe Mèo Con nói xong không khỏi cười nói: “Nhị gia cũng thường nói những lời này !” Mèo Con cười cười, nhìn sắc trời nói: “Hôm nay ta muốn đến viện của đại cô nương dùng cơm trưa, mọi người không cần chuẩn bị cơm. Còn có hôm nay tỷ cũng đừng đi, ở lại nhà thu thập đồ đạc đi, ta có Xuân Nha cùng là đủ rồi” “Dạ!”. Vãn Chiếu cùng Xuân Nha giúp Mèo Con thay quần áo, sau đó đưa nàng ra khỏi cửa Lúc Mèo Con đến viện của đại cô nương thì Tô thị, Tùng Nương cùng Vân Nương đều đã đến, thấy Mèo Con đến đây, Tô thị vỗ tay cười nói: “Nhị thẩm đến trễ, mau phạt ba ly rượu” Mèo Con nghe xong vội nói: “Uống ba chén ta liền sau, lại nói cha, mẹ đều đang không khỏe, chúng ta vẫn không nên uống rượu”. Nơi này thường uống rượu Kim Hoa, giống như rượu ngọt bình thường, vị không tệ, nhưng dù sao cũng là rượu, dễ dàng uống say, nàng cũng không dám uống nhiều. Cổ nhân uống rượu, vô luận nam nữ đều dữ dội a! Nàng cũng không dám theo chân bọn họ mà uống. Mọi người nghe lời Mèo Con xong, mặt không khỏi đỏ hồng, Tô thị cười nói: “Nhị thẩm nói đúng” Đại cô nương vội bảo người ta pha trà đem lên, Mèo Con đảo mắt liền chú ý tới Vân Nương ngồi bên cạnh im lặng không nói, mấy ngày không thấy nàng cũng gầy đi. “Vân Nương, mấy ngày không gặp, người làm sao lại gầy như thế?” Mèo Con thân thiết hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?” Vân Nương cười cười nói: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay quá nóng, ăn uống không tốt mà thôi!” Tô thị cũng cười nói với Vân Nương: “Lúc ta vào nhà, Vân Nương vẫn là một tiểu oa nhi a, đảo mắt đã sắp lập gia đình. Muội yên tâm, ta đã bảo ca ca muội hỏi thăm người kia rồi, phu quân tương lai của muội là người tốt” Vân Nương nghe vậy thần sắc sáng lạn lên: “Làm phiền đại ca, đại tẩu lo lắng” “Cái này tính là lo lắng gì, chúng ta làm đại ca, đại tẩu đều nên làm”. Tô thị cười, nhẹ vỗ tay nàng. Mèo Con thấy Vân Nương trừ bỏ ốm một chút ra, trên mặt không có thần sắc ảm đạm suy sút gì, trong lòng không khỏi thoáng yên tâm chút, liền cùng mọi người cười nói. Vì trưởng bối trong nhà đều sinh bệnh, cho nên đại cô nương chuẩn bị thức ăn cũng là món chay, mọi người chủ yếu là nói chuyện phiếm. Mèo Con mới biết được nguyên lai Tùng Nương cũng sắp đính hôn, nhưng mà vì Tạ thị luyến tiếc để nàng lập gia đình sớm, cho nên mới không có sớm chuẩn bị hôn sự. Nhìn bộ dạng Vân Nương hâm mộ Tùng Nương, Mèo Con hơi hơi thở dài, chờ lúc mọi người trở về, Mèo Con lôi kéo tay Vân Nương, nhẹ giọng nói: “Phúc khí của mỗi người đều bất đồng, nhưng có điểm người phải biết, phúc khí có đôi khi là dựa vào bản thân tranh thủ mà có, lập gia đình không phải là một con đường khó…” Vân Nương nghe xong lời của Mèo Con, ánh mắt sáng lên, nhìn Mèo Con gật gật đầu, cảm kích nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm, cám ơn người”