Lúc nhìn thấy Sầm Tiểu, trong lòng Tống Uyển Yểu cóhơi giật mình
Chị của cô cũng mang thai, ngoại trừ cái bụng có chútlồi lên, trên người trên mặt cũng không nhìn ra có gì thay đổi. Nhưng Sầm Tiểubây giờ, chỉ mới hai tuần không gặp mà đã béo thế này, mặt thì tròn, ánh mắt cũngtròn tròn, đứng bên cạnh Lương Thư Dũng trông như em gái vậy.
Sầm Tiểu kéo tay Tống Uyển Yểu oán giận: “Cậuxem xem, mình béo lên nhiều như vậy, cho tới bây giờ mình cũng chưa nghĩ tới cómột ngày mình lại béo như thế này.”
Tống Uyển Yểu đỡ cô, so với lúc đỡ chị gái còn cẩnthận hơn, sợ cô gái mập mạp này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sầm Tiểu còn đang lải nhải oán trách: “Quầnbò mình cũng không dám nghĩ đến, không biết đợi cho đến lúc sinh mình béothành cái dạng gì nữa. Mỗi lần ăn cơm, Thư Dũng đều không để lại rau cho mình,toàn bộ là thịt cá hết.”
Tống Uyển Yểu vui vẻ: “Đượcrồi, không có gì phải lo, làm tiểu mập mạp cũng không có việc gì.”
Sầm Tiểu tròn mặt, giọng nói có chút thương cảm: “Làmmình nhớ lại bốn năm đại học, mình luôn nằm trong đội người mẫu của trường,luôn dẫn đầu, cân nặng chưa bao giờ vượt quá 95 cân, sau khi làm tiếp viên, lạimỗi lần chỉ ăn một chút, chỉ sợ béo lên. Giờ thì hay rồi, sau này mình cũngkhông thể bay nữa.” (1 cân ở trung quốc chỉ bằng ½ cân ở Việt Nam,tức Sầm Tiểu chỉ nặng 47,5 cân so với chiều cao gần 1m7 của tiếp viên thế làgầy lắm rồi.)
Tống Uyển Yểu thương cảm cho cô, hai người cùng imlặng
Đầu sỏ gây tội Lương Thư Dũng ngồi một bên khôngngừng gắp rau cho Sầm Tiểu, không bao lâu, đồ ăn đã chất như núi, Sầm Tiểulấy chiếc đũa chỉ: “Không ăn cần tây.”
“Không được!” LươngThư Dũng quả quyết, vừa thấy sắc mặt Sầm Tiểu, lập tức dịu dàng lại “Bácsĩ nói, cần tây tốt cho cả mẹ và con, nghe lời, ăn đi.”
Sầm Tiểu thở dài, bắt đầu chán nản, đem đồ ăn trongbát đảo qua đảo lại.
Tống Uyển Yểu ở một bên bùi ngùi, ở trên máy bay SầmTiểu thường chỉ ăn một quả táo xem như đồ ăn trưa. Hàn Vệ Vũ nói nhỏ bên taicô: “Phụ nữ đều phải có ngày này.”
Tống Uyển Yểu cắn răng: “Đànông các anh rất đắc ý có phải hay không?”
“Bà xã”, Hàn VệVũ cười: “Không phải đắc ý mà là chờ mong.”
Bạn trai Sầm Tiểu là Lương Thư Dũng cũng là người cótiền, anh dựa vào khoa học kỹ thuật, internet để lập nghiệp, vơ vét của cải vớitốc độ kinh người, mới hai, ba năm mà đã tích trữ được số tiền lớn, hiện tạiđang chuẩn bị đầu tư vào bất động sản.
Lương Thư Dũng và Hàn Vệ Vũ rất hợp tính, trên bàncơm hai người tán gẫu về cổ phiếu, đến chính sách…quên hết cả trời đất. SầmTiểu và Tống Uyển Yểu ngồi một bên không chen vào được, Sầm Tiểu nói: “Aizz,hai người kai so với chúng ta hình như quen biết còn lâu hơn ý.”
Tống Uyển yểu nói: “Ngưu tầm ngưu,mã tầm mã.”
Sầm Tiểu cười: “Ừ,toàn mùi tiền mà.”
Đang nói chuyện hai người đàn ông đồng loạt nhìn qua,Lương Thư Dũng gắp cho Sầm Tiểu một đũa thịt anh đào, Hàn Vệ Vũ nhìn thấy đáytrong bát ăn của Tống Uyển Yểu, cũng thuận tay thêm bát canh cho cô.
Làm xong việc, hai người lại bắt đầu tán gẫu tiếp: “Gầnđây nhà máy năng lượng nguyên tử Mỗ Quốc xảy ra sự cố, nguồn năng lượng truyềnthống hẳn là sẽ dôi ra.” “Ừ, nghe nói có một nguồn kinh phí lớn mua vào tậpđoàn than K”.
Sầm Tiểu cùng Tống Uyển Yểu liếc mắt , nhỏ giọng nói:“Thựcra mình có chút sợ Thư Dũng.”
“Gì, mình thấy bạn trai cậu đối xử rất tốtvới cậu mà.”
“Không biết, dù sao sợ chính là sợ.”
Tống Uyển Yểu nghĩ thầm: “Loạitâm lí này phổ biến chính là vì đàn ông khi bàn việc đàn ông rất đứng đắn, màphụ nữ khi bàn việc phụ nữ lại không đứng đắn.”
Sầm Tiêu sửng sốt: “Quá thâm sâu…”
“Mình cũng thuận miệng nói vậy thôi” TốngUyển Yểu vỗ một cái: “Cậu đừng tưởng thật”
Sầm Tiểu ăn thịt trong bát nói: “Mìnhcũng chẳng tưởng thật đâu, gần đây luôn mệt gần chết, chuyện cao thâm gì đókhông muốn nghĩ đến, vừa nghĩ đến đã đau đầu.”
Cơm nước xong, Sầm Tiểu và Tống Uyển Yểu lưu luyếnkhông rời, Lương Thư Dũng đề nghị: “Nếu không,chúng ta tìm nơi nào đó trò chuyện đi.”
Sầm Tiểu nói: “Đi quán bar,đi quán bar, 23 năm em vẫn chưa đi tới quán bar đó.”
Lương Thư Dũng cũng muốn đau cả đầu, kéo Sầm Tiểu quamột bên, không biết hai người nói gì cái miệng nhỏ nhắn của Sầm Tiêu cong lên,vẻ mặt không vui. Một sát sau, Lương Thư Dũng đi tới: “Chủtịch Hàn, chúng ta đến Baroque.”
Bốn người lái xe đến một quán bar nổi danh trong thànhphố gọi là quán bar Jacker, bên trong đang tổ chức hoạt động gì đó, âm thanhnáo nhiệt cùng ánh sáng rực rỡ, trông thấy toàn đầu người đang độngđậy, không khí tràn ngập hơi thở xa lạ, những cô gái chìm trong lànkhói mờ ảo thu hút ánh mắt của mọi người.
Tống Uyển Yểu và Sầm Tiểu với vẻ mặt ngốc nghếch thòđầu ra nhìn, Lương Thư Dũng kéo Sầm Tiểu ra sau người, cau mày nó: “Saolại nhiều người như vậy, cũng không phải cuối tuần mà.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Tôi đi thuêphòng.”
Một lát sau, Hàn Vệ Vũ mang theo một người đàn ôngtới, Tống Uyển Yểu nhìn thấy hắn, há miệng thở dốc: “ChúTiểu Từ.”
Ánh mắt Từ Hàng Quân hứng thú nhìn từ Tống Uyển Yểurồi chuyển sang Hàn Vệ Vũ: “Em gái à, sao hôm nay rảnh màtới đây vậy?”
“Cháu, cháu với bạn tới đây chơi mộtchút.”
Từ Hàng Quân cười tủm tỉm nói: “VệVũ, tổng giám đốc Lương đi theo tôi, lầu hai còn có phòng trống.”
Tống Uyển Yểu giật mình: “Chú,quen bọn họ sao?”
“Quen chứ” Từ HàngQuân vừa đi dừa quay đầu lại: “Đã sớm quen biết rồi.”
Lầu hai quả nhiên có một phòng rất lớn, trang trí bêntrong và bên ngoài không hề giống nhau, trang trí nhẹ nhàng khoan khoái làmmọi người có cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà của ai đó.
Từ Hàng Quân buông tay chân ngồi trên ghế sô pha đốidiện: “Hôm nay tôi mời khách.”
Sầm Tiểu tò mò xem chai rượu, ánh mắt Lương Thư Dũngthì bắn tới nước hoa quả, trong chốc lát, Tống Uyển Yểu cầm chai rượu nghiêncứu, nhìn cái tên có vẻ vôi hại: “Gọi cô gáitiên đế này đi.”
Hàn Vệ Vũ muốn nói lại thôi, Tống Uyển Yểu nói: “Emnếm thử mà thôi.”
Hàn Vệ Vũ và Lương Thư Dũng dường như đã mất đi hứngthú với mấy loại rượu này, cốc tai, mỗi người chỉ gọi một li rượu vodka.
Từ Hàng Quân đưa thuốc cho Lương Thư Dũng nhưng anhxua tay: “Tôi không hút.”
Từ Hàng Quân cũng không để ý, nhíu mày lại, đưa choHàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ nói: “Tôi bỏ rồi.”
“Hả” Từ HàngQuân cười ra tiếng: “Hahaha cậu hỏng rồi”
Hàn Vệ Vũ nghiêm trang: “Ítnhất trước lúc con sinh con tôi sẽ không hút thuốc, hút thuốc tương đối có hạicho đứa bé.”
Tống Uyển Yểu đầu óc còn chưa nghĩ thông, còn ngâyngốc hồ đồ nghĩ đúng vậy, gần đây không thấy anh hút thuốc, thì ra vì còn củacủa anh…
Cái gì?
Con!
Trong lòng cô cuồng loạn, toàn bộ máu dồn lên đầu,người đàn ông ngồi một bên ôm cô, hỏi cô: “Phải không, bàxã?”
Từ Hàng Quân “ba” một tiếng đánh vào tay anh:“Aizz, aizz, làm cái gì đây, không được động tay động chân với em gái nhỏ, mànói, ai là bà xã của cậu, chứng nhận đâu?”
Hàn Vệ Vũ mất hứng trừng mắt nhìn Từ Hàng Quân:“Khôngcần anh quan tâm, tôi nhận bà xã của tôi, giấy chứng nhận không phải là chuyệnsớm muộn thôi sao!”
Từng Hàng Quân sửng sốt, đảo mắt cười cười: “Đượcđó, tôi là chú nhỏ của em gái nhỏ đây, vậy đương nhiên cũng là chú của cậu,nào, Vệ Vũ, gọi chú đi.”
Gân xanh trên trán Hàn Vệ Vũ nổi lên, Từ Hàng Quânlại thêm vào: “Nếu gọi tôi một tiếng chú, tôi sẽ ởtrước mặt Tống Thiếu nói giúp cậu vài lời tốt.”
Hảo hán không sợ chịu thiệt trước mắt, Hàn vệ Vũchưa từng chịu cái loại thiệt này, anh nhìn cô gái khuôn mặt hồng hào bêncạnh, nuốt giận, mở miệng: “CHÚ, TIỂU, TỪ.”
Từ Hàng Quân vui vẻ cười, cười toe toét: “Haha,Vệ Vũ, không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay.”
Từ Hàng Quân cười rất chướng mắt, Hàn Vệ Vũ thì chỉhận không thể đánh cho anh ta một quyền, đang hậm hực suy nghĩ thì LươngThư Hoàng một bên vỗ vai: “Xứng đáng.”
Hàn Vệ Vũ sửng sốt, đúng vậy, xứng đáng.
Cô gái tiên đế là thứ được đưa lên cuối cùng. Vừatrải qua quá trình cả máu và tim đều sôi rào, cả người Tống Uyển Yểuđều không như bình thường, rượu vừa mới đưa lên, cô uống một hớp, sau đó cóchút ngoài ý muốn cô bị sặc.
Hàn Vệ Vũ đau lòng vỗ vỗ lưng cô: “Côbé ngốc, trong rượu này pha nhiều Agave rấtmạnh, em uống nhanh như vậy để làm gì?”
Tống Uyển Yểu khụ khụ honửa ngày cũng dần hoãn lại, Sầm Tiểu hỏi cô: “Cáinày vị thế nào, có ngon không?”
“Tạm được” TốngUyển Yểu lại nhấp một ngụm, “Mang chút mùi vị của dưa ha mi,mùi thơm ngát.”
Sầm Tiểu hâm mộ nhìn chén rượu trong tay cô, TốngUyển Yểu trái một ngụm, phải một ngụm vậy mà cũng uống hết.
Cô đem cốc đặt trên bàn, sảng khoái nói: “Mùivị không tồi, thêm một ly nữa.”
Xung quanh bị khí thế của cô làm kinh sợ, im lặng mộtchút, Hàn Vệ Vũ đưa hai ngón tay lên, thử thăm dò: “Bàxã, đây là mấy?”
Tống Uyển Yểu xua tay Hàn Vệ Vũ đi: “Anhmuốn mắng em là nhị sao?”
Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười, Từ Hàng Quân “xì” mộttiếng, cười: “Em gái nhỏ khó khăn lắm mới đếnđây chơi một chuyến, dù sao cũng phải thừa dịp mà vui vẻ, được, thêm một linữa.”
Uống hết ly thứ 5, Tống Uyển Yểu có một loại cảm giácmê muội không chân thực, cô bị Hàn vệ Vũ bế lên, giọng nói đàn ông chợt xa chợtgần: “Không được, chúng tôi phải đi, nếu không bàxã của tôi sẽ say khướt ở trong này mất.”
Cô nghĩ cô hẳn là đã quá chén, tuy rằng cô chưa từnguống quá chén, nhưng biết cảm giác mô hồ không biết là đang ở nơi nào đích thịlà do cồn mang đến.
May mà cô vẫn còn nhớ ngoảnh đầy nói với Sầm Tiểu:“SầmTiểu, nhớ kỹ phải thường xuyên gọi điện cho mình nha.”
Cằm của cô bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy, xoay mặttới hướng khác, có người nói bên tai cô: “Bà xã, bênnày, Sầm Tiểu ở bên này.”
“À” cô biếtlắng nghe, lại quay lại mới nói: “Sầm Tiểu, nhớrõ phải thường xuyên gọi điện cho mình nha.”
Mọi người bên cạnh phá lên cười, Tống Uyển Yểu nhàovào trong lòng Hàn Vệ Vũ: “Hàn Vệ Vũ, em uống quá chén, chúng tau mauvề nhà đi.”
Hàn Vệ Vũ ôm cô, dười chân cô đi lảo đảo, dứt khoát ômlấy cô rồi đi ra ngoài.
Có người đi ngang qua cười nói, “VệVũ, đây là ai vậy, không phải là cậu cường đoạt gái nhà lành nha?”
“Cút sang một bên, TMD, đây là bà xã tôi.”
Xe của Hàn Vệ Vũ vẫn chưa được đưa đến, anh đứng bênđường gọi điện thoại cho Tiểu Nguyên. Gấp điện thoại thì thấy hai long mày TốngUyển Yểu nhăn lại.
“Có phải khó chịu không?” Anhhỏi.
“Muốn nôn”
“Nôn đi, đừng chịu đựng, nếu không lát nữalại càng khó chịu”
“Không được, phải tới toilet.”
“Được, được” Hàn vệVũ đem đầu cô dựa vào trong ngực mình: “Vậy em dựa vàoanh đi.”
Tiểu Nguyên rất nhanh đã lái xe tới, Hàn Vệ Vũ nói: “ĐếnLệ Cảnh.”
Tống Uyển Yểu hỏi: “Lệ Cảnh là nơinào?”
Hàn Vệ Vũ nói nhỏ: “Nhà chúng ta.”
Tống Uyển Yểu gật gật đầu, không thèm nói tiếp.
Tới biệt thự của Hàn Vệ Vũ ở Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểuvọt vào trong toilet nôn đến choáng váng, Hàn Vệ Vũ đứng bên ngoài gấp đếnmức giơ tay giơ chân, cô say rượu rồi mà còn nhớ đóng chốt bên trong.
Anh đối với bà xã của mình, quả thực là không biết nóigì cho đúng đây.
Hàn Vệ Vũ từ sô pha đến toilet đã lượn qua mấy vòng,nghe tiếng “tách” Tống Uyển Yểu mở chốt, thò đầu ra. Cô rửa sạch mặt, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng nước, từ tóc mai nhè nhẹ từng sợi nhỏ xuống, ướtsũng còn dán trên mặt.
Hàn Vệ Vũ thấy cô đi ra mới định thần lại, Tống UyểnYểu cắn môi dưới, còn nói: “Em muốn tắm một chút.”
“à” Hàn VệVũ nói: “À, anh giúp em xả nước.”
Nước nóng vừa phải, Tống Uyển Yểu ngâm mình trong đó,từng lỗ chân lông đều thoải mái nở ra, sau khi nôn thì đầu óc cũng thanh tỉnhhơn, lại bị nhiệt độ của hơi nước đưa lên tới chín tầng mây.
Hàn Vệ Vũ canh ở ngoài phòng tắm, càng chờ lại càngthấy không thích hợp, sao lại không có động tĩnh gì?
Anh đá cửa, Tống Uyển Yểu nghiêng đầu đang ngủ thoảimái, ngay cả nước ấm đã dần lạnh đi cũng không biết.
“Bà xã” Anhtiến tới vỗ vỗ mặt của cô, cô than nhẹ một câu, anh để sát tai vào, đứt quãngkhông lớn lắm: “Mang thai rồi……..thật là mộtniềm vui lớn…cùng say để chúc mừng nào.”
Trong lòng anh mềm nhũn, kéo khăn long một bên, kéo côtừ trong nước ra.
Cho đến khi mỹ nhân ở trong ngực, anh mới phát hiện,hỏng rồi.
Bà xã trắng mịn như vậy, anh không dám hành động thiếusuy nghĩ nhưng cũng không nghĩ là không hành động.
Anh đem cô đặt nhẹ trên giường lớn ở trong phòng ngủ,không tính ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, cô gái với tóc dài mềm mại ở dướithân, tắm làn da của cô mềm mại nhẵn mịn như ngọc trai lộ ra ngoài khăn, đườngcong trước ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Anh đứng ở bên giường, nhìn thật lâu thật lâu, thởdài, đem chăn đắp lên người cô, xoay người tắt đèn.
Hàn Vệ Vũ đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh như băngđang chảy xuống cũng kông đánh tan được dục vọng đang thiêu đốt, nhắm mắt là cômà mở mắt cũng là cô đang im lặng nằm ở đó.
Khát vọng của anh đối với cô, giống như một căn bệnhnguy kịch, ngoại trừ cô ra thì không có thuốc nào trị được.
Đóng van nước lại, khoác áo tắm vào, đi ngang qua cănphòng kìa, tay lại không nhịn được nắm lây tay nắm ở cửa.
Liếc mắt một cái, xoay nắm cửa, chân tay nhẹ nhàng đivào trong.
Ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, giống nhưtrong tích tắc từ trên trời giáng xuống một gian nhân tuyệt đẹp như trongtranh.
Anh đóng cửa lại, đi đến bên giường, cởi áo tắm, nằmxuống sát bên cô.
Tống Uyển Yểu giật mình, hồ đồ hỏi: “HànVệ Vũ?”
“Ừ, là anh.”
“A” TốngUyển Yểu tiến sát tới anh, dung mặt cọ cọ trên ngực anh.
Anh giật mình, xoay người ngăn cô lại, nói bên tai cô: “Bàxã, ngày mai anh tới nhà em.”
Sức nặng bất ngờ đè lên khiến Tống Uyển Yểu khôngthoải mái, cô đưa tay đẩy anh: “Nặng lắm.”
Thanh âm anh ồ ồ cũng không giống chính mình: “Đừngnhúc nhích, ngoan, đừng nhúc nhích.”
Cô không biết vẫn sống chết đạp chân duỗi tay, cặpđùi nhẵn bóng lại xát qua nơi mềm mại của cô, anh “hừ” một tiếng, bắt đầu bắtđầu cắn mút.
“Hàn…”
Cô vừa muốn nói chuyện thì miệng đã bị lấp kín, Hàn vệVũ mơ hồ nói: “Bà xã, không được rồi, anh nhịnkhông được nữa.”
Anh quả thực là một chút cũng nhịn không được nữa, bàntay to đưa lên, chiếc khăn tắm ngăn cách trong lúc đó cũng bị ném xuống đất.
Tuy là cô có hơi say rượu mơ hồ không rõ nhưng cũngbiết tình huống hiện tại gay go như thế nào.
Cô khó thét chói tai: “HànVệ Vũ…”
Hàn Vệ Vũ cúi người xuống, liếm nước mắt bên môi cônói: “Bà xã, em là tính mạng của anh.”
Vừa dứt lời, một trận đau nhức như xé rách người cô,anh thở hổn hển, cô cũng thở hổn hển, hai người giống như hai con thú nhỏ giằngco, cô khó khăn nói: “Anh….có thể đi ra ngoài haykhông.”
Anh mồ hôi đầm đìa, chống bên người cô, động động rấtnhẹ, trả lời cũng rất khó khăn: “Không thể.”
Cô bị quấn lấy, phản kháng cũng không được, đành nói:“Vậy….anhnhanh một chút.”
“Ừm” anh nhưđược lệnh, bàn tay cầm eo nhỏ của cô, mạnh mẽ mà chinh phạt.
Anh nghe được tiếng nức nở đứt quãng của cô, khôngphải không đau lòng, chỉ là sự đấu tranh với dục vọng trong lồng ngực, khôngthể khống chế.
Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưngchỉ có cơ thể này mới khiến anh cảm nhận được khoái hoạt cực hạn như lạc vàochốn tiên cảnh. Anh cảm thấy sung sướng biết bao nhiêu, anh nghĩ cô cũngsung sướng như vậy.
Đợi cho gió dừng mưa tạnh, ý thức Tống Uyển Yểu đã sắptan ra hoàn toàn, hừ cũng không thèm hừ một tiếng mà ngủ ngay.
Hàn Vệ Vũ cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, rung đùi đắc ýtrở về chỗ cũ, cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Tống Uyển Yểu mở mắt ra liềnhoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó chỉ là ngồi ngẩn người thật lâu.
Cô chống cơ thể xuống, ở giữa hai chân rất đau. Côliếc mắt một cái, trên chăn còn lại dấu vết bẩn rất rõ ràng,
Cô hơi muốn khóc, cho đến khi Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng đivào, ngồi ở phía sau cô, dùng chăn mỏng bao cô lại thật kỹ.
Tống Uyển Yểu cúi đầu, cằm Hàn Vệ Vũ để trên đầu cô,cọ qua cọ lại.
Cô đang thương tiếc chỉ trong một đêm mà cô phải chiatay với thời thiếu nữ, đáng tiếc hung thủ đang an vị ở sau lưng cô, dịu dàng màôm cô.
Trong cuộc sống, sắc bén hơn thời gian chính là cơ thểcủa đàn ông, anh ta có thể đem cả cuộc đời người phụ nữ bổ ra, phân thành haiđoạn.
Cô không thể không bi ai.
“Bà xã” Hàn VệVũ thật cẩn thậ: “Em có đau không?”
Tống Uyển Yểu lắc đầu.
“Em suy nghĩ gì vậy? Nói với anh, anh giảiquyết giúp em.”
Tống Uyển Yểu hắng hắng cổ họng: “Này,anh có biết không?”
“Hử?”
“Đa số phụ nữ đều gặp một loại tình kết(kết quả tình yêu), gọi là thiến – hoạn dứt tình.”
“Bà xã”..Hàn VệVũ nói, “Nếu không như vậy nhé, chờ saunày em nhìn anh không vừa mắt, hoặc là anh làm sai, em hãy thực hiện kết quảnhư vậy?”
“Xí” TốngUyển Yểu nói: “Em chỉ là ghen tị với anh, tạisao anh là đàn ông mà em lại là phụ nữ.”
Hàn Vệ Vũ nhịn không được mà cười, ngực dán ngay saulưng Tống Uyển Yểu, tiếng cười chấn động mang theo cảm giác sung sướng, anhcọ cọ trên đầu cô: “Cô bé ngốc.”