Kết quả của việc sáng sớmlàm việc không chính đáng ở trên giường chính là sắp đi làm muộn.
Hàn Vệ Vũ một đường láixe đua chạy như điên mới kịp đưa Tống Uyển Yểu tới sân bay đúng giờ. Xuống xe,Hàn Vệ Vũ giúp cô chỉnh ngay ngắn cái khăn nhỏ trên cổ: “Bàxã, buổi tối anh tới đón em.”
Tống Uyển Yểu vỗ vào móngvuốt của anh: “Đều tại anh, nếu không phải đồngphục của bọn em có thêm cái khăn nhỏ này thì cái cổ của em làm sao che đây, anhdùng sức để cắn như thế làm gì? Đáng ghét.”
Hàn Vệ Vũ cười nói: “Anhđâu có dùng sức đâu, vả lại hai dấu hồng nhỏ như thế, không nhìn kỹ không ainhìn thấy đâu? Tại em quá căng thẳng đó.”
Tống Uyển Yểu liếc ngangmột cái, xuống xe đi ra vài bước, kéo theo cái vali nhỏ đá đá một cái rồi quaytrở lại, ghé vào kính xe nói với Hàn Vệ Vũ: “Em cảm thấychúng ta phát triển quá nhanh, buổi tối đừng tới đón em, em cần bình tĩnh mộtchút.”
Hàn Vệ Vũ trợn mắt há hốcmiệng, Tống Uyển Uyển đắc ý quay đầu bỏ đi.
Dựa theo kinh nghiệm yêuđương mà Tống Uyển yểu đọc trên sách, thì trình tự yêu đương bình đưởng phải làrất đẹp, từ nửa kín nửa hở thăm dò đến lúc mập mờ lúc gần lúc xa, lúc nóng lúclạnh, rồi mới đến ngọt ngào vui sướng.
Cho dù sao đó xác địnhquan hệ thì cũng chỉ có thể nắm tay, đợi đến khi cả hai thích ứng tốt, mới cóthể hôn môi và gì gì đó…về phần thân thiết cùng giường cùng gối linhtinh gì đó, không phải là chuyện tình sau sao?
Vì lẽ gì mà tình yêu củacô phải theo trình tự không bình thường của người đàn ông này, toàn bộ trình tựlãng mạn đều rớt sạch, cô còn tỉnh tỉnh mê mê thiếu chút nữa đã đi vào nội dungchính luôn.
Sầm Tiểu nói không saichút nào, người đàn ông này đích thị như hổ rình mồi, nhắm vào cô như con thỏnhỏ ngây thơ đã không phải một hay hai năm, không dễ dàng gì mới đưa đến bênmiệng, anh có thể không nhanh nuốt sạch cô vào bụng sao?
Cô cắn răng thầm hận, vềsau chỉ cần ở chung một chỗ với Hàn Vệ Vũ, trong phạm vi 500 m đều không thể cógiườngkia.
Giống như cô đến giờ phútcuối mới đến sân bay là Sầm Tiểu. Từ xaxa Tống Uyển Yểu thấy Sầm Tiểu bị một người đàn ông đưa đến đứng dưới lầu, SầmTiểu dường như cũng thấy cô, mang theo một chút ngượng ngùng nghiêng đầu nétránh nụ hôn tạm biệt của người đàn ông.
Tống Uyển Yểu hé miệngcười, dứt khoát đứng ở chỗ cũ chờ Sầm Tiểu. Sầm Tiểu đi tới, khuôn mặt nhỏnhắn hồng hồng, Tống Uyển Yểu hỏi: “Bạn trai củacậu à?”
Ánh mắt Sầm Tiểu sánglên: “Ừ, đứng thế.”
“Nhìn qua cũng không tồi.” TốngUyển Yểu trêu cô:“Rất hợp với cậu.”
Sầm Tiểu bắtlấy tay cô: “Nhanhlên đi, bị muộn rồi.”
Trong thời gian nghỉ ngơicủa chuyến bay, Tống Uyển Yểu phát hiện Sầm Tiểu rất kỳ quái, chỉ cần đượcnghỉ ngơi một lát ở trong khoang, cô liền cởi giày cao gót, vừa đấm vừa massagechân.
“Chân của cậu sao thế?” TốngUyển Yểu hỏi cô
Sầm Tiểu ngẩn ra, mờ mịtnhìn cô, Tống Uyển Yểu thấy kỳ quái: “SầmTiểu, cậu có khỏe không?”
Sắc mặt Sầm Tiêu kỳ quái,đột nhiên đến bên tai cô nói:“Mình…”
“Cái gì??”
