Nhìn về phía ngôi nhà, Trương Yến Bình nhổ một cọng cỏ, ngậm vào miệng, rồi ngồi xổm trong vườn sồi, ngắm nhìn những mầm hoa nhỏ xíu nhú ra giữa những tán lá xanh mướt, không nhịn được mà buông một tiếng thở dài.
“Haizz...”
Tiếng thở dài này khiến anh chàng ‘Cá Chạch đại ca’ – Nhị Dương – đang chăm chỉ nhổ cỏ không vui chút nào.
“Sao vậy? Tôi làm việc vất vả thế này mà cậu vẫn không hài lòng à?”
Phải nói thật rằng, ‘Cá Chạch đại ca’ làm việc ở đây hoàn toàn chẳng phải tự nguyện, nhưng vì tự trọng của một người đàn ông, đã thua thì phải chịu.
Hôm nay, ngay cả việc lười biếng hắn cũng chẳng thèm làm, tự nhủ bản thân rằng giờ mà kiếm được một người chăm chỉ như mình là hiếm lắm rồi.
Lao động miễn phí đến vậy, ai mà chẳng hài lòng chứ?
Trương Yến Bình cười, vẻ mặt thân thiện khác thường:
“Nghe anh nói kìa, chúng ta chơi trò chơi, có thưởng có phạt, chỉ để vui thôi mà!”
‘Cá Chạch đại ca’ lập tức kéo đôi găng tay lao động ra, để lộ lòng bàn tay đỏ ửng:
“Vui gì chứ? Tay tôi sắp tróc cả da rồi đây này.”
Ái chà.
Trương Yến Bình nghẹn lời, nghĩ bụng hôm qua hắn ít nhất cũng bỏ ra cả chục nghìn tệ, bèn vội vàng đổi chủ đề: “Tôi thở dài là vì tôi đang lo cho mình thôi. Này, anh nói xem, sau này tôi nên làm gì đây?”
Trước đây anh ta chẳng nghĩ nhiều, sống đời thảnh thơi, ngày nào hay ngày đó.
Nhưng giờ đã quen với cuộc sống ở quê, cứ ở mãi nhà dì út cũng không hay.
Thế nhưng bảo anh ta xuống ruộng làm nông, thì anh ta chắc chắn không làm nổi.
Không làm nông, vậy ở làng còn việc gì đáng để anh ta làm đây?
Dĩ nhiên, lúc đầu anh ta đến đây cũng đầy tự tin, nghĩ mình có thể giúp Tống Đàm mở rộng đầu ra cho sản phẩm, dù sao anh ta cũng quen biết nhiều người mà.
Sao cũng được, ít nhất dẫn hàng đi bán còn dễ hơn để một cô gái từng chỉ biết đi làm công sở như Tống Đàm làm, đúng không?
Nhưng sau một thời gian ở đây, anh ta thật sự không dám mở miệng nói mấy lời đó nữa.
Chỉ những thứ Tống Đàm trồng được này thôi, để đâu mà chẳng đắt khách?
Còn anh ta đi mời chào lại hóa ra mất giá.
Không làm được bán hàng, cũng không thể xuống ruộng, chẳng lẽ anh ta cứ phải dựa vào mối quan hệ họ hàng, mặt dày ở lì nhà người ta?
Cứ thế này thì ngay cả căn phòng nhân viên trong ngôi nhà mới xây của Tống Đàm cũng không có chỗ cho anh ta mất!
Anh ta là người đầu tiên về quê hỗ trợ Tống Đàm mà, chẳng lẽ lại chậm chân trong chính cuộc đua của mình sao?
‘Cá Chạch đại ca’ không biết trong lòng anh ta có nhiều lo nghĩ đến thế, chỉ tiện miệng nói ra một giấc mơ:
“Nói thật nhé, chỗ này núi non hữu tình, cây cỏ còn trông xanh tốt hơn chỗ khác. Nếu là tôi, tôi sẽ nới rộng cái ao kia ra, thả cả nghìn con cá, dựng một cái hành lang, xây thêm nhà chòi. Rồi mở một khu nông trại sinh thái, mời người đến câu cá, câu xong còn giúp họ làm sạch...”
Nói đến đây, hắn nhớ tới đống đồ ăn vặt chiên tối qua, trong đó hình như có cả ba con cá mà mình bắt được.
Thế nhưng hắn có trở thành ông chủ được không?
Không.
Hôm nay, hắn lại đi làm lao động nhổ cỏ cho ông chủ.
Nghĩ đến việc mình vì không câu được cá mà phải làm công, trong lòng hắn cảm thấy tủi hổ.
Lại nghĩ đến chuyện mấy anh em mình, nhân lúc mình đang làm việc thì tranh thủ đi câu cá…
Cảm giác đó, phải diễn tả thế nào đây?
Giống như cả đám đều là học trò dốt, thế mà mấy đứa dốt khác nhân lúc mình ngủ đã chăm chỉ làm xong nguyên quyển bài tập hè vậy!
Trong lòng khó chịu, như có trăm móng vuốt cào xé.
Hắn hừ một tiếng: “Hôm nay, ta muốn xem ai là người xếp cuối cùng.”
Trương Yến Bình liếc nhìn hắn, coi như đã hiểu rõ sự cố chấp của hắn với chuyện câu cá.
Lúc này, Trương Yến Bình ngập ngừng nói:
“Anh hôm qua lẫn hôm nay đều không về nhà, tối nay chắc phải về rồi chứ?”
