Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 11



“Em biết không?” HànVệ Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Uyển Yểu, “Anhthấy em có biết cũng không dám nói, em sợ!”

Tống Uyển Yểu giống nhưmột con mèo đang xù lông nói: “Tôi sợ cáigì?”

“Em biết mình sợ cáigì không, em sợ mình sẽ yêu thương anh!” HànVệ Vũ hung hăng thở hổn hển nói, rồi giọng điệu lại diụ dàng trởlại: “Em đã là một người lớn, làm sao lạigiống như một đứa trẻ như vậy chứ, em có biết là đối với anh thìđó chính là yếu đuối không.”

Ánh mắt Tống Uyển Yểugần như có chút oán ận, cô chán ghét con người đang ở trước mắtnày, cho tới bây giờ cô chưa từng chán ghét người nào như vậy, HànVệ Vũ bình tĩnh đối diện với cô, thậm chí còn khẽ cười cười:“Em nhìn xem, anh đã nói đúng rồi, em nha, không phải chỉ có bài xíchđàn ông mà chính là bài xích những nhân tố có thể thay đổi cuộcsống của em! Em chỉ hy vọng hàng ngày có thể yên yên ổn ổn ở bêncạnh cha mẹ cùng những người nhà đã cho em một cuộc sống tốt đẹp,em sợ thay đổi, nhưng mà làm sao em có thể xác định thay đổi là khôngtốt?”

Trong lòng Tống Uyển Yểurun lên, người đàn ông này, người đàn ông này!

Trong đầu cô xẹt quamột tia lửa điện rồi lại nhớ đến một câu, những ý nghĩ cùng cảmthụ của chúng ta từ trước tới nay, có một ngày sẽ bị một người xalạ nói toạc ra.

Cô rốt cuộc đã gặpcon người xa lạ đáng sợ như vậy.

Tống Uyển Yểu kinh ngạcnhìn Hàn Vệ Vũ xốc chăn lên, gian nan chống tay vịn xuống giường,chậm rãi đi về phía cô. Đi đến bên cạnh ghế sofa, Hàn Vệ Vũ sờ sờmái tóc cô, nụ cười tươi tắn có chút bất đắc dĩ: “Emthật là một người nhát gan.”

Hàn Vệ Vũ ngồi xuốngbên cạnh ôm lấy cô, cô thoáng giãy dụa, Hàn Vệ Vũ ‘a’ một tiếng: “Đừngnhúc nhích.”

Tống Uyển Yểu vừa nhìnthấy lớp băng gạc trước ngực anh thì không dám động đậy nữa. Mặtcủa cô thành thành thật thật mà dựa vào lồng ngực ấm áp của anh,cô gần sát bên anh, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi thuốc nồngđậm tỏa ra từ người anh. Hai người im lặng một lát, Tống Uyển Yểu do dodự dự hỏi: “Tôi thật sự nhát gan sao?”

Hàn Vệ Vũ ôm cô chặthơn, hỏi một vấn đề: “Vì sao em không muốn yêuđương?”

“Bởivì tôi chưa gặp được người thích hợp.”

“Thích hợp? Cái gìgọi là thích hợp? Có tiền? Có quyền? Bằng cấp cao? Hay là ngoạihình tốt?”

“Tôi cũng khôngbiết…chờ tôi gặp được thì sẽ biết.”

“Em ngây thơ hay làngốc nghếch đây? Em cho là mỗi người đều may mắn như vậy, vừa quayđầu lại, phía dưới ngọn đèn kia nhất định sẽ có một người đứngđấy sao? Hơn nữa, nếu dưới ngọn đèn kia thật sự có người đứng, emcăn bản cũng không quay đầu lại, cho dù người kia có đứng đến chếtthì có ích gì?”

Tống Uyển Yểu bị phêbình không nói được lời nào, vì muốn đánh trống lảnh, cô nhẹ giọngnói: “Đừng luôn nói đến chuyện sống chếtnha, bà ngoại tôi từng nói, mở miệng ra cũng phải tích đức.”

Hàn Vệ Vụ coi thường,nhìn nhìn con mèo nhỏ nhu thuận trong lòng nói: “Được,đổi cách nói khác mà phụ nữ các em rất muốn nghe, vĩnh viễn sánhcùng trời đất, sông cạn đá mòn, những lời này phụ nữ các em rấthay ca thán.”

