Cuộc Sống Học Đường Của Giáo Thảo Và Giáo Hoa

Chương 4



Huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, lễ hội Trung thu cũng đã đến.

Lễ Trung thu diễn ra vào thứ hai, nghỉ một ngày, cộng thêm thứ bảy chủ nhật là có ba ngày nghỉ liên tục. Tạ Nhược dự định khi nghỉ sẽ trở về nhà lấy một ít quần áo.

Chiều thứ sáu 5 giờ rưỡi tan học, trời đổ mưa nhỏ, Tạ Nhược ra khỏi cổng trường đi về hướng tàu điện ngầm.

Cố Tùng mới ra cổng trường đã thấy mẹ mình phía xa.

“Mẹ, mẹ đến đón con à, cũng đã hai tuần không nhìn thấy mẹ, nhớ mẹ lắm luôn!” Cố Tùng vừa lên xe liền cười hì hì nói.

“Hai tuần không gặp, cái miệng đã trở nên ngọt như vậy.” Vẻ mặt mẹ Cố điềm đạm, vui vẻ nói với Cố Tùng, “Ở trường chắc là gặp được người khiến con vui đúng không.”

“Mẹ đúng là hiểu con, mẹ hiểu ý con nhất.”

“Con vui là được rồi.”

“Mẹ, đỗ xe ở gần phía trước một chút.”

“Con muốn làm gì?”

“Mẹ dừng lại bên cạnh cậu trai mặc đồ trắng ở phía trước đi ạ.”

Xe còn chưa có đỗ xong, Cố Tùng đã kéo cửa xe xuống hô: “Tạ Nhược.”

Tạ Nhược quay đầu lại, Cố Tùng mở cửa xe chạy đến bên Tạ Nhược: “Trời mưa, cậu cũng không che dù, theo tôi lên xe đi.” Anh liền kéo cậu lên xe.

“Không sao, mưa lại không lớn.” Tạ Nhược bị kéo lên xe, thấy mẹ Cố đang nhìn mình thì hơi ngượng ngùng vùng tay Cố Tùng ra, chào hỏi mẹ Cố: “Chào dì ạ!”

“Chào cậu bé đẹp trai, nhà con ở đâu, tụi dì đưa con về trước.” Mẹ Cố nói nói rồi từ từ khởi động xe.

“Không cần đâu dì, con về bằng tàu điện ngầm là được rồi.” Tạ Nhược mang biểu cảm oán giận nhìn Cố Tùng.

“Mẹ nói rất đúng, haha. Tạ Nhược, cậu không nói địa chỉ nhà cậu thì tôi liền mang cậu về nhà tôi đấy.” Cố Tùng nhìn Tạ Nhược với một nụ cười xấu xa.

“Ở giao lộ bùng binh lớn gần công viên Hổ Sơn.” Vẻ mặt Tạ Nhược bất đắc dĩ.

“Nơi đó cách trường học rất xa nha, có tàu điện ngầm nào đến sao, bình thường con đi về nhà như thế nào?” Mẹ Cố hỏi Tạ Nhược.

“Hiện tại không có tàu điện ngầm đến đó, con đi tàu điện ngầm gần trường đến giao lộ Bác Học rồi ngồi xe buýt qua bốn trạm liền đến khu phố nhà con.” Tạ Nhược trả lời mẹ Cố, phát hiện Cố Tùng vẫn đang nhìn mình thì lườm anh một cái.

Cố Tùng đưa cho Tạ Nhược một viên kẹo chocolate, Tạ Nhược lắc đầu.

Cố Tùng bóc giấy gói kẹo chocolate rồi lại đưa tới trước mặt Tạ Nhược, Tạ Nhược đành phải nhận lấy kẹo bỏ vào miệng. Mùi vị ngọt như túi chocolate đặt ở đầu giường kia.

Mẹ Cố thấy một màn này trong kính chiếu hậu nhưng lại giả vờ không thấy, tập trung lái xe, một lúc sau nói: “Bạn học Tạ Nhược, lúc rảnh rỗi có thể đến nhà Cố Tùng chơi nha, Cố Tùng nó không có bạn bè gì, hiếm thấy hợp với con, dì và ba nó cũng không thường ở nhà.”