‘Cá Chạch đại ca’ chần chừ một lúc: “Ở đây nhổ cỏ được bao cơm ba bữa, phải không? Vậy thì tôi ăn xong bữa tối rồi mới lái xe về. Sáng mai, ao cá nhớ giữ chỗ cho tôi nhé.”
Được thôi!
Trương Yến Bình nhìn danh sách đăng ký trên điện thoại, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao tôi thấy cái ao cá này đúng là nơi các anh đến điểm danh đi làm thì đúng hơn nhỉ?”
Nói xong, trong lòng anh ta cũng có chút thắc mắc.
“Dạo này mấy hội nhóm câu cá có vẻ không còn sôi động như trước. Tôi đăng bài mà chẳng có động tĩnh gì, gom mười người cũng không đủ.”
Bởi vì luôn có một người đang làm việc.
‘Ca Chạch đại ca’ khựng lại một chút, rồi tiếp tục nhổ cỏ, động tác còn mạnh mẽ hơn trước.
Trương Yến Bình nhìn mà không khỏi kinh ngạc.
Chăm chỉ đến mức này sao?
Chuyện tương lai định hướng sự nghiệp thì chưa nghĩ ra, nhưng may mà hiện tại anh ta không rảnh rỗi lắm nên cũng không để tâm nhiều.
Lúc này, anh ta lững thững đi sâu vào phía trong, nơi những hàng dài thân cây sồi trồng tuyết nhĩ và mộc nhĩ được xếp ngay ngắn, đều tăm tắp. Nhìn từ xa đã thấy cảnh tượng bội thu trong tương lai.
Đặc biệt là tuyết nhĩ. Rõ ràng mới vài ngày trước vừa hái xong lứa đầu tiên, thế mà hôm nay nhìn lại, trên thân cây đã lấm tấm mọc đầy những búp tuyết nhĩ nhỏ bằng móng tay.
Nghĩ đến chén canh tuyết nhĩ uống hôm qua, hương vị đó…
Phải diễn tả thế nào đây?
Trước hôm qua, Trương Yến Bình cảm thấy tuyết nhĩ cũng như tổ yến, công dụng bổ dưỡng chỉ là lời đồn đại.
Nhưng anh ta có biết một khái niệm khoa học: tuyết nhĩ khi nấu sẽ tiết ra một loại enzyme, giúp làm trơn đường ruột, uống canh tuyết nhĩ hỗ trợ tiêu hóa tốt hơn.
Đây là tất cả những gì anh ta hiểu về tuyết nhĩ.
Thêm vào đó, cái món này thường nhớt nhớt, ngọt ngọt, anh ta không biết có loại tuyết nhĩ nào giòn không, nên chẳng thể hiểu sao nhiều người lại thích.
Nhưng tất cả những suy nghĩ đó đã dừng lại ở ngày hôm qua.
Chén canh tuyết nhĩ đó, anh ta uống chỉ vì chưa ăn quá no, muốn dùng nó để lấp đầy bụng.
Không ngờ vừa uống một ngụm, hương vị thanh ngọt, mềm mịn, một cảm giác ngon lành khó tả bùng nổ trong miệng, khiến anh ta lập tức hiểu tại sao tuyết nhĩ loại thượng hạng lại được bán theo gram với giá cao ngất ngưởng.
Hiện tại, nhìn mớ tuyết nhĩ trước mặt, trong lòng Trương Yến Bình tràn đầy mong đợi và phấn khởi.
Còn ‘Ca Chạch đại ca’ thì đang nhổ cỏ được một nửa, ngẩng đầu nhìn cây sồi dại cao vút giữa vườn sồi, cao gần như một tòa nhà ba tầng. Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối:
“Trời ạ, đừng nhìn trái sồi nhỏ xíu chỉ bằng đầu ngón tay thế này, ăn vào thì thơm ngon lắm! Nhưng sao cây này lại cao quá mức thế? Đến lúc đó làm sao mà hái quả sồi được đây?”
Hắn lại ngó cây sồi lần nữa, thấy nó thật là khỏe mạnh.
Chẳng trách người ta nói đất lành ở nông thôn đúng là tốt thật.
Nếu không, làm sao mà nuôi được những cây khỏe thế này?
‘Cá Chạch đại ca’ không biết rằng, cả ngọn núi đầy cây sồi này đều đã được hấp thu linh khí, riêng cây sồi dại này thì từng nhận được một luồng linh khí đặc biệt. Giờ đứng trước cây, càng thấy rõ nó khác biệt, khỏe khoắn vượt trội.
‘Cá Chạch đại ca’ đi vòng quanh cây hai vòng, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Cuối cùng, hắn đã tìm được cho mình một lý do hoàn hảo để giải thích vì sao hôm qua mình không câu được cá:
“Đất này là nơi phong thủy bảo địa, cá ở đây thông minh hơn là chuyện bình thường thôi. Tôi không câu được là do mồi câu không tốt, không thể trách tôi được.”
Trương Yến Bình không rành chuyện câu cá, nhưng anh ta biết việc câu được cá hay không có lẽ chẳng liên quan gì đến mồi câu lắm.
Bởi anh ta đã từng thấy Tống Đàm chỉ tiện tay nhặt vài thứ từ rác bếp, ném bừa vào lưới mà vẫn kéo lên cả đống cá.
Lúc này, anh ta vô thức hỏi lại:
“Nếu cá thông minh thế, sao lại có cả đống mắc vào rọ cá?”
‘Cá Chạch đại ca’ nghĩ lại chuyện mình suýt té ngửa vì chiếc rọ cá đầy ắp hôm qua, mặt hắn đen lại, không nói nên lời.
Hồi lâu sau, hắn chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ một cách hết sức tập trung.