Sáng sớm Vũ thần thức dậy đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác tứ chi vô lực làm cậu phải thật khó khăn mới tới phòng vệ sinh rửa mặt được. Vũ Thần mơ hồ choáng váng đem bàn chải đánh răng bỏ vào trong miệng, dạ dày lại bắt đầu nôn nao, cảm giác buồn nôn trào lên yết hầu.
Đây không phải là dạ dày Vũ Thần có vấn đề mà là phản ứng mang thai của cậu… Mang thai mang thai mang thai… Đứa bé đứa bé đứa bé…
Kịch liệt nôn nghén làm cho Vũ Thần trong chốc lát thanh tỉnh, mình mang thai, mình muốn sinh đứa nhỏ?
Mang thai, đứa nhỏ, hai từ này không ngừng chạy lòng vòng trong đầu Vũ Thần… Cậu mờ mịt không biết làm sao, chẳng lẽ thật sự giống phụ nữ sinh ra đứa nhỏ sao?
Vũ Thần lại một lần nữa cảm giác được thế giới này không công bằng, đường đường là nam nhân bị cường gian thì không nói, mà hiện tại lại còn mang thai. Thế này thì có khác gì phụ nữ chứ?
Cậu ói nửa ngày ở bồn rửa mặt, ngoại trừ việc dạ dày nôn nao thì trong đầu cũng nhức nhối vô cùng.
Vũ Thần sau khi ăn xong sớm hơn mọi ngày một chút thì liền chuẩn bị đi làm. Vũ Phong giữ cậu lại, muốn đích thân đưa cậu đi làm.
Vũ Thần nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Vũ Phong.
“Đừng nói không cần với ba, về sau ba sẽ đưa con đi làm. Người ta chen chúc đi tàu điện ngầm nếu chen chúc đè bẹp đứa bé thì làm sao bây giờ?” So với đưa nhỏ mà nói, Vũ Phong kỳ thật là lo lắng cho thân thể Vũ Thần có thể không chịu nổi, lại không nhịn được tính gà mẹ (bản năng luôn muốn bảo vệ cho người khác) nói: “Ba cũng dễ dàng sao? Con cũng không thông cảm cho ba, làm cha lại làm mẹ đem con nuôi lớn…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không? Nghe vậy thật là kỳ quái…”
Vũ Phong nghe Vũ Thần gọi mình là mẹ, tay nắm vô lăng không khỏi run lên một chút, lại bắt đầu thuyết giáo: “Gọi ba là cái gì chứ? Ba là ba con. Con nên sửa lại, đứa nhỏ này nuôi lớn nên sẽ như thế nào lại vô tâm vô phế (không tim không phổi, ý Vũ Phong là Vũ Thần vô tâm, nói năng không suy nghĩ hay quan tâm cái gì hết) chứ? Cha mẹ cũng không phân biệt được…”
“Ba, con biết rồi, ba chuyên tâm lái xe đi.” Vũ Thần đành nhận sai, cũng không còn dư hơi sức mà nói đùa cùng Vũ Phong.
Nhớ lại một chút ba cậu quả thật cũng không dễ dàng, sinh đứa nhỏ còn hao tốn tâm lực nuôi nó lớn lên, không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ cũng có thể lý giải được. Vũ Thần mặc dù muốn biết “người ba kia” là ai, nhưng lại không hỏi ba cậu, Vũ Thần mơ hồ cảm giác được chuyện này đối với ba cậu là một vết sẹo không thể để người khác biết.
Cho nên điều này làm cho Vũ Thần không dám tưởng tượng phản ứng của Phương Trạch khi biết chuyện này. Tối hôm qua Vũ Phong nói tới vấn đề này, thực là đã suy nghĩ sâu xa một chút…
Vũ Thần tới bệnh viện, Vũ Phong nhiều lần dặn dò rằng nếu thân thể không chịu được thì đừng cậy mạnh, nhất định phải xin phép về nhà nghỉ ngơi. Vũ Thần có chút bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.
Mình chính là đàn ông, còn không tới mức yếu ớt như vậy đâu.
Vũ Thần vào khu phòng bệnh đành phải dứt bỏ mọi phiền muộn trong lòng, chuẩn bị tập trung vào công việc. Nhưng khi cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Trần Hảo Lan mang thai, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Mình cũng giống cô ấy sao? Bụng mang thai, người tròn vo, bụng nhô cao, lúc đi đường thì lắc lư lắc lư…
Mãi đến khi Vũ Thần nhớ ra phải làm kiểm tra sáng cho Trần Hảo Lan, cậu mới lập tức lắc lắc đầu, xua tan đi những ý nghĩ thượng vàng hạ cám trong đầu.
