Ngồi trong “không gian riêng” ngăn ra từ bình phong, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, Đường Uyển đờ đẫn, không nói được gì.
Triệu Sĩ Trình cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, tuy chàng luôn tự xưng bản thân da mặt dày, nhưng đây không phải người khác, mà là cô gái luôn khiến trái tim chàng đập thình thịch, còn nói chuyện với nhau về chung thân đại sự của hai đứa, chàng không thể thong dong trấn định nổi.
“Ừm…”. Cuối cùng, vẫn là Triệu Sĩ Trình mở lời trước, chàng nhận ra Đường Uyển không biết nói gì mở đầu, tất nhiên chàng không nỡ để Đường Uyển cảm thấy quẫn bách, có điều vừa ậm ừ vài tiếng chàng lại không biết nói sao cho thích hợp, bao nhiêu lời nghĩ trước ở nhà định nói với Đường Uyển bỗng nhiên bay biến không còn một mảnh.
Đường Uyển bình tĩnh nhìn chàng, trên mặt tươi cười ôn hòa, khi phát hiện chàng hơi bối rối thì nụ cười có thêm một tia thiện ý, lại vẫn không nói gì.
“Để tôi nói thẳng nhé”. Triệu Sĩ Trình nhìn thấy nụ cười của Đường Uyển, chàng không biết nụ cười ấy cổ vũ thêm cho chàng hay khiến chàng thẹn thùng, chàng nhìn Đường Uyển, chân thành nói. “Thật ra lần đầu tiên gặp Huệ Tiên, tôi đã ngưỡng mộ Huệ Tiên rồi, tôi không biết Huệ Tiên có chút hảo cảm nào dành cho tôi không, tôi chỉ muốn nói nếu Huệ Tiên có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định đối xử tốt với em, cả đời không thay đổi”.
Người này… Đường Uyển không ngờ “nói thẳng” của Triệu Sĩ Trình lại gọn gàng dứt khoát như vậy, lòng nàng rung động, không chút hoài nghi lời nói của Triệu Sĩ Trình, chàng khác Lục Vụ Quan, chàng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không dùng thi từ ca phú đến chinh phục trái tim mình, nhưng chàng đã từng dùng cả cuộc đời để chứng tỏ tình cảm chân thành mãi mãi không thay đổi của chàng. Trái tim nàng đang kêu gào, đang cổ vũ nàng gật đầu đồng ý, nàng biết chỉ cần mình gật đầu, nàng sẽ không phải lo lắng gì nữa, có thể nở mày nở mặt gả đến nhà họ Triệu, nàng cũng biết Lý phu nhân yêu thương con trai mà không lay chuyển được con trai sẽ bất mãn và thành kiến với nàng, nhưng bà sẽ không bao giờ đối xử với nàng như Đường phu nhân, quá lắm chỉ như kiếp trước, tận lực không nhìn thấy mình mà thôi.
Đường Uyển vẫn quyết tâm đè nén nội tâm, nàng nhìn Triệu Sĩ Trình, cố gắng ép bản thân né tránh ánh sáng lấp lánh trong mắt chàng, nhẹ lắc đầu. “Huệ Tiên tâm tư gai góc, không dám nhận tình cảm của Triệu lang quân”.
Đôi mắt Triệu Sĩ Trình nhanh chóng ảm đạm, nhưng chàng chưa bao giờ là người dễ bỏ cuộc, chàng nhìn Đường Uyển, ngữ khí càng thêm thành khẩn. “Tôi biết Huệ Tiên không tính quen thuộc tôi, tôi biết vài câu đơn giản thô sơ khó có thể khiến Huệ Tiên tin tưởng tôi sẽ cho em hạnh phúc, thậm chí càng khó cả đời không thay đổi… Nhưng mà, xin Huệ Tiên tin tưởng thành ý của tôi, tôi nói đều là lời tâm huyết”.
“Huệ Tiên hoàn toàn tin tưởng chàng, cũng tin tưởng chàng là người đã nói là làm”. Ánh mắt ảm đạm của Triệu Sĩ Trình khiến Đường Uyển khó chịu trong lòng, nàng nói nghiêm túc. “Sở dĩ Huệ Tiên phản đối hôn sự này, cũng không phải vì Triệu lang quân có gì không tốt, ngược lại, chính vì Triệu lang quân quá tốt, Huệ Tiên tự biết xấu hổ, nên mới cự tuyệt”.
“Tôi đã nghe mẹ nói qua lý do vớ vẩn này, điều duy nhất tôi muốn nói là ở trước mặt tôi, Huệ Tiên vĩnh viễn đừng bao giờ nói câu ‘xấu hổ’. Bẩm sinh cũng vậy, do cuộc sống tạo thành cũng thế, ai sống trên đời mà không có tì vết, chỉ cần khuyết điểm không che lấp ưu điểm là tốt rồi. Theo ý tôi, ‘tì vết’ mà Huệ Tiên nói căn bản không phải tì vết, trên thực tế, nếu Huệ Tiên không phải từng là thê tử của Vụ Quan, có lẽ chúng ta không có duyên quen biết”. Triệu Sĩ Trình thật sự cảm thấy lý do nàng bị nhà họ Lục ruồng rẫy rất chi vớ vẩn, nếu Đường Uyển không bị nhà họ Lục ruồng rẫy, dù chàng có thích nàng đến đâu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm, ảnh hưởng đến danh dự và cuộc sống của nàng.