Tạ Nhược cho rằng mẹ Cố nói chuyện thật dịu dàng, người lại đẹp, thật tốt.

Cố Tùng lấy cánh tay khẽ chạm vào Tạ Nhược một chút: “Mẹ tôi hỏi cậu mà, sao ngẩn ra thế.”

Tạ Nhược lấy lại tinh thần vội vàng đáp lại: “Ồ.”

“Cậu đây là đã đồng ý rồi.” Cố Tùng cười nói.

Tạ Nhược không để ý đến anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ: Cố Tùng mặt dày như vậy, ai tin cậu ta không có bạn bè chứ.

Đến khu phố, Tạ Nhược nói cảm ơn rồi bước xuống xe đi về nhà.

Cậu cầm chìa khóa mở cửa ra, bên trong yên tĩnh, không có ai ở.

Tạ Nhược nhìn thấy tờ giấy mẹ để lại trên bàn ăn: “Tiểu Nhược, anh trai con ở thành phố A có bạn gái, ba mẹ đến thành phố A thăm anh con, cũng ở chơi vài ngày. Ba trăm tệ trên bàn là tiền cơm của con mấy ngày này, anh con cũng không thích ăn bánh trung thu, con muốn ăn thì ăn đi.”

Tạ Nhược nghĩ ba mẹ cậu không ở nhà cũng tốt, trong mắt bọn họ chỉ có anh trai, đối với cậu thì ghét bỏ, bản thân cậu cho dù làm tốt thì bọn họ cũng làm như không thấy.

Tạ Nhược tìm điện thoại trong ngăn kéo ra sạc pin, cảm thấy hơi mệt, cũng không đói nên nằm trên giường nghỉ ngơi.

Tạ Nhược nằm trên giường suy nghĩ lung tung, nghĩ đến Cố Tùng và mẹ của Cố Tùng, quan hệ của bọn họ thật tốt, mẹ Cố Tùng lại xinh đẹp dịu dàng, mình cũng có một người mẹ như thế thì tốt rồi.

Từ khi Tạ Nhược bắt đầu có ký ức, hình như mẹ chưa bao giờ ôm mình.

Tạ Nhược nghe chú nói khi cậu ra đời ba tháng đã bị đưa về quê, được ông ngoại bà ngoại nuôi lớn. Vì khó sinh nên mẹ cậu chịu rất nhiều đau khổ. Lúc mới bị đưa về, cậu trông khá nhỏ, bọn họ còn lo nuôi không lớn. Sau này lại bị bệnh, thiếu chất dinh dưỡng nên Tạ Nhược vẫn luôn gầy.

Mẹ cậu rất ít khi về thăm ông bà, ba Tạ Nhược lại càng ít quan tâm đến cậu. Đến khi Tạ Nhược học tiểu học mới trở về với bố mẹ, khi nhìn thấy mẹ, Tạ Nhược còn gọi bà là dì.

Anh trai của Tạ Nhược lớn hơn cậu 11 tuổi, từ nhỏ y đã ở bên ba mẹ, được ba mẹ nuôi lớn. Dáng dấp của y cao lớn đẹp trai, thích cười thích ầm ĩ, tính cách giống như Cố Tùng, học rất giỏi, khiến ba mẹ tự hào.

Tạ Nhược cho rằng trong mắt ba mẹ cậu đều thua kém anh trai, bọn họ đều dành toàn bộ tình thương cho anh, chính cậu chỉ cảm nhận được tình thương của ông bà ngoại, đáng tiếc là bà ngoại đã mất.

Tạ Nhược suy nghĩ một chút liền cầm điện thoại gọi cho ông ngoại, qua một lát sau mới nhấc máy, là chú cậu nghe điện thoại.

Chú nói ông ngoại bị cảm, uống thuốc xong mới vừa ngủ. Tạ Nhược và chú trò chuyện một hồi thì cúp điện thoại.

Tạ Nhược dự định thứ hai sẽ đi xe buýt về quê thăm ông ngoại, khi còn bé mình phát bệnh đều do ông ngoại chăm sóc. Ông ngoại thường mua cho Tạ Nhược ăn kẹo Đông Qua, Tạ Nhược đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ hương vị của kẹo —— thơm ngọt mềm mềm.

Tạ Nhược nằm trên giường suy nghĩ về ông ngoại, bất tri bất giác đã ngủ mất. Không biết ngủ bao lâu, Tạ Nhược bị chuông điện thoại đánh thức. Tạ Nhược tưởng ba mẹ gọi đến, mò lấy điện thoại ấn nhận: “A lô.”

Điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Tùng: “Tạ Nhược, tôi là Cố Tùng.”

Tạ Nhược sợ đến lập tức tỉnh lại: “Ồ, là cậu à.”

“Thấy bảng đăng ký thông tin của cậu ở trường, liền nhớ kỹ số điện thoại của cậu, về nhà có điện thoại lại không nhịn được gọi cho cậu.”

“Ò.”

“Giọng cậu sao như đã khóc thế, cậu đang làm gì?”

“Ngủ.” Tạ Nhược lấy tay lau mắt, quả thực có nước mắt, có thể vừa rồi ngủ mơ thấy chuyện buồn gì đó.

“Sớm vậy đã ngủ, hiện tại mới 8 giờ rưỡi, cậu ăn cơm chưa?”

Tạ Nhược mới nhớ mình còn chưa ăn cơm chiều, đứng lên đến tủ lạnh xem có gì ăn không.

“Tạ Nhược, tại sao không trả lời tôi.”

“Tôi đang tìm thứ gì đó để ăn.” Tạ Nhược cảm cảm thấy hơi đói bụng.

“Cậu đang ở nhà mà, sao lại luôn không ăn cơm.” Cố Tùng kêu la.

“Cúp đi, tôi tìm được đồ ăn rồi.” Tạ Nhược cảm thấy Cố Tùng thật lắm lời.

“Ể, chờ một chút, cậu tìm được cái gì…” Cố Tùng không yên tâm tiếp tục hô.

Tạ Nhược cúp điện thoại, để máy sang một bên, bắt đầu nấu mì ăn liền.

Bản thân Tạ Nhược năm 6 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tùng đã đối xử với anh như xem anh là thần, tựa như thiên sứ, cao cao tại thượng, xa không thể với, nhưng bây giờ gặp Cố Tùng này lại rất dính người, Tạ Nhược có phần không thích ứng.

Vừa qua 5 phút, chuông điện thoại lại vang lên. Tạ Nhược vừa ấn nghe, điện thoại liền truyền đến âm thanh của Cố Tùng: “Đừng cúp điện thoại của tôi chứ, tôi chỉ muốn hỏi cậu ăn cái gì một chút, tìm được thứ gì để ăn rồi?”

“Mì gói.”

“Hả, cậu lại ăn cái này à, trong nhà không có ai sao?”

“Không có.”

“Ba mẹ cậu đâu?”

“Bọn họ đến thành phố A thăm anh tôi.”

“Vậy cậu không biết gọi đồ ăn bên ngoài hả?”

“Tôi không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cúp đi, tôi phải ăn mì.”

“Đừng cúp điện thoại, cậu ăn đi, đặt điện thoại bên cạnh rồi bật loa ngoài.”

Tạ Nhược mở loa ngoài và để máy trên bàn, tập trung ăn mì.

“Tôi đưa cơm cho cậu được không?” Cố Tùng nghĩ dì ở nhà nấu cơm ngon như vậy, Tạ Nhược nhất định sẽ thích ăn.

“Không được.”

“Lẽ nào mấy ngày nay cậu đều ăn mì à?”

Tạ Nhược không nói gì.

“Tôi mặc kệ, ngày mai tôi chắc chắn sẽ đưa cơm cho cậu, dù sao tôi cũng biết chỗ ở của cậu.”

“Cậu đừng đến, ngày mai tôi không ở nhà.”

“Ngày mai cậu muốn đi đâu?”

“Đến nhà ông ngoại ở huyện Hành.”

“Cậu muốn đi thế nào hả, cậu tự mình đi?”

“Tôi mua vé ngồi tàu cao tốc, hành trình chưa tới hai giờ.”

“Tôi đi cùng cậu, một mình cậu không an toàn, tôi nói với mẹ một tiếng là được.” Cố Tùng cũng không cúp điện thoại, nghiêng đầu nói với mẹ Cố việc này, mẹ Cố dĩ nhiên đồng ý, nói phải chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho Tạ Nhược, bảo tài xế đưa hai người bọn họ đi.