Thân thể Trần Giai Lan không có vấn đề gì lớn, cơ thể của bà mẹ và em bé đều khoẻ mạnh, sớm như vậy đã vào bệnh viện thì hẳn chồng của cô lại chuyện bé xé ra to. Lúc Trần Giai Lan nói chuyện phiếm cùng Vũ Thần, nói tới chồng mình thì vẻ mặt thật say mê, đồng thời cũng giống như những bà mẹ khác chờ mong con mình sinh ra, thậm chí làm cho nhân viên chữa bệnh và chăm sóc như Vũ Thần cũng cảm thấy hạnh phúc khi đứng nhìn nụ cười dịu dàng của Trần Giai Lan.
Chăm sóc Trần Giai Lan cũng không cần phải cố sức, trừ bỏ có chút mệt rã rời, Vũ Thần không cảm giác thân thể có chỗ nào không khoẻ. Sau khi nghỉ trưa, Vũ Thần tới phòng bệnh chuẩn bị cho Trần Giai Lan đi làm siêu âm B định kỳ, không nghĩ tới chồng của Trần Giai Lan đã ở phòng bệnh.
Bởi vì Vũ Thần chịu trách nhiệm trông coi phòng bệnh của Trần Hảo Lan, nhưng cùng chồng của cô gặp mặt rất ít, cho nên khi thấy chồng cô xuất hiện cậu có chút giật mình.
Đồng thời Vũ Thần cũng nhìn thấy một hình ảnh rất ấm áp. Một người đàn ông đang cẩn thận mát xa cẳng chân sưng phù cho vợ mình, nhìn vô cùng thư thái, làm cho người bên ngoài không khỏi hâm một đôi vợ chồng ngọt ngào này.
Vũ Thần cũng cảm giác bức tranh này thật vô cùng hài hòa, nhưng khi nghĩ tới hình ảnh Phương Trạch xoa bóp chân cho cậu thì trong lòng liền xuất hiện phản ứng kỳ quái, cảm giác mãnh liệt tràn ngập đầu óc.
Phương Trạch biết tin tức này liệu có bị hù doạ ngất xỉu rồi bỏ đi là tốt nhất, đứa bé chẳng qua là tai hoạ do hai người quan hệ lưu lại mà thôi? Ông đây bụng to đứng trước mặt anh ta thì có thể như thế nào đây? Nghĩ tới đó, mặt trời buổi ban trưa tựa như bị che khuất, Vũ Thần cảm thấy ngoài trời thật u ám, áp lực trong lòng không cần nói cũng biết.
Lại phân tâm rồi, Vũ Thần ý thức được hôm nay mình rất mất tập trung, liền bắt buộc bản thân không được nghĩ lan man sang chuyện mang thai cùng chuyện đứa bé nữa, nhưng mà vừa nhìn thấy Trần Giai Lan mang thai, không hiểu sao cảm xúc lại dâng trào.
Vũ Thần khống chế tốt tâm tình của mình, lập tức phá vỡ sự yên lặng tột cùng của phòng bệnh: “Cô Trần, đi làm siêu âm B nào. Anh Lý, anh muốn đi cùng không?”
“Tất nhiên rồi.” Chồng của Trần Giai Lan gật gật đầu, rồi đỡ Trần Giai Lan ngồi dậy. “Lan Lan, anh ôm em lên xe lăn nhé.”
“Không cần, em không có yếu như vậy, tự em đi được rồi.”
“Không được, em là người cần được bảo vệ cẩn thận…”
Trần Giai Lan lộ vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, tuỳ ý để chồng ôm mình tới xe lăn.
Vũ Thần giống như một cái bóng đèn xen vào giữa đôi vợ chồng nhỏ, cậu có chút xấu hổ, liền dựa vào sự rèn luyện hàng ngày của công việc mà coi như không thấy gì.
Cả buổi chiều, Vũ Thần suýt bị đôi vợ chồng này hòa tan trong ngọt ngào, kỳ thật còn mang theo một chút hâm mộ và ghen tị.
Sau khi tan ca, Vũ Thần thu dọn mọi thứ xong đi ra khỏi phòng trực ban, đến thang máy thì tình cờ gặp Dịch An đang chờ tới lượt.
“Dịch An, chào cậu…” Có lẽ là bị Dịch An biết nguyên nhân cậu mang thai cho nên Vũ Thần khó tránh khỏi xấu hổ mà cười cười với Dịch An.
Dịch An cũng liếc mắt nhìn Vũ Thần một cái, sâu trong mắt lộ ra một tia mất mát nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, hắn không nghĩ ngợi nói: “Ừ, cậu chắc đã biết rồi nhỉ? Tôi cùng bác trai nói chuyện qua điện thoại. Thân thể cậu có khoẻ không? Nhất định phải chú ý. Nếu không chịu nổi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói Dịch Vân xử lý thủ tục nghỉ ngơi cho cậu.
