Đại Bảo bị em gái cười, thấp thỏm bất an: “Đại Nha, anh viết không tốt sao, anh đã cố gắng hết sức rồi mà!”
Chu Tiểu Vân ra lệnh cho mình phải ngừng cười: “Anh đừng hiểu lầm, em đọc xong bài của anh, vui vẻ nên mới cười, anh phải vui lên chứ. Thế này đi, em sửa lại bài của anh sửa một chút. Đừng để lúc đọc lên khiến mọi người cười nghiêng ngả.”
Đại Bảo không có ý kiến gì với việc em gái muốn sửa bài viết cho mình, cậu đã quen Chu Tiểu Vân giống như chị tự quyết định thay mình.
Chu Tiểu Vân chủ yếu trau chuốt lại câu chữ cho Đại Bảo, ý nghĩa giống nhau thì đổi từ, đổi cách nói để hay hơn, chứ không thay đổi nội dung.
Sau khi sửa xong, Đại Bảo kích động cầm đi học thuộc. Đừng đùa, ai không biết xấu hổ mà cầm bản thảo đọc chứ, nói không cần giấy mới oai.
Chu Tiểu Vân trên đường đi học vô tình gặp Hứa Mỹ Lệ, từ xa đã thấy thân ảnh quen thuộc đằng trước, vốn định đi chậm lại để tránh đi, không ngờ Hứa Mỹ Lệ đột nhiên quay đầu, thấy Chu Tiểu Vân, cô bé lập tức dừng lại, giơ tay vẫy vẫy.
Vương Tinh Tinh không thích Hứa Mỹ Lệ, nói thầm: “Đừng để ý đến bạn ấy, ghét nhất là nói chuyện với đằng đó.”
Cô cũng ghét có mà, nhưng không thể tránh được. Nếu hai người đi trước còn có thể giả vờ như không nghe thấy, giờ người ta dừng lại chờ họ. Lại chỉ có duy nhất một con đường này, Hứa Mỹ Lệ đang chắn giữa đường đó!
Hứa Mỹ Lệ cười rất tươi, mặc kệ Vương Tinh Tinh không thích mình, nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu tham gia cuộc thi hùng biện không ? Tớ có báo danh tham gia vòng đấu loại ở lớp.”
Chu Tiểu Vân trả lời đơn giản: “Tớ không tham gia.”
Hứa Mỹ Lệ tiếc hận nói: “Sao cậu lại không tham gia chứ? Tớ vẫn đợi so tài cùng cậu trong vòng thi ở trường!”
Lúc nói lời này khóe miệng càng cong lên, lộ rõ ý cười .
Vương Tinh Tinh thấy Hứa Mỹ Lệ giả vờ giả vịt thì ghét lắm: “Đừng ở đây giả mù sa mưa, có bản lĩnh cậu vượt qua vòng thi ở lớp đã rồi nói.”
Hứa Mỹ Lệ kiêu ngạo nhìn Vương Tinh Tinh nói: “Lớp tớ hôm qua chọn xong rồi, tớ đã được chọn.” Trên mặt rõ ràng viết “Hâm mộ tôi chưa ?”.
Vương Tinh Tinh vừa mở miệng như con dao sắc bén không khiến người khác dễ chịu được : “Hả, có phải lớp các cậu hết người rồi không ? Người như cậu có thể đại diện cho lớp tham gia thi cấp trường, không sợ mất hết thể diện chắc.”
Những lời độc mồm khiến Hứa Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Vương Tinh Tinh, cậu đừng quá đáng quá.”
Kệ ai đó bực mực, Vương Tinh Tinh vẫn ung dung ngẩng cao đầu, không để ý tới Hứa Mỹ Lệ khiến cô càng tức giận!
Nếu hỏi lớp bốn phải chia lại lớp, ai vui vui vẻ nhất, chắc chắn là Hứa Mỹ Lệ. Đối thủ lớn nhất Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đáng ghét đều chuyển sang lớp khác. Hứa Mỹ Lệ được bầu làm lớp trưởng lớp 4-3. Lén nói cho bạn tin này, chủ nhiệm lớp của Hứa Mỹ Lệ khá thân thiết với ba cô Hứa Đại Sơn đó.
Vì thế Hứa Mỹ Lệ ở lớp mới như cá gặp nước, hơn nữa thành tích của cô không tệ, đứng trong tốp đầu của lớp nên làm lớp trưởng rất thoải mái. Nhân duyên không tốt sợ cái gì, dù sao ai chẳng nghe lời cô? Hứa Mỹ Lệ đắc ý nghĩ.
Vốn cô đứng lại chờ Chu Tiểu Vân là muốn khoe khoang trước mặt nhỏ. Ai ngờ bị Vương Tinh Tinh chế nhạo, Hứa Mỹ Lệ rất tức.
Tôn Mẫn học cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ, hay chơi chung với Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân, không ít lần kể lại những thành tích vĩ đại của Hứa Mỹ Lệ “. Vì thế dù không cùng lớp, hai người cũng biết không ít chuyện của cô bạn này.
Hứa Mỹ Lệ nhãn châu xoay tròn quyết định biết mình biết ta đáp trả lại Vương Tinh Tinh: “Vương Tinh Tinh, hình như tớ nghe nói cậu cũng báo danh tham gia thi đấu đúng không ? Aiya, người như cậu chắc chắn không qua được vòng thi ở lớp đâu. Tớ muốn tranh tài với cậu ở vòng thi cấp trường đúng là hi vọng xa vời !”
Lần này đổi lại khiến Tinh Tinh tức giận ngứa răng, muốn tát cho cái mặt đáng ghét kia của Hứa Mỹ Lệ mấy cái. Chu Tiểu Vân nhanh tay kéo lại, ý bảo cô đừng xúc động.
Vương Tinh Tinh miễn cưỡng kiềm chế, lạnh mặt một đường không buồn hé răng đến trường, bước vào lớp thở dài nói với Chu Tiểu Vân: “Tớ không chịu nổi nữa, Tiểu Vân. Cậu nhất định phải giúp tớ, tớ muốn được cử đi thi đấu cấp trường, để cho con nhỏ Mỹ Lệ đó một bài học, để nó biết tớ – Vương Tinh Tinh giỏi hơn nhiều!”
Hay cho một lời nói hùng hồn! Chu Tiểu Vân bị chọc cười, từ trước đến nay chỉ có Vương Tinh Tinh bắt nạt người khác, chưa từng thấy qua bạn ấy bị chọc tức như thế này bao giờ!
“Này, đừng cười không, cậu nói xem có giúp hay không?” Vương Tinh Tinh nói.
Chu Tiểu Vân vội vã tỏ thái độ: “Giúp, giúp chứ. Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ không giúp cậu thì giúp ai. Chiều nay sau tiết một bắt đầu tổ chức thi ở lớp, trong danh sách đăng ký chỗ tớ khoảng mười người. Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Nói đến đây Vương Tinh Tinh hiếm khi hơi xấu hổ: “Hai ngày trước tớ viết xong rồi, chỉ là nói chưa trôi chảy, còn lắp bắp. Tớ định trưa hôm nay sẽ đến nhà cậu nói thử cho cậu nghe.”
“Không thành vấn đề!” Chu Tiểu Vân đáp ứng luôn, Vương Tinh Tinh cười hài lòng.
Lý Thiên Vũ gần đây lén la lén lút, cứ lẩm bẩm một mình không biết nói gì nữa. Chu Tiểu Vân nghiêng tai nghe hoá ra cũng đang tập nói!
Ngoài Trịnh Hạo Nhiên vẻ mặt tự tin, những người ghi danh khác cũng im lặng hẳn, xem ra mọi người rất coi trọng lần thi này!
Vương Tinh Tinh, cậu phải cố lên!
Ăn trưa xong Vương Tinh Tinh đến nhà Chu Tiểu Vân. Cô thành khách quen rồi, một ngày ít nhất đến hai lần, buổi sáng, buổi trưa qua rủ Chu Tiểu Vân đi học không bao giờ chậm trễ, nên khá quen với mấy anh em nhà họ.
Vào phòng Chu Tiểu Vân, hihi, Đại Bảo đang hăng say luyện tập kìa!
Nghe thử nào: “… Ti vi mang đến nhiều màu sắc cho cuộc sống này, khiến cuộc sống đơn điệu của chúng ta thêm mấy phần ánh sáng…”
A, chủ đề này mới mẻ, dùng từ cũng hay.
Vương Tinh Tinh cảm thấy hứng thú ngồi trên ghế nghe.
Đại Bảo nói to rõ ràng, cộng thêm động tác hoa tay múa chân sinh động, nói xong khiến Chu Tiểu Vân, Tinh Tinh và Tiểu Bảo ra sức vỗ tay.
Tiểu Bảo nịnh hết lời: “Anh nói rất hay, em sùng bái anh!”
Tiểu Bảo vỗ mông ngựa khiến Đại Bảo mở cờ trong bụng, nhìn em trai cũng thuận mắt đáng yêu hơn thường ngày.
Vương Tinh Tinh hâm mộ nói: “Anh Đại Bảo, anh nói tốt quá. Em không bằng anh được!”
Đại Bảo trâng tráo khoác lác: “Còn phải nói, anh đã thuộc hết bài rồi.”
Chu Tiểu Vân không đi vạch trần Đại Bảo, mấy ngày đầu còn lắp ba lắp bắp, cho anh ấy đắc ý một lần.