Hạt dưa giống như là tiếp thêm năng lượng của Điền Hàm, cắn một hồi lắc lắc cổ nhìn xung quanh, đảo mắt ngó Diệp Lê, trên mặt lộ vẻ hâm mộ nói: “Diệp Lê, người chị dâu này nhìn rất đẹp, yêu khí như vậy cũng không làm cậu động tâm, thiệt lợi hại.”
“Đúng đó” Hồng San ngắm nhìn bóng lưng mê đắm của Hải Bình: “Hải Bình, cần dáng có dáng, cần đường cong có đường cong, cần nhô chỗ nào nhô chỗ đó, thân thể như vậy, sờ vào nhất định tốt hơn Phương Ngưng nhiều nha~”
Tôi vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra,cúi đầu nhìn lại chính mình rồi bất mãn nói: “Tớ ngoại trừ hơi gầy,có chỗ nào không được hả? Cơ mà không phải chỉ nói tớ, cậu và Điền Hàm có chỗ nào tốt, so với người ta thì đường cong vẫn còn kém xa đó”
“Các cậu...”, Diệp Lê bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ cần là người các cậu không thích, cho dù điều kiện đối phương có thế nào, cũng chỉ là thấy chứ không nhìn đâu”
“Nha~ ra là vậy” Điền Hàm gật gật đầu, nói: “Diệp Lê, cậu nói xem anh cậu và Hải Bình sau này có hạnh phúc không?”
“Không biết nữa, chỉ mong là có thể”
“Ai~” Điền Hàm tay không che miệng nói: “Nhưng đừng để anh cậu biết chuyện nha, không khéo vì trả thù mà...”
Diệp Lê hơi sững sờ một chút, lập tức thốt lên: “Làm sao có chuyện đó được, tớ hiểu anh trai của mình, anh ấy không phải loại người đó”
“Không nói trước được đâu” Hồng San buông hạt dưa ra, giả bộ nghiêm trọng nói: “ Trác Văn Quân cùng Tư Mã Tương Như chuyện xưa cảm động lòng người, bọn họ yêu đến chết đi sống lại. Lúc trước xã hội còn phong kiến, hai vị này có gan bỏ trốn cũng đủ thấy yêu nhau sâu đậm như thế nào, nhưng mà vị Tư Mã Tương Như này vẫn có ý định lập thiếp trong đầu để kích thích tính tình của Văn Quân muội muội đó thôi, đôi lúc nghĩ bọn đàn ông này, thật sự không có khuôn phép, bây giờ thấy cậu và Phương Ngưng yêu nhau, kỳ thực cũng thấy rất tốt, ít nhất phụ nữ chỉ cho phép cả đời mình nhận thức duy nhất một người, không như bọn đàn ông tâm địa gian xảo.”
“Di, Hồng San”, Điền Hàm chề miệng, nhếch môi ba giây trêu ghẹo nói: “Cậu bây giờ không phải muốn tìm phụ nữ chứ? Cậu nếu muốn tìm, chi bằng nhìn tớ coi có được không? Chúng ta dù gì cũng là thanh mai trúc mã nha, tớ cũng không giống đàn ông tâm địa gian xảo đâu...”
“Đi chết đi!” Hồng San cắt lời, nhăn mặt khinh thường nói: “không sống với cậu đã bị phiền muốn chết rồi, sống với cậu chỉ bằng chết đi cho xong. Tớ là đang nói, đàn ông chỉ có hai loại không ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, một là không tiền, không tài, bị vợ quản thúc nên mới không dám hái hoa, một là cơ quan sinh dục có vấn đề, không thể làm bậy. Ngoài ra những người còn lại đặt ở trước mắt, không dùng cơ thể chạm chạm, thì cũng phải sờ sờ bên ngoài...Cái này tớ là nói thật, không sợ các cậu làm chuyện cười, cha và mẹ của tớ thoạt nhìn vợ chồng hòa thuận, có trời mới biết cha tớ năm đó xảy ra quỹ chuyện, để mẹ tớ khóc một thời gian rất dài, hai người lại không muốn ly hôn, mà hiện tại tớ lớn rồi, bọn họ cũng không còn tinh lực để náo loạn, chỉ có thể làm tâm tri kỷ, hôn nhân, chính là như vậy đó, vài năm đầu sống chết triền miên, nhưng vài năm sau lại bắt đầu sức mẻ, có thể chờ đợi, chờ già rồi quay đầu phát hiện ra ai tốt ai xấu mới có thể cam tâm tình nguyện tay trong tay, chúng ta trên đường cái cùng nhau tản bộ thấy nhiều cặp vợ chồng gia, là bọn họ cố gắng không ít, nhìn vào thấy tình cảm vợ chồng thật tốt, ai dám chắc rằng bọn họ thời trẻ không làm ra ít nhất một lỗi lầm? Ai dám chắc rằng bọn họ từ trước đến nay luôn luôn ân ái như vậy? Rất là ít a~”
“Cái này đúng” Diệp Lê bưng trà uống một ngụm nói: “Cha mẹ tớ thời trẻ rất ân ái, sau đó cha tớ cũng làm ra chuyện quỹ, mẹ tớ cũng có một khoản thời gian rất dài khóc lóc, sau đó hai người cãi nhau, chỉ khác cha mẹ cậu chỉ là, bọn họ không thể để mọi chuyện dịu xuống, mà là ly hôn a~ nhân sinh, thật đúng là thú ~”
“Các cậu nói vậy tớ có cần có cái nhìn không tốt về cuộc sống vợ chồng của Diệp Hàng không?” Điền Hàm nâng cằm hỏi: “Bất quá...tớ là cảm nhận được hai người kia...Hải Bình...xác xuất lớn nha~”
“Hài” Hồng San ho khan nhìn xéo Điền Hàm nói: “Ngoại tình, cũng không phải là độc quyền của đàn ông, phụ nữ mà ngoại tình...so với đàn ông còn cao tay hơn, hơn nữa, năm đó cậu cũng bởi vì vươn tay ra ngoài...mới cùng Nhị Hào chia tay còn gì?
“Tại sao lại đá sang tớ? Huống chi chỉ là bạn trai chưa có kết hôn, tớ vươn tay ra ngoài hồi nào?”
“Đâu có khác mấy, tớ còn nhớ bạn trai Nhị Hào của cậu tìm tới tớ và Phương Ngưng khóc đến muốn chảy ra huyết lệ, kêu chúng tớ khuyên cậu thay đổi ý định nha~”
Diệp Lê hỏi: “Đối tượng bên ngoài của Điền Hàm....là bạn trai thứ 3?”
“Cũng không hẳn, hai người họ mù mờ hơn nữa năm mới chính thức, Điền Hàm lại ngại người ta để ý, một cước đạp chết người ta, phong cách của cậu ấy là: Nắm tay cùng chết mới biết chết không tốt” Hồng San một bên trêu chọc một bên cắn hạt dưa.
Điền Hàm đen mặt hét lớn: “Hồng San hỗn đản, cậu nếu tiếp tục đào lại chuyện xưa, nữa đời sau của tớ sẽ ở trong nhà cậu, không đi đâu hết!”
Tôi nhìn Điền Hàm và Hồng San chuẩn bị đấu võ mồm liền đưa thức ăn đến cho hai cậu ấy “Mau ăn đồ ăn, mau ăn đồ ăn, ở đây nhiều người, có gì trở về nhà tiếp tục nói”
Tan tiệc, khách khứa sổi nổi đi ra ngoài, Diệp Lê chỉ vào bóng lưng của một người trẻ tuổi nói: “Hắn là em của Hải Bình, Hải Đào”
Trước kia Diệp Lê có nói tới cái tên này, lần này là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là trới đã tối, người thì đông, đứng ở xa chỉ mơ hồ thấy được hình dáng cao ngất, nhưng bên cạnh là cô gái có chút quen quen, bởi vì cô gái đó không phải ai khác chính là Lý Duy Duy, tôi hỏi Diệp Lê: “Em trai Hải Bình và Lý Duy Duy biết nhau sao?”
“Hẳn là quen biết, Hải Đào là bạn học giống như đang theo đuổi Lý Duy Duy, cái này tớ cũng không rõ lắm”
“Ha~ không nghĩ tới hôn lễ của anh cậu cũng thấy Lý Duy Duy, nhân sinh đúng là nhỏ”
“Đúng vậy, à Hồng San kêu kìa, chúng ta đi thôi”
“Ừm”
Đi đến bên cạnh Hồng San, cả đám nói chuyện một hồi, sau đó Điền Hàm và Hồng San đi cùng, Điền Hàm mặc dù là người vui vẻ nhưng lại sợ cô đơn, trước kia nếu không phải là ở nhà tôi thì là ở nhà Hồng San, kể từ khi biết quan hệ của tôi và Diệp Lê, cậu ấy ít tìm đến tôi, thời gian ở chung một chỗ với Hồng San cũng nhiều hơn, nhà của Hồng San cách chỗ làm của cậu ấy không xa, lý do này nên mới chơi xấu ăn trực ở ké nhà Hồng San, cũng khó tránh Hồng San bị cậu ấy “Phiền muốn chết”
Về đến nhà, rửa kỹ mặt, giải đi một ngày mỏi mệt, Diệp Lê cầm thư, tay trái xoa xoa cổ thở dài nói: “Cả ngày mệt mổi, chỉ mong Hải Bình và anh tớ sau này có thể làm tốt công việc của bọn họ.”
“Đúng a~, kết hôn, tâm tư đều đặt vào nhà” Tôi đứng lên nhường cho Diệp Lê ghế dựa, hai tay đặt lên vai cậu ấy, nhẹ nhàng mát xa lên huyệt vị.
Diệp Lê thoải mái khẽ nói, “Cậu từng học qua mát xa?”
“Không có, trước kia mẹ hay bà ngoại mệt mỏi tớ thường xoa bóp vai và đấm chân cho bọn họ, quen dần thôi, hơn nữa khi lúc làm việc, có khi rảnh rỗi cũng đọc qua cách mát xa, không có việc gì làm liền ở trên người mình thực nghiệm, sau này cũng giữ được một chút bí quyết”
“Aiz~ tớ thực đúng là tìm được một bảo vật tốt”
“Nhắm mắt lại, hảo hưởng thụ đi”
“Được”
Không lâu sâu Diệp Lê ngủ quên, tôi ôm cậu ấy đem tới giường, đắp chăn, im lặng chăm chú nhìn cậu ấy ngủ.
Tựa vào đầu giường, chỉnh đèn tối lại, nhìn thấy trên trên bàn là ký họa và bút liền cầm lên, kí họa này phần lớn là vẽ sơ đồ phác thảo để ứng phó cho công việc, tự nhiên thực muốn vẽ tranh, công việc mấy năm nay, mỗi ngày đều phải bôn ba, hội họa trở thành công cụ mưu sinh, tôi hình như sớm quên rằng vẽ tranh có thể làm cho người khác vui vẻ
Đôi lúc sẽ tự trêu chọc chính mình là không nên lựa chọn nghiệp thiết kế này, bởi vị thiết kệ nội thức quốc nội, hoặc là sống bằng tiền dành dụm, hoặc là đạo tác phẩm nước ngoài, có rất ít đường nét sáng tạo độc đáo, cho dù có ý nghĩa gì cũng phải dựa theo yêu cầu của khách hàng mà theo đổi, lấy nguyên bản sửa đổi hoàn toàn, khách hàng cao hứng nhưng uể oải chính mình. Mà dù sao, con người sống là nhờ cơm, vì cái gọi là cá tính mà khư khư cố chấp có thể mất đi bát cơm.
Tôi hay hỏi mình, có thực là thích thiết kế không? Đáp án thường là không chắc chắn, nếu nói thích là già mồm cãi láo, nói không thích thì không mở miệng nói được. Mấy cái chuyên gia học giả thích nói phét thường giáo dục tuổi trẻ phải làm một việc yêu một viêc, toàn là nói chuyện đâm ngang hông. Có mấy người có thể yêu thích công việc mình làm, tôi chỉ biết, công việc là thủ đoạn mưu sinh, có tình cảm với nó nhưng không thể yêu nó.
Còn trẻ, vui buồn gì cũng có thể hiện lên trên tranh vẻ, nhưng bây giờ trải đời nhiều, gió bụi phủ ngập lòng, tâm tình cũng bị đục khoét không ít, không thể nào có thể dựa vào tâm để vẻ cảnh nữa rồi...
Lật đến chỗ trống, tay cầm bút muốn vì chính mình vẽ gì đó, nhưng không biết nên vẽ cái gì, tùy tâm vẽ đại, không thể ý thời gian, ngồi bút lướt qua từng đoạn từng nét, lộ ra nụ cười của Diệp Lê, tinh khiết, phảng phất ánh sáng, thoải mái hợp lòng người.
Giật mình phát giác, ra là trong đầu chỉ có Diệp Lê
Đóng lại kí họa, trên khóe môi cười cười, ai đó từng nói, năm tháng giống như thuyền trên dòng sông, xa bờ thì không cách nào quên, gần bờ là tuổi thanh xuân, giữa dòng xuôi chảy là tuổi trung niên mơ hồ thương nhớ. Thế giới có rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng chân chính thuộc về mình lại không có nhiều.
Chỉ cần đem thứ thuộc về mình nắm thật chắc, là có thể cảm nhận được cái rực rỡ tốt đẹp của cuộc đời.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm rất lớn, rất bao la, giống như biển sâu rộng lớn, lặng im và thần bí, Tắt đèn, để thân thể chìm vào bóng đêm, đột nhiên tôi nghĩ đến Diệp Hàng và Hải Bình, nhịn không được thở dài một hơi, chỉ mong...chỉ có thể mong...
Gió thổi rèm động, bốn bề khó phân, làm người ta mơ hồ say khướt, tôi cầm tay Diệp Lê, ngón cái dời xuống, cảm nhận mạch đập nhẹ nhàng của cậu ấy, Diệp Lê, con đường này là chúng ta chọn, cho dù là quỳ gối, vẫn muốn đi đến cuối cùng.
-----
Up chương này xong, là còn 21c nữa Hoàn ~ mọi người có muốn đẩy nhanh tiến độ up truyện không? Hay cứ 1 ngày 1c để ngâm tới gần tết luôn?