“Cám ơn cậu, nếu cần thì tôi tìm cậu là được rồi.” Vũ Thần với Dịch An một trước một sau cùng nhau bước vào thang máy.
Vũ Thần không nói, Dịch An cũng không nói. Không gian nhỏ hẹp lâm vào không khí im lặng, “đinh” một tiếng cửa thang máy mở ra, hai người đi ra ngoài.
“Vũ Thần, để tôi đưa cậu về nhà. Tôi đã nói với bác trai, sau khi tan ca sẽ đi với cậu về nhà.” Dịch An ôn nhu nói, sợ người trước mắt không thích.
Chẳng lẽ ông đây cũng trở thành người phải bảo vệ rồi sao? Vũ Thần cảm thấy không vui nổi … Nếu người trước mắt đổi thành Phương Trạch, thì có thể là tâm tình khác hay không?
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đông nghịt người ở tàu điện ngầm, Vũ Thần cuối cùng không từ chối ý tốt của Dịch An.
Hai người đi vào bãi đỗ xe, một chiếc xe thể thao rất bắt mắt lọt vào tầm mắt Vũ Thần.
Vũ Thần trong lòng trầm xuống, là xe của Phương Trạch?
Cậu nhìn về phía xe Phương Trạch, hoàn toàn không chú ý dưới chân, lảo đảo một cái, lúc sắp ngã xuống thì Dịch An kéo cánh tay của cậu, thuận thế ôm cậu vào trong ***g ngực.
“Không có việc gì chứ?” Dịch An dịu dàng hỏi, nhưng đôi mày giương lên biểu thị hắn đang khẩn trương.
Vũ Thần theo bản năng đẩy Dịch An ra, lại không nghĩ rằng cậu bị hắn ôm chặt như vậy.
“Tôi không sao. Buông ra đi. Cảm ơn cậu.”
Ôm Vũ Thần, Dịch An thiếu chút nữa không khống chế được tình cảm của mình, nhưng mà hắn không muốn Vũ Thần vì hắn mà tăng thêm phiền não, cuối cùng đành buông tay.
Sự tiếp xúc thân thể ngoài ý muốn khiến Vũ Thần cảm thấy xấu hổ không thôi, cậu liền cách xa Dịch An một khoảng, một mình đi thẳng về phía trước.
Vũ Thần vừa ngước mắt, Phương Trạch đã đứng trước mặt cậu. Cậu liền thốt lên: “Phương Trạch?!” Cậu vừa sung sướng vừa nghi hoặc, thật là anh? Sao không gọi điện báo trước mà cứ tới đây?
“Y tá đại nhân, nhớ anh không?” Khóe miệng Phương Trạch gợi lên một độ cung tuyệt đẹp, mỉm cười hút hồn, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Vũ Thần, lại nói: “Mới vừa rồi không bị ngã chứ?”
“Không, không có việc gì. Tay không nên lộn xộn, nơi này nhiều người như vậy.” Vũ Thần lắc đầu, né tránh tay Phương Trạch.
“Người nhiều ở chỗ nào chứ, sao anh lại không thấy được?” Lời còn chưa dứt, Phương Trạch đã ôm lấy Vũ Thần nói: “Anh ôm em lên xe…”
“Anh bệnh à… Nơi này là bệnh viện đó…” Vũ Thần từ chối hai cái, nhưng Phương Trạch vẫn ôm được cậu. “Anh còn không để tôi xuống dưới.”
Dịch An im lặng đứng cạnh hai người lại đột nhiên xen vào, một tay kéo Vũ Thần, âm thanh lạnh lùng nói: “Buông cậu ấy xuống.”
Phương Trạch không khỏi nở nụ cười, cười rất chi là khinh thường, ánh mắt cũng không cho là đúng. “Vậy xin hỏi cậu là gì của cậu ấy?”
Vũ Thần bị Phương Trạch khiêng trên vai, thực sự mất tự nhiên liền nhéo anh hai cái. “Để tôi xuống… Tự tôi có thể đi… Dịch An, cậu cũng buông tay ra đi.”
Sự can thiệp của Dịch An khiến cậu mất đi địa thế, đột nhiên không khí giữa ba người lúc đó trở nên biến hóa kỳ lạ.
───
Lời tác giả:
Rốt cục sắp bắt đầu tình tiết vẩy máu chó(cố làm ra vẻ, cố làm màu, nói chung là cái sự miên man suy nghĩ linh tinh của em Thần, vớ vẩn hết chỗ nói, ngu ngốc không chịu nổi, spoil trắng trợn quá *xoay người chạy biến*) rồi, chúng ta biểu thị rất kích động… >,
Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.