Tống Uyển Yểu cười xòa,từ trong lòng Hàn Vệ Vũ chui ra, nghiêm mặt nói: “Tôituy rằng ở một phương diện nào đó thật nhát gan, nhưng tôi tin tưởngchuyện vĩnh viễn sánh cùng trời đất sông cạn đá mòn, ngay cả điềunày anh cũng không tin, anh đang sợ cái gì?”

Hàn Vệ Vũ hứng trínhìn cô: “Không phải anh sợ, chỉ làkhi anh chưa nhìn thấy thì anh sẽ không dễ dàng tin tưởng. Các em đềucảm thấy những lời này thật dễ nghe, nhưng có nghĩ đến một người,đặc biệt là một người đàn ông khi đã nói ra những lời này thì đãđón nhận rất nhiều trách nhiệm hay không? Những từ này nặng nề nhưvậy, nếu có thể dễ dàng mở miệng ra nói như vậy, có ý nghĩa sao?Nói trắng ra chính là lấy mạng đổi mạng.”

Tống Uyển Yểu hơi ngơngẩn: “Cái gì mà mạng đổi mạng,chuyện lãng mạn như vậy mà từ trong miệng anh nói ra sao lại đầy mùimáu như thế?”

“Dùng cả đời đổi cảđời.” Hàn Vệ Vũ vò vò tóccô,“Như vậy được chưa.”

“Có lẽ anh nóiđúng.” Tống Uyển Yểu tiu nghỉu một chút rồi lại phấnkhởi trở lại: “Để tôi xem vận mệnh cho anh.”

“Anh không tincái kia.”

“Tôi dùng phương phápkhoa học xem cho anh.”

“Phương pháp gì?”

“Rốt cuộc anh có xemhay không?”

“Được, xem, anh ngheđây.”

Ánh mắt Tống Uyển Yểugiống như cái máy soi nhìn từ đầu đến chân Hàn Vệ Vũ, thẳng đến khiHàn Vệ Vũ nhịn không được nữa: “Cô gái ranhmãnh kia, em nhìn anh xong chưa?”

Tống Uyển Yểu liếc mắtmột cái, nửa thật nửa giả nói:“Anh nhất định sẽrất thành công.”

Hàn Vệ Vũ sửng sốt: “Hiệntại anh cũng rất thành công."

“Anh sẽ có thành cônglớn hơn nữa, tin tưởng tôi đi.” Tống Uyển Yểu nói rấtchân thành, “Dựa vào tâm lí học, mộtngười có ý chí siêu mạnh mẽ như anh, vừa khôn khéo vừa thủ đoạn,chuyên đi dọa nạt người khác, khống chế người khác, nhật định sẽ vôcùng thành công.”

Hàn Vệ Vũ nghe xongthì trong chốc lát ra vẻ tức giận nói: “Emđang mắng anh sao, khoa học ở chỗ nào chứ?”

“Một nửa một nửa.” TốngUyển Yểu nói, “Tôi thật sự rất bội phụcanh, thật sự rất sợ anh, nhưng đôi khi cũng thật sự rất phiền vìanh.”

Hàn Vệ Vũ mặt khôngđổi sắc, Tống Uyển Yểu có chút căng thẳng: “Này,tôi đang nói thật, anh sẽ không dễ dàng tức giận như vậy chứ?”

Anh ha ha cười lên: “Nếuem dám nói dối trước mặt anh, anh mới cảm thấy không quen. Em nha, đangmuốn cho anh biết anh đã phiền em rất nhiều, sau đó có thể làm choanh nhượng bộ lui binh sao?”

“Nhưng mà…” anh nói,“Em phải thất vọng rồi.”

Sáng sớm thứ hai, aKen đưa Tống Uyển Yểu đi làm.

Cô vẫn luôn là mộthọc sinh tuyệt đối tuân thủ tốt kỉ luật, bao gồm từ đại học cho tớibây giờ đều không xin nghỉ buổi nào, lần này đột nhiên lại xin nghỉbệnh một tuần, tuy nếu nhất định phải nói dối, nhưng xác thực cóngười bị chém phải vào bệnh viện làm bệnh nhân, nhưng mà cô vẫn cảmthấy lương tâm của mình không yên, cảm thấy mình đã lừa gạt lãnhđạo.

Tối chủ nhật, cô tìmmột người có kinh nghiệm phong phú học hỏi: “Anhcó khẳng định là đã từng nghỉ học không?”

“Đúngvậy” Hàn Vệ Vũ bình tĩnhnói: “Trốn học không ít đâu, đại học thì đỡhơn, sang Mĩ cơ bản là không trốn được, đi du học tốn tiền, trốn họcchính là lãng phí tiền bạc của chính mình.”