“Aizz da” SầmTiểu cao giọng: “Mìnhmang thai rồi.”
“Hả?”
Tống Uyển Yểu như khúc gỗnhìn Sầm Tiểu, thế giới này có cần phải kinhhãi như vậy không hả.
Người khác kinh ngạc nhìn vào,Tống Uyển Yểu nhỏ giọng chất vấn cô: “Vậy mà cậucòn bay, cậu không sợ xảy rachuyện gì sao?”
Ánh mắt Sầm Tiểu thoángảm đạm: “Sắp tới mình sẽ không thể baynữa, mình phải từ chức về quê kết hôn.”
Cô thở dài xa xăm, ánhmắt nhìn ngoài cửa cổ.
Tống Uyển Yểu cũng khôngbiết nói gì cho phải, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, Tống Uyển Yểunói: “Cậu và bạn trai cậu quen nhau lâu chưa?”
“Rất lâu rồi”, SầmTiểu nói: “Anh ấy là bạn cùng lớpcấp2 với mình, lên cấp 3 cũng học chung một trường, dù đại họckhông ở chung một thành phố nhưng vẫn thường liên lạc, cách nhiều năm như vậy,tháng trước bọn mình vừa mới gặp lại.”
Tống Uyển Yểu trợn mắt: “Cáccậu cưới liền hả?”
“Xem như vậy đi” SầmTiểu cúi đầu, lộ ra một vùng datrắng nõn sau cổ, tư thái uyển chuyển quyến rũ: “Chẳngqualà lúc học cấp 2 thầm mến anh ấy, lúcđó anh ấy là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh, dùcó nằm mơ mình cũng không nghĩ tới mình và anh ấy sẽ ở cùng nhau.”
Sâm Tiểu ngẩng mặt, haimá tràn đầy nụ cười hạnh phúc:“Nói chung phụ nữ đềuphải lập gia đình, sinh con, có thể tìm được một người đàn ông để kết hôn màmình thích, hơn nữa điều kiện cũng không tồi, không phải là chuyện dễdàng gì.”
Tống Uyển Yểu nhìn côchăm chú, cười cười: “Rất tốt.”
“Cậu nha?” SầmTiểu hỏi: “Cậu với bạn trai cậu như thế nàorồi?”
Tống Uyển Yểu có chúthoảng hốt: “Cũngrất tốt, chỉ là mọi chuyện đều quá nhanh thôi...làm mình tưởng như đang ởtrong mộng.”
Sầm Tiểu nháy mắt mấycái rồi cười rộlên: “Đều là như vậy cả mà, đàn ôngnói chuyện tình dục, phụ nữ nóichuyện tình cảm.”
Trong khoang có ngườiấn chuông, Sầm Tiểu vừa muốn đứng dậy thì TốngUyển Yểu đã vội đè cô lại: “Cậuđừng động đậy, mình đi cho.”
Sâm Tiểu nghĩ ngợi,tay vô thức xoa lên bụng: “Được.”
Tống Uyển Yểu lại liếcnhìn cô một chút, không hiểu sao lại có chút sầu não.
Phụ nữ đều yếu thế và cảmtính, một khi đã yêu rồi thìphòngtuyến tâm lý tựa như gặp phải động đất, sẽ dễdàng bị đánh vỡ. Có mộtsố việc biết rõ không thể làm, lại kìm lòng không được mà luôn khát khao mãnhliệt với tình yêu.
Buổi tối máy bay hạ cánh,Sầm Tiểu đã sớm chuồn đi.
Tống Uyển yểu kéo valilắc lư thư thái, trong lòng không ngừng suy nghĩ chuyện Sầm Tiểu lại nghĩ tớimẹ với chị gái của cô, rồi lại nghĩ đến bản thân mình.
Đang lúc ngẩnngười thì bị một người dùng sức kéovào trong lòng, cô cứng đơ, ngửi được mùi hương quen thuộc, cơ thể quen thuộc: “HànVệ Vũ, anh lại muốn dọa chết em sao?”
“Bà xã”. Hàn Vệ Vũ cầmlấy vali trong tay cô: “Vừarồi anh phất tay với em, nhưng em không thấy anh.”
Cả một ngày đi giày caogót, xương sống, thắt lưng và chân đều đau, Tống Uyển Yểukhông chút khách sáo đemtoàn bộ trọng tâm cơ thể đặt trên người anh, Hàn Vệ Vũ cẩnthận nhìn sắc mặt của cô, xem ra cô không giống nhưđangtức giận, lập tức vui vẻ ôm eo cô đi ra xe.
“Bà xã.” Anhnói: “Chuyện buổi sáng hôm nay em nói, anh rấtlo.”
