Khánh Thúy Thúy xoa bóp mặt nàng, “Tất nhiên là có thể tới. Bất quá phải đợi mấy ngày...” Lại nói, “Chờ thêm một chút, ngươi nhìn xem nhà ở của ta như thế nào?”
A?
Hồ Yến Lai nghiêng đầu xem, đối mặt với câu hỏi của bạn tốt, khó xử nói: “Thúy Thúy, ta không gạt người, nhà ở của ngươi thật sự có chút tồi tàn. Có nên đắp thêm không ?”
Khánh Thúy Thúy suýt nữa cười ra tiếng, nói: “Đắp thêm cũng không được, cho nên ta đang nghĩ từ trong núi chặt một ít cây trúc trở về, dựng một gian trúc xá ( nhà bằng trúc). Cho nên ngươi qua mấy ngày nữalại đến, đến lúc đó nhà mới tốt hơn, lại mời ngươi ăn cơm tân gia.”
Hồ Yến Lai cảm thấy mới lạ, muốn nói ta cũng tới giúp ngươi, chính là lúc này nhớ đến thêu phường muốn nhiều thêm ít khăn tay, thật sự không có thời gian rảnh, đành phải thôi.
Tiễn người đi rồi, liền thấy rau dại đã được thu thập tốt, hơn nữa còn dùng nước rửa qua. Khánh Thúy Thúy khen Tam Diệp Tử vài câu, tiểu đậu đinh trên mặt xấu hổ mà đỏ rực. Sau khi đem rau dại thu lại, nàng kêu Tam Diệp Tử đi ra cửa.
Từ trong nhà đi ra, phía đông đi thêm một nén nhang, có dòng suối chảy ngang qua, đất bên sườn suối ướt át nhão nhão, dùng để làm bệ bếp vừa lúc phù hợp.
Cách dòng suối không xa, một đường đi qua, Khánh Thúy Thúy lôi kéo Tam Diệp Tử, chỉ vào các loại rau dại nói cho hắn nghe.
Hoa Khê thôn cũng không giàu có, trước mắt đúng là thời điểm cày bừa vụ xuân, nhóm phụ nhân trong nhà cũng vội vàng xuống đất tưới nước, chờ qua thời điểm này, người lên núi hẳn sẽ nhiều hơn hiện tại.
Thuận tay hái được đủ đồ ăn tươi cho mấy bữa cơm, không bao lâu liền đến dòng suối to hơn. Nơi này xem như là thượng du của con sông trong thôn, ngày xưa nàng rất ít khi tới bên này, nơi này dựa núi lớn, nếu kinh động dã thú, kêu cứu cũng không có người nghe thấy.
Trước khi ra cửa đã cõng theo cái sọt, nàng từ vùng lân cận tìm một ít cục đá sắc nhọn, phân cho Tam Diệp Tử một cái cục, không đến một lát liền để đầy một cái sọt, hai người thở hổn hển cõng về nhà.
Bùn đất để đắp bếp cần chú ý, loại bùn ở bên dòng lưu lại bùn than cùng đất đỏ, quậy lại với nhau nhất thích hợp đắp bếp.
Cái sọt đầy đá, lại chứa thêm đầy bùn đất đột nhiên một chút nặng đến đứng dậy không nổi, thật vất vả chống eo đứng dậy, “Tam Diệp Tử, đệ đi ở đằng trước tẩu tử, tẩu tử cõng cái sọt bùn, đi sẽ chậm.”
Hai người đi một chút nghỉ ngơi một chút, nhìn nhà tranh cách đó không xa, Khánh Thúy Thúy hít một hơi, tiếp theo nháy mắt liền thấy trên đường đất chạy tới một thân ảnh cao lớn.
Tam Diệp Tử thấy người trước, hô nhỏ một tiếng ‘ nhị ca tới. ’
Khánh Thúy Thúy chống đỡ eo nhìn hắn sốt ruột mà chạy tới, cười cười, “Tam Diệp Tử nói chàng buổi tối mới trở về, ta liền ra làm chút việc. Trong nhà, trong nồi có cơm, đã ăn qua rồi sao?”
Nơi nào còn có tâm trạng để ăn? Vương Nhị Ma Tử thấy nàng một đầu toàn mồ hôi, lại xem cái sọt đầy đất đỏ, đem giỏ bỏ ra khỏi người nàng để chính mình tiếp nhận, “Để ta cõng.”
Hắn thân người cao to, một cái sọt đất đỏ một chút nặng cũng không thấy, eo cũng chưa cong một chút nào. Nhìn trên mặt hắn không mừng nhíu lại mày, Khánh Thúy Thúy vươn đầu ngón tay ở hắn giữa trán xoa xoa, “Đừng nhíu mày, sẽ nhanh già.”
Vương Nhị Ma Tử gương mặt đỏ bừng, thấy Tam Diệp Tử chớp chớp đôi mắt nhìn xem bọn họ, trong lòng thẹn thùng, lại cường ngạnh cho thấy lập trường của chính mình, “Đều đã nói không cần nàng làm việc nặng, nàng ngày hôm qua rõ ràng đáp ứng rồi.”
Liền bởi vì nàng đáp ứng với hắn, cho nên hôm nay mới yên tâm ra cửa. Nếu không phải đi trấn trên bán củi cần về nhà dùng cái sọt, hắn đều không biết nàng thế nhưng ra cửa đào bùn, lại còn cõng một sọt nặng như vậy.
Từ xa xa nhìn, nàng nho nhỏ như vậy, bởi vì trên lưng cõng nặng như vậy, cả người đều cong xuống, lại còn phải chiếu cố Tam Diệp Tử. Vương Nhị Ma Tử kìm nén cảm xúc, nhưng lại cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, muốn khóc. “Ngươi nói chờ ta trở lại.”
Khánh Thúy Thúy ngửa đầu vẫn luôn nhìn hắn, thấy khóe mắt hắn hồng hồng, nàng có chút hoảng sợ. Nghe hắn nói chuyện bằng giọng mũi, còn tưởng rằng là ảo giác đâu. Bởi vì nàng làm việc nặng, cho nên đây là đang đau lòng nàng?