11.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Trần Y Y đề nghị ra ngoài ngâm suối nước nóng.
Hiện tại là mùa vắng khách nên bên ngoài không nhiều người lắm.
Trần Y Y, Chương Triết Hãn và Thẩm Chi Nhiên đổi đồ xong đi vào.
Tôi tùy ý mặc một bộ đồ tắm, không quá lộ hàng nhưng lúc đi vào suối nước nóng, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, tôi chậm rãi đi vào trong suối.
Giữa bốn người không có ai nói gì.
Đồng hồ điện tử của Chương Triết Hãn vang lên, báo hắn có tin nhắn chưa đọc, hắn đứng dậy đi lên ngăn tủ lấy điện thoại trả lời.
Không lâu sau, hắn đi tới cạnh Trần Y Y nói thầm mấy câu, vẻ mặt Trần Y Y có chút buồn rầu.
Chương Triết Hãn đứng dậy bảo công ty có việc nên phải rời đi trước.
Chương Triết Hãn rời đi khiến Trần Y Y thoải mái hơn.
Cô ta đi tới cạnh tôi và Thẩm Chi Nhiên, hỏi bọn tôi có muốn uống rượu không, còn bảo rượu mơ ở khách sạn này khá nổi tiếng.
Tôi lắc đầu, Thẩm Chi Nhiên nói, “Nếu em muốn uống thì anh có thể uống một ít với em.”
Cô ta đứng dậy đi lấy rượu, tôi nhìn bóng người dần rời đi của cô ta.
“Thẩm Chi Nhiên, anh không cần tặng hoa cho tôi nữa, hoặc là mấy món đồ khác để lấy lòng tôi cũng thế, chúng ta đã xong rồi.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, trong mắt cực kì bình tĩnh.
“Ôn Vũ, anh không hiểu tại sao chúng ta lại thành như vậy.”
“Anh hiểu, nhưng anh không muốn hiểu mà thôi.”
“Là vì cô ấy ư? Em cũng thấy rồi đó, bọn anh không có gì cả. Nếu em để ý cái này, qua tuần anh sẽ đuổi Trần Y Y luôn, em về lại, anh….”
“Tôi nói là anh không cần!”
Hắn đang muốn nói thêm gì thì bị một giọng nữ cắt ngang.
“Hai người đang nói gì thế?”
Trần Y Y trở lại rất đúng lúc, không biết cô ta nghe được nhiều hay ít.
“… Không có gì.” Thẩm Chi Nhiên nói.
Bàn rượu trôi trên mặt nước, một ly rượu mơ đổ đầy, mùi khiến người hơi say.
Thẩm Chi Nhiên hơi ôm tràn, ấn nhẹ hai bên trán, gò má Trần Y Y đỏ ửng.
Tôi đã ngâm đủ, đứng dậy về phòng.
Sáng mai sẽ rời khỏi đây, tối nay tôi cần về phòng dọn đồ.
Ba chúng tôi ở cùng tầng, tôi ra khỏi phòng thì tạm biệt hai người, sau đó đi thẳng về phòng ngủ.
Hôm nay chưa làm gì cả, nhưng phiền mệt quá trời.
Hôm sau tôi bị báo thức gọi tỉnh, cứ cảm thấy như đã mấy đời trôi qua.
Tôi dọn dẹp hành lý, sau đó gọi điện Thẩm Chi Nhiên nhưng mãi không được.
Điện thoại Trần Y Y cũng không thông.
Lúc hắn ngủ hay để chế độ im lặng, tôi biết thói quen này.
Đã đến giờ hẹn nhưng mãi không liên hệ với hai người họ được.
Uống say nên ngủ quên à?
Tôi kéo vali gõ cửa phòng Trần Y Y nhưng không ai trả lời.
Tôi gõ cửa phòng Thẩm Chi Nhiên, nhưng vẫn không ai đáp lại.
Tôi đành tìm lễ tân, nói cho nhân viên quản lý đêm qua hai người họ ngâm suối rồi uống rượu, giờ gọi không ai nghe máy, sợ có chuyện.
Yêu cầu khách sạn mở cửa phòng cho tôi xem.
Khách sạn yêu cầu cô dọn dẹp dùng thẻ vạn năng mở cửa phòng Thẩm Chi Nhiên, tôi bảo cô dọn dẹp đợi ở ngoài, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu sáng nhẹ căn phòng âm u, không khí trong phòng toàn mùi cồn.
Trên mặt đất là hai đôi dép lê.
Khoan đã, hai đôi?
Tôi cau mày đi nhanh tới bên giường.
Đập vào mắt tôi là hai người đang ôm nhau.