Tạ Nhược nghe rõ âm thanh trong điện thoại, quả thực hết chỗ nói rồi.

“Ngày mai khi nào cậu xuất phát, tôi đến nhà đi cùng cậu.” Giọng nói Cố Tùng mang theo chút hưng phấn.

“Sáng mai cũng được, đợi cậu đến rồi đi. Tôi muốn ở nhà ông tôi một đêm, buổi chiều ngày thứ hai sẽ về.” Tạ Nhược xác định chắn chắn Cố Tùng là yêu tinh dính người, nhưng mà yêu tinh này hình như chỉ thích dính mình.

“Thật tốt quá, tôi cũng muốn ở một đêm, nếu không có giường thì phải chen chúc với cậu rồi.” Cố Tùng tràn đầy chờ mong.

“Không cần chen với tôi, chỗ đó rất lớn.” Rõ ràng Tạ Nhược vốn là rất khổ sở, muốn một mình về thăm ông ngoại mắc bệnh. Nhưng bây giờ nói cùng Cố Tùng cứ có cảm giác như hai người bọn họ đang vui vẻ bàn chuyện muốn đi du lịch ở đâu vậy.

8 giờ sáng hôm sau, Tạ Nhược bị Cố Tùng điện thoại đánh thức.

“Cậu thức dậy chưa?” Cố Tùng hỏi.

“Mới vừa dậy.”

“Bây giờ tôi lập tức qua, khoảng 9 giờ sẽ đến nhà cậu, tôi mang bữa sáng cho cậu.”

“Ò.” Tạ Nhược ngọ nguậy rời giường, đánh răng rửa mặt thu dọn đồ đạc, vừa mới chuẩn bị xong thì Cố Tùng đã đến.

“Ăn sáng trước đã, có sữa đậu nành, bánh bao với xíu mại.” Cố Tùng vừa bước vào cửa đã ồn ào.

“Được, cậu cũng ăn đi.”

“Tôi ăn rồi, có thể đi xem phòng của cậu một chút không?”

“Chỗ đó, cậu tự xem nhé.” Tạ Nhược đưa tay chỉ chỉ cửa phòng mình.

Cố Tùng tràn đầy tò mò đi vào. Căn phòng rất nhỏ, một chiếc giường lớn, một cái bàn, một tủ sách nhỏ và một tủ quần áo là đã chiếm hết diện tích nơi này. Nhưng ở đây không bừa bộn, đồ vật được đặt ngay ngắn, gọn gàng ngăn nắp. Trên giường có một chiếc gối ôm hình chim cánh cụt, lông mềm như nhung, trông rất đáng yêu.

Cố Tùng xem một vòng rồi đi ra, lại nhìn thấy Tạ Nhược ngồi trước bàn ăn ngẩn người, nói: “Sao cậu không ăn?”

“Không muốn ăn, hơn nữa tôi sợ bị nôn khi ngồi xe, lúc nào đến nơi rồi thì ăn.”

“Vậy chúng ta xuống lầu thôi, xe chờ tụi mình dưới lầu đấy.”

Cả hai xuống lầu, lên xe và bắt đầu xuất phát.

Cố Tùng và Tạ Nhược ngồi ở ghế sau, xe rộng nên người ngồi bên trong có thể duỗi người.

Cố Tùng nói với Tạ Nhược: “Chú Vương lái xe tốt lắm, cậu không cần phải lo say xe. Nếu cậu không ngủ đủ giấc thì ngủ thêm một lúc đi, dựa vào người tôi không?”

“Không cần đâu.” Tuy Tạ Nhược rất muốn ngủ nhưng có hơi xấu hổ.

Tạ Nhược sợ say xe nên không nói nhiều, cậu dựa đầu vào cửa xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Tùng cũng không nói chuyện, bản thân nhìn chằm chằm Tạ Nhược. Thấy Tạ Nhược gần như vậy đúng là không thể rời mắt: Mái tóc nâu phối với làn da trắng tuyết lại non mịn, lông mi cong dài, chiếc mũi cao thẳng tinh xảo lại thêm đôi môi mỏng mà hồng hào, Cố Tùng xem quả thực hoàn mỹ.

Cảm giác được lông mi xinh đẹp kia khẽ run, Cố Tùng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Phong cảnh này thật đẹp!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv