Tạ Nhược và Cố Tùng gặp lại sau nhiều năm.
Editor: Cherry109577599
Chín giờ sáng, Tạ Nhược bắt xe đi đến trường học.
Hôm nay là ngày đầu tiên Cao Nhất khai giảng, cổng trường người đến người đi. Các bậc phụ huynh đều lái xe chở con mình đến trường nhưng cũng chỉ có thể đưa đến cổng trường. Các đàn anh, đàn chị ở cổng sẽ giúp đưa họ về ký túc xá.
Tạ Nhược dọn từng món hành lý xuống xe. Cuối tháng tám, thời tiết ở thành phố N vô cùng nóng, mặc dù hiện tại là buổi sáng, mặt trời đã không kiêng nể gì mà chiếu sáng rực rỡ. Trán Tạ Nhược toát mồ hôi, ngồi trên vali nghỉ một lát, đang nghĩ làm thế nào để dọn hành lý vào trường thì một giọng nói vang lên bên cạnh: "Tôi giúp cậu nhé."
Tạ Nhược ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt điển trai, mày kiếm mắt sao hợp với sống mũi cao, tựa như nam chính trong truyện manga, Tạ Nhược nhìn đến ngây người.
Anh đẹp trai cười cười với Tạ Nhược: "Tôi là Cố Tùng, tôi giúp cậu cầm túi lớn và cái thùng nhé, cậu cầm vali đi."
Tạ Nhược mới hoàn hồn: "À, cảm ơn cậu."
Hai người một trước một sau cầm hành lý đi vào sân trường. Cố Tùng quay đầu lại, giảm tốc độ và hỏi Tạ Nhược: "Cậu ở lớp nào thế, ký túc xá ở đâu?"
Tạ Nhược: "Cao Nhất lớp 22, ký túc xá ở phòng 605 tòa Tâm Tĩnh."
Cố Tùng: "Tôi và cậu ở cùng một lớp nhưng khác ký túc xá, tôi ở phòng 606."
Tạ Nhược hết hồn: "Cậu cũng là học sinh mới hả, tôi nghĩ cậu là đàn anh cơ."
Cố Tùng: "Tôi tới sớm, đã qua ký túc xá cất hành lý xong rồi, xuống xem có người cần hỗ trợ hay không thì thấy cậu."
Tạ Nhược vừa đi vừa nhìn Cố Tùng, thân hình cao lớn rắn rỏi, cao hơn nửa cái đầu so với mình 1 mét 75, có lẽ là 1 mét 80.
Tạ Nhược nhìn mặt của Cố Tùng nghĩ thầm: Cậu ấy có phải Cố Tùng mình gặp khi 6 tuổi không nhỉ? Nhìn có hơi giống, thật ra Tạ Nhược cũng không nhớ rõ khi đó Cố Tùng trông như thế nào.
Cố Tùng đưa Tạ Nhược đến cửa ký túc xá, nói: "Đến ký túc xá của cậu rồi."
Tạ Nhược: "Tôi ở giường thứ hai."
Hai người đặt hành lý bên giường, đây là một phòng ký túc xá sáu người, mỗi người đều có hai chiếc vali lớn để quần áo.
Cố Tùng: "Cậu sắp xếp đồ của cậu đi, tôi quay về ký túc xá bên cạnh sửa sang lại một chút."
Tạ Nhược: "Cảm ơn cậu."
Cố Tùng vừa đi vừa nói: "Không có gì, tôi ở sát vách, có cần gì thì đến tìm tôi."
Tạ Nhược nhìn theo Cố Tùng ra khỏi ký túc xá, nam sinh bên cạnh nói với Tạ Nhược: "Tôi là Lưu Tân Thành, cậu tên gì?"
Tạ Nhược thu tầm mắt nhìn Lưu Tân Thành: "Tôi tên là Tạ Nhược."
Lưu Tân Thành: "Người lúc nãy gọi là Cố Tùng, vừa tới Nhất Trung đã được cho là giáo thảo, người đẹp lại còn học giỏi. Nghe nói cậu ta rất lạnh lùng, tôi thấy cậu ta rất dịu dàng với cậu, trước đây các cậu biết nhau hả?"
Tạ Nhược: "Không quen."
Lưu Tân Thành: "Tôi thấy cậu trông cũng đẹp đấy. Chúng ta làm bạn đi, có bạn thì không dễ bị bắt nạt."
Tạ Nhược sửng sốt một chút: "Được."
Khi Tạ Nhược sắp xếp đồ đạc của mình, cậu lật lại một chiếc khăn tay nhỏ, phía trên nhãn nhỏ viết: đứa trẻ thứ hai Cố Tùng.
Tạ Nhược nhìn chiếc khăn tay này, nghĩ về một ngày năm cậu sáu tuổi, trong cửa hàng, mẹ cậu đang chọn quần áo cho anh trai. Tiểu Tạ Nhược đói bụng liền ồn ào muốn ăn gì đó.
Mẹ Tạ Nhược: "Không thấy bây giờ mẹ đang mua quần áo cho anh con sao, mua xong sẽ ăn cơm, mẹ đã bảo con không được đi cùng, đừng ra đây, chỉ biết ồn ào."
Tiểu Tạ Nhược tủi thân khóc.
Mẹ Tạ Nhược: "Vô dụng, chỉ biết khóc thôi."
Tiểu Tạ Nhược khóc càng dữ dội hơn. Mẹ Tạ Nhược không để ý đến cậu, tiếp tục chọn quần áo giúp anh trai cậu.
Một cậu nhóc cầm kẹo que đến trước mặt Tạ Nhược: "Cho cậu ăn kẹo này." Tiếp theo lại lấy một chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi áo ra: "Lau nước mắt cho cậu."
Tiểu Tạ Nhược nhận lấy khăn lau tay thì thấy cậu nhóc đã chạy mất. Tiểu Tạ Nhược để khăn vào trong túi, mở giấy bọc kẹo ra, vui vẻ ăn kẹo que. Từ đó về sau, lúc Tạ Nhược không vui thường nhớ đến anh trai nhỏ cho cậu ăn kẹo.
Lưu Tân Thành thấy Tạ Nhược ngây người liền nhắc nhở: "11 giờ phải tập trung ở lớp học, cậu sắp xếp xong chưa, chúng ta đến lớp đi."
Tạ Nhược vội vàng cất khăn tay: "Được thôi."
Hai người đến lớp học, 20 phút nữa sẽ đến 11 giờ, một nửa bạn học còn chưa tới, mỗi người một bàn, Tạ Nhược chọn một chỗ trống phía sau ngồi xuống, Lưu Tân Thành chọn một chỗ bên cạnh.
"Nghe nói Cố Tùng là giáo thảo của trường Sơ Trung Bát Trung, hôm nay khi tôi đến tôi có gặp cậu ấy. Cậu ấy thật sự rất tuấn tú!" Cô gái ngồi ở trước mặt Tạ Nhược đang trò chuyện cùng với nữ sinh bên cạnh. "Nghe nói cậu ấy học rất giỏi đấy, kỳ thi tuyển sinh toàn bộ đều A+." Nữ sinh kia nói, "Trường Nhất Trung của chúng ta là trường Cao Trung trọng điểm, có thể vào đây đương nhiên thành tích cũng không tệ rồi."
"Sao, vừa ý người ta hả? Các cậu thôi đi, không đùa đâu." Lưu Tân Thành cười hì hì nói.
"Cái gì, cậu ấy có bạn gái á, tôi chưa nghe nói." Cô gái lo lắng hỏi.
"Không có cũng sẽ không thích cậu, nếu cậu ấy thích cậu thì tôi là người đầu tiên phản đối." Lưu Tân Thành nói không do dự, "Có khuôn mặt xinh đẹp của anh Tạ của tôi mới có thể xứng đôi nhé."
Tạ Nhược trừng Lưu Tân Thành một cái, hắn nhanh chóng ngậm miệng.
