Vũ Thần là một xử nam thuần khiết ngây thơ, cho nên chỉ hi vọng đơn giản là sau khi có việc làm có thể kết hôn cùng một cô gái tốt, sinh một em bé mập mạp rồi sống cùng nhau cả đời. Nhưng Phương Trạch đột nhiên xông vào quấy rầy cuộc sống của cậu, mong muốn nhỏ nhoi trong lòng kia cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thật sự là yêu sao? Chẳng lẽ là do hận sinh yêu? Sao lại thích đàn ông? Còn là một người đàn ông kém cỏi như vậy? Kém cỏi? Hình như cũng không phải kém cỏi lắm… Từ diện mạo cho đến sự nghiệp hình như đều là một người đàn ông tốt, phần cứng xác thực không tồi… Nhưng là, bộ dáng không coi ai ra gì thật là làm cho người khác chán ghét! Bá đạo, ngang ngược không biết điều… Được tiện nghi còn khoe mẽ ?! Vũ Thần tinh tế kể lể tất cả về Phương Trạch, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ với những dấu hỏi chấm lượn lờ trong đầu, càng ngày càng phức tạp.
Không phải chờ anh ta xuất viện thì có thể trở lại cuộc sống bình thường sao? Coi như hết thảy đều chưa từng phát sinh… Nhưng mà, vì sao có một chút không cam lòng?
Mà hiện tại, Vũ Thần lại ẩn ẩn có chút chờ mong.
············
Vũ Thần tới bệnh viện rồi nhưng không trực tiếp đi vào phòng bệnh, cậu nghĩ tới việc sắp phải đối mặt với Phương Trạch mà không khỏi khẩn trương, trong lòng cảm thấy bất an xôn xao. Cậu thay quần áo bảo hộ màu trắng, rửa mặt sạch sẽ, nhìn gương, bởi vì tối qua mất ngủ nên quầng mắt tăng thêm không ít, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Sáng nay lúc đánh răng lại nôn khan, thật là bị bệnh dạ dày sao? Hay là thiếu máu nghiêm trọng nên mới thế? Cậu nghiêm mặt, mím chặt môi, muốn làm cho tinh thần của mình tốt hơn.
Vũ Thần đi tới phòng bệnh, chân bước đi nặng nề, thật vất vả đi tới cửa nhưng cũng không dám mở cửa bước vào.
Cùng vệ sĩ ở cửa đưa mắt nhìn nhau một lúc, Vũ Thần hít một hơi thật sâu mới đi vào phòng bệnh. Thuận theo tự nhiên đi… Đơn giản hoá sự việc, hẳn là sẽ thoải mái không ít.
Có người? Vũ Thần sau khi đi vào thì nghe được tiếng nói chuyện, liền đi qua, Phương Trạch ngồi trên ghế sa lon cùng một người thanh niên nói chuyện gì đó. Người kia tuổi vẫn còn trẻ, cung kính khiêm nhường đứng trước mặt Phương Trạch, một bộ dáng hết sức tập trung.
Phương Trạch thấy được bóng dáng màu trắng quen thuộc, hiểu ý cười, ánh mắt thâm thuý âm trầm nháy mắt sáng lên.
Sau đó, anh nói với người đàn ông trẻ tuổi: “Trợ lý Trương, bây giờ cậu đi làm thủ tục xuất viện đi.”
“Phương tổng, tôi sẽ làm ngay bây giờ.” Trương Á Quần gật đầu, xoay người đi ra ngoài, khi đi qua Vũ Thần thì khẽ gật đầu chào cậu.
Vũ Thần mỉm cười đáp lại, nhìn theo Trương Á Quần đi ra ngoài. Khi cậu quay đầu lại thì Phương Trạch đã đứng trước mặt rồi.
Phương Trạch vòng một tay qua thắt lưng Vũ Thần, không đầu không đuôi nói một câu: “Em mặc quần áo này nhìn thật đẹp.”
Cách lớp áo trắng bằng vải dệt, nhiệt độ cùng lực cánh tay làm cho Vũ Thần không biết làm sao.
“Không phải muốn xuất viện sao?” Kỳ thật, Vũ Thần còn muốn nói cho dù nhìn đẹp nhưng cũng không nhìn thấy nữa… Nhưng lúc sau cậu im lặng, không khí ái muội như vậy làm cho cậu không thích ứng được.
Công phục màu trắng tinh cùng Vũ THần lúc này vô cùng hoà hợp, đôi mắt màu nhạt không chứa một tia tạp chất làm cho người khác nhìn thấy hết sức thoải mái.
Phương Trạch sủng nịch xoa xoa sợi tóc mềm mại của Vũ Thần, cười nói: “Ừ, hiện tại em có muốn anh chào từ biệt em không ? Cảm ơn em trong thời gian vừa qua đã chăm sóc anh? “
“Tùy anh, anh không cần cảm ơn tôi, đó chỉ là công việc của tôi mà thôi.”
“Thì ra… Anh chỉ là bệnh nhân của em?!”