Lúc trước Lục Du đến cầu chàng ượn tòa nhà an trí Đường Uyển, sở dĩ chàng đáp ứng không phải vì giao tình của chàng và Lục Du, chàng và hắn ngoại trừ quan hệ anh em họ xa lắc xa lơ, cũng chỉ là qua lại hời hợt, thậm chí mối quan hệ hời hợt đó cũng toàn do Lục Du âm thầm lôi kéo mà có. Chàng đáp ứng vì chàng nhìn thấy tình cảm sâu đậm Đường Uyển dành cho Lục Du, mà Lục Du còn thề son sắc chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn nhất định thuyết phục được Đường phu nhân đón Đường Uyển về. Vì không nỡ khiến cô gái dịu dàng tài hoa lúc nào cũng mỉm cười đánh mất nụ cười ấy, dù chàng biết rõ chỉ cần chuyện giữa nàng và Lục Du đổ bể, chính mình sẽ có cơ hội, chàng vẫn cho Lục Du mượn nhà, thậm chí ượn luôn cả tôi tới.
“Huệ Tiên biết nếu chàng để ý chuyện Huệ Tiên từng gả cho người, đã không có cuộc gặp mặt hôm nay, nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Đường Uyển biết Triệu Sĩ Trình không quan tâm nàng từng thành thân, trong mắt chàng, đó chỉ là bằng chứng của việc nàng từng chịu khổ sở, sau đó sẽ càng đối xử tốt với mình hơn, không ình chịu bất kì ấm ức nào. Nghĩ đến đó, nàng lại nhịn không được âm thầm thở dài. “Nhưng chàng có từng nghĩ tới chưa? Rõ ràng Huệ Tiên đã bị Lục Du ruồng bỏ, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ tình thâm ý trọng? Rõ ràng hắn đã đính hôn với người khác, vẫn cứ dây dưa Huệ Tiên… Tuy rằng bây giờ hắn đã cưới vợ mới, nhưng Huệ Tiên không dám khẳng định hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Huệ Tiên, làm điệu bộ không nỡ chia xa sau đó lại tiếp tục dây dưa. Hiện tại chung quy Huệ Tiên vẫn là độc thân, bao nhiêu lời đồn nhảm sẽ chỉ tập trung trên người Huệ Tiên, nếu Huệ Tiên gả cho người khác, Huệ Tiên nghĩ người bị nghị luận nhiều nhất sẽ là vị hôn phu của Huệ Tiên, thậm chí người ấy có thể trở thành trò cười cho kẻ khác”.
“Nếu Huệ Tiên vì nguyên nhân này mà cự tuyệt tôi, vậy tôi có thể nói cho em rằng giải quyết chuyện này rất đơn giản”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, nói. “Vụ Quan là kẻ biết thời thế, chỉ cần tôi tỏ vẻ muốn hắn giữ khoảng cách, hẳn là hắn sẽ không phản đối”.
“Nếu hắn không nghe thì sao?”. Đường Uyển không dám tin tưởng hoàn toàn vào sự lạc quan chắc chắn của Triệu Sĩ Trình.
“Tôi nghĩ đối với Vụ Quan, thứ quan trọng nhất là con đường làm quan sau này của hắn, nếu hắn không muốn nghe ý kiến của tôi, vậy hắn sẽ không để ý tôi chế tạo một vài chướng ngại cho hắn, dù tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng hơn hắn ở chỗ giao thiệp rộng, chỉ cần tôi lên tiếng, ít nhất có thể khiến hắn gặp một vài lực cản nho nhỏ”. Triệu Sĩ Trình không hề cảm thấy bản thân có hiềm nghi đang uy hiếp người khác, chàng chỉ nói đơn giản. “Cho nên, tôi nghĩ hắn sẽ không là vấn đề giữa chúng ta”.
Đường Uyển hơi buồn cười nhìn Triệu Sĩ Trình, nàng chưa bao giờ biết chàng lại có một mặt tiểu nhân như vậy, trong ấn tượng của nàng, chàng vẫn đều là quân tử, khoan dung và chính trực là ưu điểm lớn nhất của chàng.
“Được rồi, Lục Du xem như được giải quyết, nhưng còn vấn đề con cái? Lỡ đâu Huệ Tiên thật sự như Đường phu nhân nói, không thể sinh con?”. Đường Uyển nhìn Triệu Sĩ Trình, lời nói pha lẫn sự chua xót mà chính nàng cũng chưa nhận thấy. “Huệ Tiên không hy vọng bản thân lại bị đuổi về nhà họ Đường với lý do không thể sinh con”.
“Đây lại càng không phải vấn đề”. Triệu Sĩ Trình nói, trong mắt hơi xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ đi trông thấy. “Nếu ba năm vẫn chưa có bầu, có thể thu một nha đầu thông phòng. Tất nhiên tôi hy vọng thê tử của mình có thể sinh con cho tôi, nhưng nếu không thể, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy thống khổ vì khả năng làm mẹ, càng không đặt thêm gánh nặng cho cô ấy, khiến cô ấy đau lòng hay cảm giác bị vứt bỏ”.
Ba năm? Đường Uyển hơi thất thần, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện kiếp này đã không còn giống với kiếp trước nữa, nhưng nếu tuổi thọ của nàng không thay đổi thì sao, nếu đó là sự thật, nàng chỉ còn năm năm dương thọ, nàng có nên ích kỉ một chút, hưởng thụ cuộc sống ngắn ngủi của mình không? Hay nên kiên trì rốt cuộc bỏ lỡ khiến cả đời tiếc nuối? Nàng bỗng nhiên có chút do dự…