Được lắm Emily. Ngươi thảy củ khoai nóng vào người ta. Nếu ta ngả vào phía dân chúng thì danh tiếng của lão coi như xong. Những tên chiến binh sẽ nhìn lão như thế nào. Hơn nữa ả Emily là món đồ giá trị của đức vua. Lão làm sao dám nhìn sắc mặt vị quân vương đó đây. Còn nếu lão ngả về phía nàng, dân chúng sẽ bất bình. Dẫu sao từ thời cổ chí kim thì chả một ai ưa phù thủy cả. Lão sẽ không được lòng dân chúng. Hơn nữa, dù trước mặt Hans, Mohawk địa vị cao hơn Emily một bậc nhưng không thể nào xuống thẳng tay được. Emily là một con cờ giá trị. Phải nhẫn. Phải nhẫn. Trong đầu vị pháp sư không ngừng mặc niệm thần chú nhẫn nhịn. Ông ta suy nghĩ một hồi, phán :
- " Thôi được rồi. Chuyện này cả hai bên đều sai. Ta gần nắm gọn được tình hình. Phía người phụ nữ kia và đám tụ họp rảnh rỗi sinh chuyện phạt đánh 30 roi. Cảnh cáo dân chúng giữ miệng mồm vào. Còn ngươi Emily, ngươi dù thân là phù thủy, người có công trong hoàng gia nhưng lại xử sự không ra dáng bậc bề trên. Hành sự lôi thôi, phạt không có bổng lộc 6 tháng và 3 tháng cấm túc. Chuyện dịch bệnh gần như đã xong, ngươi lĩnh hình phạt này về hoàng cung. Ta sẽ trình lên đức vua. Còn ai ý kiến. "
Mọi người đều im lặng, không ai hồ nháo. Mohawk nhìn bọn họ và Emily. Nàng vẫn im lặng ngầm đồng ý nhận hình phạt. Lão thở phào thi triển.
Emily lẳng lặng nhìn từng dòng người bị lôi vào đánh những đòn đau. Nàng chả sung sướng hả hê gì cho cam. Lòng nàng nặng trĩu. Emily ngước nhìn lâu đầu đằng xa với mớ suy nghĩ hỗn độn. Liệu chàng có ghét bỏ hành động hôm nay của nàng không ?
Sau khi trình bày sơ tấu, Hans chả nói gì. Ngón tay đeo đầy chiếc nhẫn vàng gắn hòn ngọc Ruby gõ lên khung thành ghế vài cái. Hắn suy nghĩ rất lâu, phẩy tay với Mohawk. Hiểu chuyện, lão pháp sư cáo từ rồi biến mất tẩm cung.
Hans nhìn chằm chằm hình ảnh bé nhỏ đang di chuyển dưới cửa sổ tẩm cung hắn. Emily bị binh lính bắt giam vào toà tháp cao riêng biệt. Trong đầu toan tính. Emily ở đằng xa, khi quay đầu nhìn cung điện quen thuộc nằm lòng bàn tay. Nàng mãi không quên khuôn mặt ấy - Hans Fragrance Vlad I.
- " E... Emily...Cháu không sao chứ ? "
Emily bừng tỉnh giấc nghe người gọi tên mình. Nàng ngủ quên ư ? Haizzz, sai lầm a ~ Nàng ngồi một góc lâu ngủ quên mất. Trước mặt nàng, quản gia Catherine. Nàng ôm ngực thở phào. Đó đã là quá khứ, một quá khứ nhục nhã. Emily ngước đầu nhỏ nhìn bà quản gia. Do mới tỉnh ngủ, nước dãi dưới môi nhỏ xíu còn dính. Người người xung quanh không cảm thấy thô tục mất vệ sinh mà chỉ cảm thấy đáng yêu.
- " Emily này, miệng cháu chảy dãi. "
Bà Catherine hiền từ lấy khăn trong túi lau miệng nàng cẩn thận. ' Bùng ' - Emily đỏ mặt. Nàng ngủ đến chảy dãi sao. Kyaaaa, xấu hổ chết mất. May là ở thế giới hiện đại nếu không để người quen nhìn thấy, nàng không biết kiếm lỗ chui nào ở đâu để trốn.
- " Bé gái nhỏ này đáng yêu quá ~ "
Người phụ nữ da trắng đi ngang cảm thán. Người phụ nữ ấy rất thích trẻ con, Emily rất đáng yêu. Emily:...
Từ khi đến thế giới này, Emily nhận ra. Mọi người ở thế giới này đều bị loli khống. Nàng nhấc bàn tay bé xíu múa may đủ khiến đám dân tình hò reo thích thú chỉ vì nàng đáng yêu. Ai nha, nàng đã tiếp thu thêm kiến thức mới. Mỗ nữ nào đó cười thầm.
--- Trong công viên ---
Tiếng vui chơi náo nhiệt trẻ con tràn căng màng nhĩ Emily. Thân xác trẻ con nhưng linh hồn gần 100 tuổi. Một phù thủy trải nhiều sóng gió. Nàng chẳng hứng thú gì mớ trò chơi chỉ biết di chuyển long nhong ngoài đường được bọn con nít ca ngợi hò hét.
- " Emily, cháu muốn chơi trò nào ? "
Bà quả gia Catherine do dự hỏi, bà quan sát khuôn mặt chán đời của Emily thở dài. Bé con này già trước tuổi, biểu cảm không hợp độ tuổi con số 5.
Emily nghe đích danh, ngước nhìn bà quản gia.
- " Emily, cháu nhìn bảng video di động kia kìa. Con muốn nhấn tham gia trò chơi nào, ta làm cho cháu. "
Emily chăm chú nhìn từng trò chơi sinh động hiển thị qua màn hình tivi big size đặt ngay trung tâm. Vô số các nhân vật trong truyện truyền thuyết, thần thoại biểu diễn sống động tùy trò chơi một bạn nhỏ ưa thích đăng kí lấy vé.
Nàng chỉ chú ý hình ảnh con tàu cướp biển băng qua hàng ngàn đại dương đi trên mặt nước thích thú.
- " Cháu muốn trải nghiệm đi tàu 3D. "
Emily chỉ tay về phía màn hình con tàu với bà Catherine nhảy cẩng lên.
- " Được rồi, hai bà cháu ta vào đăng kí. "
Bà quản gia khẽ cười nói chuyện với nàng, giọng đầy sủng nịnh. Tuổi tác cao, bà đơn độc không con cái, cháu chắt. Emily như làm gió mới thổi qua tâm hồn già cằn cỗi này.
- " Nè mày có biết tao là ai không ? Mày dám đụng vào người tao. Cái áo này đồ hiệu cả đấy. Tao mà méc mẹ tao, mày toi đời. Đồ đỗ nghèo khỉ. "
Một thằng nhóc con gần 6 tuổi da trắng, mập mạp, mái tóc chẻ 5 - 5 trông ngố tàu. Miệng chửi lanh lảnh trước mặt đứa bé trai khác. Đối lập sự hào nhoáng của cậu bé mập mạp dát trên người cả đồ hiệu. Cậu bé da trắng kia chắc cỡ 5 tuổi, thân hình gầy nhom. Đầu tóc như ổ gà, nhưng khuôn mặt có thể nhận ra cậu bé lớn lên thành chàng trai tuấn mĩ. Đang run rẩy chắp tay xin lỗi.