Phương Trạch hỏi ngược lại khiến Vũ Thần á khẩu, kỳ thật Phương Trạch đúng là bệnh nhân cơ mà khái niệm này cũng đã sớm trở nên mơ hồ trong lòng cậu; nhưng hiện tại lại nhát gan không giám giao trái tim mình ra, đành phải nói lấp liếm: “Nhất định là bệnh nhân, còn hỏi…”
“A, có y tá nào có thể cùng bệnh nhân như vậy?” Phương Trạch dùng hai tay nâng mặt Vũ Thần, cười giảo hoạt rồi phủ lên môi cậu.
Phương Trạch ngậm lấy môi dưới của cậu, cảm giác đôi môi mềm mại thật thoải mái, lưỡi anh linh hoạt thăm dò khoang miệng khiến cho Vũ Thần không kịp thích ứng.
Cậu khó tin trừng lớn mắt suy nghĩ, cái miệng nhỏ nhắn rơi vào tay giặc khiến cậu cảm thấy thẹn thùng, hai tay nhẹ nhàng từ chối Phương Trạch, những đầu lưỡi lại như vô tình đáp lại anh.
Vũ Thần cảm giác cả người đều lâng lâng, tựa hồ hôn môi trao đổi nước bọt như vậy không có gì ghê tởm.
Khi Vũ Thần sắp không thở nổi, Phương Trạch mới chịu để yên. Đôi môi bị hôn mút lộ ra màu đỏ tươi, khoé miệng còn lưu lại một sợi trăng trắng.
Vũ Thần ý thức được nước bọt chảy ra, liền hung hăng lau miệng, lắp bắp nói: “Anh, nói đi, tại sao còn chưa xuất viện… Tôi mang đồ dùng anh đã dùng qua đi tẩy trùng. “
“Anh đang đợi trợ lý Trương làm thủ tục xuất viện.”
“Ờ, vậy tôi không còn việc gì…” Vũ Thần không dám nhìn Phương Trạch, chỉ nghĩ muốn đem ga giường và vỏ chăn Phương Trạch đã dùng mang ra ngoài.
“Em còn chưa cho anh đáp án? “
Vũ Thần ôm chặt ga giường, không nói gì. Cậu không phải không muốn cho anh đáp án, mà là không hiểu phải nói ra như thế nào. Cậu không có kinh nghiệm yêu đương với nữ giới, chứ đừng nói đó là một người đàn ông. Huống chi, Phương Trạch còn là một người đàn ông khó nắm bắt.
“Cũng đã tới thời khắc này rồi, em có muốn chạy cũng không thoát đâu. Không cần trốn tránh anh. Theo anh đi…” Vào lúc này lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng gì, ngược lại câu nói đơn giản chân thật lại có thể làm xao động lòng người.
Đi theo anh ta? Sống chung? Kia hoàn toàn thành đồng tính luyến ái? Ba mình sẽ không đau lòng sao… Vì thế Vũ Thần vô cùng mâu thuẫn, nên làm trái với lương tâm mà cự tuyệt hay là thành thật đồng ý… Cuối cùng cậu vắt hết óc, nói ra một câu: “Ừm, thử xem được không?”
Phương Trạch không cầm lòng nổi mà cười to ra tiếng, chỉ cảm thấy người trước mắt thật là hồn nhiên dễ thương, anh liền trêu tức nói: ” Sau khi thử rồi em sẽ đá anh sao ?”
“Tôi không nói như vậy, chính là anh nói.” Vũ Thần suy nghĩ, cảm thấy không đáng tin lắm nên nói: “Không được thì thôi đi… Ba tôi còn mong tôi kết hôn để sinh cho ông một đứa cháu mập mạp.”
Phương Trạch tự nhiên chấp nhận chuyển biến tốt, cũng không bắt bẻ, lập tức gật đầu. “Đi, như thế nào không được… Tất cả nghe theo em. Thử xem thì thử xem.”
Lúc Phương Trạch ôm Vũ Thần vào trong lòng, cậu tựa hồ thu lại móng vuốt muốn cào người, bộ dáng thoáng e lệ, vừa nhìn qua thì thấy cậu giống như là chú mèo nhỏ chơi cuộn len ở trong lòng chủ nhân, vừa dịu ngoan lại khôn ngoan.
Phương Trạch lại thì thầm nói, tiếng nói trầm xuống. “Có điều thử một lần, không chừng lại là cả đời.” Đôi mắt đen nhánh thâm thuý của Phương Trạch giờ phút này trở nên dịu dàng như nước, đối với Vũ Thần tràn ngập yêu thương.
“Thử một lần?”
“Ừ, một đời.”
“Là thử một lần thôi, gì mà lại cường điệu như vậy?” Vũ Thần hiển nhiên không hiểu được, lại còn hỏi.
“Một – đời – một – kiếp.” Một chữ lại một chữ giội vào trong lòng Vũ Thần.
“A!!! Hỗn đản, ai nói muốn cả đời chứ? Thử thôi a!” Vũ Thần khẩu thị tâm phi, nhưng lại không che lấp được cảm xúc hạnh phúc của mình.
············
───
Lời tác giả:
Ngọt ngào không? >
Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.