Hai cô gái nhìn về phía Tạ Nhược, quả thật đẹp, nữ sinh ngồi phía trước Tạ Nhược nói: "Tôi mới để ý đến cậu, tôi là Hạ Điềm Điềm, cậu tên gì?", Tạ Nhược ngẩng đầu nhìn cô một cái, mặt không thay đổi nói: "Tôi là Tạ Nhược."
Hạ Điềm Điềm còn muốn nói với Tạ Nhược một chút, lúc này Cố Tùng bước vào, ánh mắt đúng lúc hướng về phía Tạ Nhược, Tạ Nhược vội vã cúi đầu đọc sách.
Hạ Điềm Điềm chào Cố Tùng, anh gật đầu một cái đáp lại cô, sau đó ngồi vào chỗ phía sau Tạ Nhược.
Tạ Nhược hơi lo lắng, cũng không dám quay đầu lại. Trong lòng nghĩ: Lạ thật, sao mình lại căng thẳng ha, không dám trò chuyện cùng Cố Tùng, lúc nãy đến lớp cũng không đến cùng cậu ta, người ta còn giúp mình cầm hành lý mà. Có thể là mình cảm thấy cậu ta là Cố Tùng khi còn bé kia nên có chút kích động.
Không bao lâu, lớp học chật kín người, giáo viên chủ nhiệm cũng đã đến. Chủ nhiệm lớp là nam, họ Trương, gọi là Trương Lỗi. Thầy Trương tự giới thiệu mình trước, sau đó nói về sự sắp xếp của trường học trong thời gian gần đây, đó là hai ngày sau khi bắt đầu bài kiểm tra đầu vào ở trường thì tiếp theo là hai tuần huấn luyện quân sự.
Tạ Nhược nghĩ Cố Tùng ngồi ở phía sau cậu, vô cùng hồi hộp, ngồi thẳng tắp, cũng không dám lộn xộn, đang hồi hộp thì đã tan học.
"Đi, đến căng tin thôi, không biết thức ăn ở đây có ngon hay không."
Lưu Tân Thành cầm thẻ cơm mới được phát huơ huơ trước mặt Tạ Nhược.
"Đi cùng nhau sao?" Cố Tùng cười với Tạ Nhược.
"Được." Trong lòng Tạ Nhược tự thuyết phục bản thân: Tự nhiên nào, căng thẳng cái rắm.
"Các cậu cùng nhau, các cậu cùng nhau, tôi đi cùng người khác." Lưu Tân Thành hấp tấp nói, "Hạ Điềm Điềm, chờ tôi một chút!" Lưu Tân Thành như một làn khói chạy ra khỏi phòng học.
"Đi thôi." Cố Tùng nói và cùng Tạ Nhược đi đến căn tin.
Nhất Trung đúng là Cao Trung rộng lớn nhất, việc phủ xanh được thực hiện rất khá, có vườn hoa có ao nhỏ, còn có hoa sen mỹ lệ trong ao.
"Hoa sen đẹp quá!" Hạ Điềm Điềm thét lên.
"Giáo thảo và giáo hoa đi cạnh nhau trông đẹp hơn." Lưu Tân Thành than thở.
Từ lớp học đến căng tin mất khoảng bảy phút đi bộ, Cố Tùng và Tạ Nhược bị theo dõi cả một đường, thỉnh thoảng bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng nói hai người bọn họ thật là đẹp trai.
Tạ Nhược rất không thoải mái, bước đi cũng thiếu chút nữa là cùng tay cùng chân.
Cố Tùng hỏi Tạ Nhược: "Không thích bị theo dõi hả?"
"Ừ, không thích chút nào." Tạ Nhược nói.
"Cậu rất đẹp mà, sợ cái gì. Nếu như cậu không nghiêm túc như vậy, cười một cái trông càng đẹp hơn." Cố Tùng lại cười với Tạ Nhược.
Tạ Nhược nghĩ trong lòng: Họ rõ ràng là đang nhìn cậu, đúng là không nên đi cùng. Hơn nữa, không phải nói cậu đẹp trai mà cũng rất lạnh lùng sao, thế nào Cố Tùng vẫn luôn cười với mình, mình sắp xỉu rồi.