“Anh mà cũng biếttiết tiệm tiền?” Tống Uyển Yểu nhịn khôngđược châm chọc, bỗng nhiên nhớ ra mình đến đây để nhờ người ta chỉgiáo nên lại nhường bước, “Vậy anh không cảm thấy mỗikhi trốn học trong lòng sẽ hoảng hốt sao?”

Hàn Vệ Vũ kì quáinhìn cô: “Hả, em là vì nghỉ làm mấyngày nay mà không yên trong lòng sao? Em xem tố chất tâm lí của em kémnhư vậy mà còn đi học tâm lí, thật là làm cho người ta không thấytiền đồ đâu.”

Tống Uyển Yểu hít mộthơi nhìn anh, mỗi lần nếu không vạch trần cô thì cả người anh khóchịu sao?

“Không sao đâu.” HànVệ Vũ an ủi, “Em cứ tự nhiên mà giảiquyết vấn đề, mặc kệ là người hay là việc, chỉ cần em thản nhiênvới bọn họ, chỉ cần em đủ thản nhiên, quên đi, nhìn bộ dáng của emcũng không thể thản nhiên như không được, nói như thế, chỉ là bất kểchuyện gì, chỉ cần em cứ làm như không có việc gì, cho dù là giảvờ, giả vờ lâu ngày sẽ thành thói quen, sau này cũng cứ theo thóiquen mà làm.”

“Nói bậy!”

“Nói bậy? Cô bé à,đây là khóa học của người thành công giảng riêng cho em, học cho tốtđi!”

Tống Uyển Yểu ngồi ởtrong xe, hồi tưởng lại những lời nói của Hàn Vệ Vũ, cảm thấy chínhmình đã đào móc ra thêm một tiềm chất của người đàn ông thành côngnày, đó chính là mặt dày.

Xuống xe, cô cúi đầubước đi, phía sau có người gọi cô lại: “Tống Uyển Yểu,sao cậu đã đi làm rồi?”

Cô quay đầu lại, làSầm Tiểu, cô ngạc nhiên nói: “Mình sao lạikhông thể đi làm?”

Vẻ mặt Sầm Tiểu tươicười lém lỉnh: “Chúng mình đều đoán cậu cókhả năng đã cưới chạy.”

Tống Uyển Yểu thiếuchút nữa trượt chân, cô là một người nghiêm túc kỉ luật như vậy, làmsao có thể đi làm loại chuyện này, mấu chốt vấn đề là: “Mìnhngay cả bạn trai còn không có, tìm ai mà cưới chạy?”

Sầm Tiểu vẫn giữ nụcười quỷ dị kia, vỗ vỗ đầu vai cô:“Đừng giả vờ.”

Ở sân bay, bất kể là độibay hay văn phòng, các đồng nghiệp của cô nhìn thấy cô đều kinh ngạc,tiện đà trên mặt còn hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, chỉ có cơ trưởngngười nước ngoài mới tới của cô là không có nhã ý khôn khéo củangười phương Đông, vừa nhìn thấy Tống Uyển Yểu đã hỏi: “Chào,bệnh của cô đỡ hơn chưa?”

Tống Uyển Yểu vừa cảmđộng vừa thẹn thùng, lại không dám lộ ra dấu vết, đành phải làm bộnhư không có chuyện gì nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôikhông sao.”

Sầm Tiểu đứng bêncạnh trộm nhìn, nửa tin nửa ngờ:“Cậu thật sự bịbệnh?”

“Đúng vậy.” TốngUyển Yểu còn thật thà gật đầu nhưng trong lòng lại nổi giận, thật sựlà gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà.

Cô bỗng nhiên nghi ngờ,nếu việc gì cũng có thể làm như không có gì, rốt cuộc anh ta nóicâu nào là thật, câu nào là giả dối đây?

Nghi vấn của cô vẫntiếp tục đến khi chuyến bay hạ cánh xuống mặt đất, Hàn Vệ Vũ gọiđiện thoại tới: “Chiếc minicooper của em đãsửa xong rồi, anh nói bọn họ đưa sang cho em.”

“Hết bao nhiêu tiền?”

“Cửa hàng của ngườiquen thôi, không mất bao nhiêu tiền.”

“Nhưng cũng phải trảchứ, rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho tôi số tài khoản, tôi chuyển sangcho anh.”

Hàn Vệ Vũ cảm thấybuồn cười: “Tính ra lần trước hợp táclàm ăn với ba em, mặc nợ một nhân tình em tính xem là bao nhiêu, nếukhông thì chúng ta cứ xem như huề nhau đi.”