Tống Uyển Yểu miễn cưỡngđáp lại: “Ừ”
“Nếukhông thì vài ngày nữa anh sẽ tới nhà em thăm hỏi, chuyệncủa hai chúng ta cũng có thể xác định rồi.”
Cô chỉ biết lỗi suy nghĩcủa người đàn ông này tuyệt đối không ở cùng tần số với cô. Cô thực sự khôngmuốn đả kích anh: “Có nhanh quá không? Hôm qua anhcũng nhìn thấy thái độ của chị em mà, còn có người trong nhà, bọn họ đồng ý chochúng ta cùng nhau sao, nếu…”
Hàn Vệ Vũ cắt nganglời của cô: “Không cần phải nhiềunếu như vậy, thái độ của những người khác đều có thể đilấy lòng, mấuchốt vẫn là thái độ của em.”
Tống Uyển Yểu cắn môidưới không ra tiếng, khuôn mặt Hàn Vệ Vũ nghiêm túc: “Anhthật sự lấy mục tiêu kết hôn để nói chuyện yêu đương, bà xã, em không muốnđùa giỡn với tình cảm của anh chứ?”
Tống Uyển Yểu tức giậnđấm anh: “Nếu em đũa giỡn tình cảm củaanh, thì anh đừng gọi em là bà xã nữa.”
“Vậy không được.” Hàn VệVũ ngửi tóc của cô: “Cho dù em đùa giỡn tình cảm củaanh, anh cũng sẽ không để em đến bên người khác.”
Lên xe, Hàn Vệ Vũsờ sờ mặt của cô, vươn tay nhẹ nhànghàng chân mày đangnhíu lại: “Em đừng bối rối, yên tâm, chuyệncứ giao cho anh, anh cam đoan người nhà của em và người nhà của anh đều vuilòng cho hai chúng ta ở bên nhau.”
Tống Uyển Yểu giật mình,thở dài: “Aizz, Sầm Tiểu từ chức rồi.”
“Sầm Tiểu? Chính là côgái có quan hệ khá tốt với em đó hả?”
“Ừ”
“Làm sao lại từ chức?”
“Hôm nay cô ấy nói vớiem, cô ấy mang thai, phải về nhà kết hôn.”
“Thật sao?” Hàn VệVũ mãnh liệt quay đầu lại: “Khôngphải mấy hôm trước em còn nói không biết có ấy có bạn trai hay không sao?”
“Cô ấy với bạntrai phải cưới chạy.”
“Anh bạn này rất cố gắngnha, hiệu suất rất tốt! Mới có mấy ngày mà vợ và conđều đã có.” Hàn Vệ Vũ vuốt cằm cânnhắc trong chốc lát: “Chẳng qua, bà xã, anh về sau sẽkhông như thế, mang thai còn bay trên trời, rất nguy hiểm. Đợi đến khi em mangthai thì liền nghỉ ở nhà, cũng đừng đi đâu cả, cẩn thậnmà dưỡng thai.”
Mặt Tống Uyển Yểunóng lên, vội nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe để che dấu, nhịn không được màgiải thích thay bạn mình: “Bạntrai của Sầm Tiểu cũng không đồng ý đểcho cô ấy bay, nhưng từ chức cũng phảichờ thêm vài ngày, nên không thể bảo nghỉ là nghỉ.”
Hàn Vệ Vũ giương mi hámồm, dò xét ánh mắtTống Uyển Yểu, sửa lời: “À, điều này cũng đúng, nhưngbạn trai cô ấy khổ sở mấy ngày liền, suy bụng ta ra bụng người, anh sốt ruộtthay cho cậu ấy.”
Tống Uyển yểu nói: “Dùsao mấy ngày nay em cũng phải giúp đỡ Sầm Tiểu một chút, nói đi nói lại, cònkhông phải trách đàn ông các anh sao, là người khởi xướng nhưngkhông thèm lo lắng để ý gì, cuối cùng thiệt thòivẫn là phụnữ.”
Hàn Vệ Vũcầm lái cười: “Bà xã, em đừng xả lên ngườianh như thế, nếu tối hôm qua anh không lo lắng không để ýgì thì hôm nay em có thể đi làm sao.”
Tối hôm qua, a, Tống UyểnYểu nghĩ đến chuyện mờ ámnày, không khỏi vừa thẹn vừa giận, rốt cuộc nổi nóng: “Anhcòn cố ý nhắc đến tối qua?”
Hàn Vệ Vũ thấy tình hìnhkhông ổn, vội vàng cười trấn an:“Bà xã, tối hôm qua làanh không đúng, không nên hôn em, không nên cắn em, nhưng ai bảo bà xã anh lạinon mềm như vậy chứ, sờ tới lại rất mềm mại, nếu anh không hôn em thì khôngphải là đàn ông, hơn nữa, anh..”
Tống Uyển Yểu lại chemiệng anh lại, cầu xin: “Được, được, em không nhắc tớichuyện tối hôm qua nữa, anh cũng đừng nhắc nữa.”
Khóe miệng Hàn Vệ Vũ nhếch lên,nhìn cô gái đang cúi đầu bên cạnh, cô xấu hổ đến lỗ tai đỏ bừng, lông mi thìrun rẩy.
Cô đáng yêu như vậy khiếnanh yêu cô đến phát điên.
Hai ngày sau,vào chuyến bay cuối cùng ngày hôm đó, đang bay thì máy baygặp một trận lắc lư nhỏ, nếu lúc bình thường thì đó không là chuyện gì hết,nhưng lúc ấy Sầm Tiêuvừa lúc xoay người giúp hành khách điều chỉnh lại lưng ghếtựa, nhất thời không ổn định, thắt lưng sau của ghế trên bị nén lại đụng trúngcô.
Đợi cho đến lúc cô quayvề khoang nghỉ ngơi, sắc mặt có chút không ổn, Tống Uyển Yểu lolắng sợ hãi, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể nắm chặt tay SầmTiểu chờ máy bay hạ cánh sớm một chút.
Trên trán Sầm Tiểu đầymồ hôi, cô cắn răng đi đến sân bay, Tống Uyển Yểu và Hàn VệVũ cùng nhau lái xe đưa cô đi bệnh viện, bạn trai Sầm Tiểu sau đó cũng tới,Sầm Tiểu được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, bởi vì đưa đến bệnh viện đúnglúc nên đứa bé may mắn vẫn cònan toàn.
Tình huống kinhhoảng này, không riêng gì bạn trai Sầm Tiểu hoảng loạn, mà kèmtheo đó là Hàn Vệ Vũ cũng đặc biệt khẩntrương, sau khi đưa Tống Uyển Yểu về nhà, ôm cô thặtchặt không chịu buông tay: “Bà xã, nếu không thìem đừng làm nữa, anh nuôi em, anh hứa kiếm bao nhiêu tiền đều đưa cho emhết, em nói được không?”
Tống Uyển Yểu làmổ trong ngực anh, thoải mái buồn ngủ:“Em có thể làm việc nuôisống bản thân, không cần anh nuôi.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Nhưngbọn em làm công việc rất dọa người, em nhìn sắc mặt Sầm Tiểu hôm nay màxem, tái nhợt rất tội nghiệp.”
Tống Uyển Yểu suy nghĩmột chút cũng thấy không sai, Sầm Tiểu rốt cuộc cũng khôngthể bay nữa.
Trong phi hành đoànvừa mới điều qua một cô gái dáng người cao ráo thaythế Sầm Tiểu, cô gái này so với mọi người trong tổ đều nhỏ hơn, dáng ngườixinh đẹp miệng cũng ngọt ngào, gặp gì khó hiểu đều một chị hai chị chỉ giúp nênnhanh chóng hòa nhập với đội bay.
Nhưng Tống Uyển Yểu vẫnnhớ Sầm Tiểu, có đôi khi tình cơ gặp hành khách kỳ quái, lập tức nghĩ muốn tìmSầm Tiểu chia sẻ, đợi đến khi nghĩ lại thì trong lòng không khỏi buồn phiền.
Máy bay đang bay trongtần mây, ngoài cửa sổ là trời xanh, mây trắng nắngvàng, cô xem mãi cũng không chán, nhưng nếu có một ngày, cô cũng không bay nữa,nhất định cũng sẽ có một cô gái xinh đẹp khác thay cô.
Cô đối với máy bay vàtrời xanh quen thuộc ngoài cửa sổ mà nói, chỉcó một suy nghĩ độc nhất vô nhị,cô chính là bọng hoa quý nở trên tầng mây.
Sầm Tiểu nghỉ dưỡng thai cũngđược hai tuần, vào một đêm khuya, cô gọiđiện tới, hẹn Tống Uyển Yểu và Hàn Vệ Vũ cùng ăn cơm,nói rằng để báo đáp ân cứu mạng của họ.
Trong điện thoại, SầmTiểu hứng thú vang dội, Tống Uyển yểu cũng sảngkhoái đồng ý, đến lúc tắt điện thoại, mới nhớ tới đồng ý thay Hàn vệ Vũ nhưthế, hình như không ổn.
Đêm đó tới đón cô là TiểuNguyên, cô giật mình, Tiểu Nguyên vội vàng giải thích, “À,hôm nay anh hai cùng A Ken tới thành phố T.”
Tống Uyển Yểu gậtđầu, nhưng mà, Thành phố T, nghe rấtquen tai nha.
Sau khi ngồi vào xe, côhỏi: “Anh hai cậu đi công tác sao?”
“Không phải ạ”, Tiểu Nguyên liếcmắt nhìn cô rồi kể lại, thì ra ba của Hàn Vệ Vũlà bí thư thành ủy thành phố T, cô không hỏi nhiều: “Cóchuyện này sao?”
Tiểu Nguyên nói: “Cụthể là chuyện gì trước khi đi anh hai cũng không thông báo, nhưng màchị dâu đừng lo lắng, không phải là chuyện gì to tát đâu.”
“Tiểu Nguyên…” Xe điđược một đoạn, Tống Uyển Yểu hỏi: “Quanhệ của anh hai cậu với người trong nhà không tốt phải không?”
Tiểu Nguyên hé miệng: “Từkhi em quen anh hai đến giờ thì chưa thấy anh ấy nói đến cha mẹ mình,chỉ là ngẫu nhiên nói đến ông nội của anh ấy mà thôi. Mấy năm nay cho dù làngày lễ hay ngày tết, anh hai cũng không thích về nhà, mấy người bọnem chỉ cùng anh hai tặng quà cho ông cụ cho xong việc thôi.”
“Aizz” TốngUyển Yểu nhẹ than vãn: “Anhấy sốngcũng không dễ dàng gì.”
Rất nhanh Hàn Vệ Vũ đã trở về,Tống Uyển Yểu nói với anh: “SầmTiểu cùng bạn trai hẹn chúng ta ăn cơm, em đồng ý thay anh rồi.”
“Đượcđó” Hàn Vệ Vũ nắm tay lái,ngón tay theo âm nhạc trong xe đánh nhịp: “Em cho anhbiết trước, để anh bảo bọn họ xếp lịch.”
“Có ảnh hưởng đến kếhoạch làm việc của anhkhông?”
Hàn Vệ Vũcười nói: “Được mà, có gì quan trọnghơn so với đi cùng bà xã, lòng dạ hẹp hòi của em không biết học được từ aithế?”
“Ai lòng dạ hẹp hòi?” TốngUyển Yểu giận dữ liếc anhmột cái: “Em không phải sợ anh bậnsao? À, đúng rồi, anh đến thành phố T làm việc có thuận lợi không?”
“Ừ, thuận lợi.”
Hàn Vệ Vũcó chút không an lòng, giật mình rồi nói: “Lầnnày anh đi tìm ba anh nói chuyện chúng ta.”
“Hả?” TốngUyển Yểu kinh ngạc: “Vậybác có tức giận không?”
Hàn Vệ Vũ nhìn cô cười: “Trướcđó anh gọi điện thoại nói với mẹ, sau đó mẹ anh gọi điện nói cho ba, ba anhthật sự vẫn không nói gì.”
Tống Uyển Yểu cân nhắcmột chút, không thể hiểu được lời nói rối rắm này, chỉ “à” một tiếng
Hàn Vệ Vũgiải thích: “Nếu anh trực tiếp đến nói,thì phản ứng của ba anh rất khó nói, nhưng nếu mẹ anh mở miệng thì ba nhất địnhsẽ đồng ý.”
Chuyện này dườngnhư liên quan đến việc riêng của ngườilớn, Tống Uyển yểu cũng khôngtùy tiện hỏi tiếp
Đến tiểu khu dưới lầu,Hàn Vệ Vũ ôm lấy mặtTống Uyển Yểu hôn, nói: “Uyển Yểu, tuy rằng anhkhông cần để ý đến ánh mắt của những người khác, nhưng anh hi vọng lúc em gảcho anh, có thể hoàn toàn không có buồn phiền gì.”
Tống Uyển yểu bĩu môi,ánh mắt chùn xuống: “Em cũng không đểý đến ánh mắt của người khác.”
Hàn Vệ Vũcười, “Cô gái ngốc, anh nói là ánh mắt của nhữngngười khác không phải là người khác.”
Tống Uyển Yểu ngơ ngác,Hàn Vệ Vũ giúp cô mở cửa xe:“Trởvề nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nghĩ ngợi nhiều, mọi việc cứ giao cho anh.”
“Ừm”, cônói “Được rồi”
Rốt cuộc cô không nóiđược là yêu anh bao nhiêu, nhưng với việc tin tưởng anh thì dường như so vớitình yêu còn sâusắc hơn.