Tống Uyển Yểu tim đậploạn nhịp một lát, thẳng đến khi tiếng xôn xao của những người xungquanh kéo thần trí của cô trở về, cô hỏi: “HànVệ Vũ, rốt cuộc vì sao anh lại theo đuổi tôi?”

Điện thoại giống nhưtrong nháy mắt trống rỗng, cô không nghe thấy âm thanh gì, sự trầm mặthai bên đầu dây điện thoại khó khăn kéo dài, đột nhiên đầu dây bên kiatruyền đến một tiếng vỡ thanh thúy, dường như là tiếng cốc nước nệnlên vật gì đó, cô còn tự trách mình thính giác tốt đến mức có thểnghe được tiếng thủy tinh vỡ răng rắc.

Cô còn chưa nói gì,điện thoại đã bị ngắt.

Nhìn thấy Tiểu Nguyêncùng a Ken, Tống Uyển Yểu hỏi:“Bắt đầu từ ngày maikhông cần phải đến đón tôi nữa, dù sao xe của tôi đã sửa xong rồi,tôi có thể tự mình đi lại.”

Giọng nói của cô rấtbình tĩnh, không khí trong xe có chút ngưng trọng, a Ken không dám thởmạnh, Tiểu Nguyên quay đầu lại khó xử nhìn cô: “Chịdâu…”

“Đừng lo.” Cô nói,“Cậu trở về nói với Hàn Vệ Vũ, anh ta sẽ không nói gì đâu.”

Sầm Tiểu bị Tống UyểnYểu cùng người bạn trai xã hội đen thần bí của cô làm cho hồ đồ,mấy ngày trước vừa mới hoài nghi cô đã kết hôn chớp nhoáng, hai ngàynay lại bắt đầu không thấy bóng dáng bạn trai cô đâu, hai cậu em kiacũng mất tích theo. Hỏi Tống Uyển Yểu, cô ngoại trừ phủ nhận chuyệnmình có bạn trai, còn lại đều một mực không chịu trả lời.

Sầm Tiểu âm thầm quansát Tống Uyển Yểu, cô ngoại trừ có khi ngẫu nhiên nhìn ra bầu trời xanhngoài cửa sổ ngẩn người thì không có phản ứng khác thường nào, lúcnên mỉm cười thì vẫn mỉm cười như trước, cũng rất cẩn thận tỉ mỉnhắc nhở những hành khách sử dưụng đi động trên chuyến bay. Mặc dùtrên máy bay rất ít gặp những người này, nhưng một khi gặp phảingười như thế thì làm cho người ta rất phiền lòng.

Hành trình bay haingày nay đều đến những thành phố lớn, thường xuyên gặp những nhânvật nổi tiếng, nhất là khoang hạng nhất. Lúc nhìn thấy Mai DĩNghiên, Tống Uyển Yểu vẫn như thường lệ mỉm cười, nhưng Mai Dĩ Nghiênlại dừng bước nhìn cô.

Mai Dĩ Nghiên tất nhiênlà ngồi khoang hạng nhất, mang theo bên người một trợ lí thoạt nhìnlớn hơn cô ta một chút. Khi giới thiệu tiếp viên hàng không trongkhoang, Mai Dĩ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô.

Sầm Tiểu rất hưngphấn: “Cậu xem đấy có phải là MaiDĩ Nghiên không hả, mình rất thích bộ phim “Muôn hoa chi thành”, cô ấydiễn rất hay, đến cuối cùng khi chết đi, mình còn phải rớt nướcmắt.”

Tống Uyển Yểu không nóigì: “Vậy nếu thích thì cậu đi xin chữ kíđi.”

“Ừ tất nhiên tấtnhiên là muốn rồi.”

Nhưng ngay khi bắt đầuchuyến bay, Mai Dĩ Nghiên đã có biểu hiện không tốt, thậm chí còn mởđiện thoại di động ra tự sướng. Tống Uyển Yểu đi qua: “Tiểuthư, phiền cô tắt đi động đi được không?”

Mai Dĩ Nghiên trượtmàn hình di động xuống, không hề ngẩng đầu lên: “Tôilà khách quen của hãng này mà.”

“Dựa theo luậthàng không dân dụng của quốc gia chúng ta, máy bay hàng không dân dụngkhi đi trên đường, di động của khách quen cũng không cho phép.”

“Sao cô lại nói nhiềunhư vậy?” Giọng điệu của Mai DĩNghiên có chút ác ý: “Ai nha, được rồi được rồi,tôi tắt, tôi tắt là được chứ gì? Thật đáng ghét! Tôi muốn đi ngủ, côlấy giúp tôi cái chăn đến đây.”

Tống Uyển Yểu gật đầu:“Được, cảm ơn cô đã phối hợp với công việc của tôi.”

Mai Dĩ Nghiên nhìnnhìn cô, nói: “Tống tiểu thư phải không? Côcứ như vậy tôi thấy còn hơn, không phải chỉ dựa vào vài đồng tiền dơbẩn thôi sao? Giả vờ cao quý cái gì!”

Trở lại khoang nghỉngơi, Sầm Tiểu vỗ vỗ đầu vai cô, dường như muốn an ủi: “Làai chứ, tự kiêu mình là đại minh tinh, mình không muốn xin chữ kí củacô ta nữa!”

Tống Uyển Yểu cười: “Mìnhkhông sao.”

Ngoài ô cửa sổ củamáy bay là những tầng mây trên bầu trời không, ánh mắt trời dìu dịutỏa vào một vầng sáng vàng nhạt.

Tống Uyển Yểu đột nhiênkhông muốn nhìn nữa, cô đã rất nhiều năm không khóc, nhưng hôm nay côlại thấy uất ức rất muốn rơi nước mắt.

Chuyến bay hôm đó bởivì thời tiết bất thình lình trở nên xấu nên đã bị trễ vài giờ,kết thúc hành trình đã gần nửa đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏikhông chịu nổi.

Tống Uyển Yểu kéo hànhlí về, bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vu vơ, cô vất vả nén giận nhưvậy rốt cuộc là vì sao? Cô cảm thấy mình đã dùng lí trí tạo nênmột bức tường đồng vách sắt bảo vệ tâm hồn của mình nhưng từ khinào đã xuất hiện vết nứt, cảm xúc đè nén giống như một mũi tên đâmvào trái tim mềm yếu của cô.

“Tống tiểu thư!” Cóngười gọi cô.

Cô quay đầu lại: “Anhlà?”

“À, tôi là trợ lìcủa tiểu thư Mai Dĩ Nghiên, là Mai tiểu thư bảo tôi chờ cô, xin hỏiTống tiểu thư khi nào thì rảnh, Mai tiểu thư muốn mời cô dùng cơm.”

Dùng cơm? Hồng Môn Yếnsao? (dùng để chỉ một cái bẫy, bên ngoàithì là một bữa tiệc long trọng nhưng bên trong lại ẩn chứa muôn ngànnguy hiểm.)

“Tôi không rảnh.” TốngUyển Yểu nói, “Nói cô ấy đi tìm người côấy muốn tìm đi.”

Người kia dường nhưkhông ngờ tới cô sẽ thẳng thắng cự tuyệt, vô cùng xấu hổ cùng tứcgiận: “Cô sao lại không lễ phép nhưvậy?”

“Thật có lỗi, tháiđộ lịch sự của tôi chỉ dùng trên máy bay, cánh bay hạ cánh, anh cũngkhông phải hành khách của tôi nữa, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôiphải có thái độ tốt?”

Tống Uyển Yểu lưu loátxoay người rời đi, cô có một loại ảo giác giống như cô là chị mìnhmà không phải là chính mình.

Lên chiếc minicoopercủa cô, cô rất muốn ở trên đường quốc lộ mà chạy như bão táp, nhưnglí trí đã cố giữ lại được tâm trạng đang gần như không thể khốngchế được của cô.

Khi chờ đèn đỏ ở ngãtư, một chiếc xe màu đen như quỷ phóng tới gần.

Mới đầu, cô không đểý, cô thậm chí còn nghĩ là trợ lí của Mai Dĩ Nghiên, thẳng đến khira đến đường cao tốc, chạy qua vài con đường, khi đến một tiểu khu, cômới cảm thấy không ổn, hình như là đang theo dõi cô.

Cô bội phục chínhmình lúc này còn có thể nhớ được danh sách những số có thể liênlạc trong đầu, đã có chủ ý, cô lấy chiếc di động từ trong túi xáchra, ngón tay run run nhấn một dãy số, tiếng chuông điện thoại vang lênthật lâu mới có người nhận, giọng nói trầm thấp rất đàn ông mangtheo một chút lo lắng vang lên: “Uyển Yểu?”

“Hàn Vệ Vũ” Giọngnói cô còn mang theo âm thanh nức nở: “Tôi, tôi bịngười khác theo dõi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv