Hai mẹ con nhị phòng vẫn muốn chiếu theo tính tình Khánh Thúy Thúy trước kia, hai ba câu mềm cứng liền bắt chẹt được nàng.
Đáng tiếc bản thân đã không phải Khánh Thúy Thúy dễ bắt nạt trước kia, nàng đã nghe được thanh âm nàng nương nói chuyện ở bên ngoài, nhìn Khánh Liễu nói: “Đường tỷ, kiện quần áo kia, ta sợ là không cho mượn được.”
Khánh Nhị nương tử cùng Khánh Liễu đồng thời căng cứng mặt. Khánh Liễu duỗi tay đẩy người, “Quỷ hẹp hòi! Ta là tỷ tỷ của ngươi, mặc xiêm y của ngươi, lại không phải hỏi ngươi đòi tiền, ôm chặt đến như vậy, ôm xuống địa ngục luôn đi.”
Khánh Nhị nương tử cũng chỉ trích: “Tuổi nhỏ không học cái tốt, cha ngươi nói ngươi cùng Vương Nhị Ma Tử có ước định hôn sự, theo ta thấy, còn không biết ngươi cái đồ tiểu tiện nhân ở bên ngoài làm cái chuyện gì dơ bẩn, bằng không sao không đồng ý hôn sự với Huyện thái gia, một hai phải gả cho một kẻ ôn thần.”
Mắng chính mình là được rồi, còn dám nói Vương nhị ca. Khánh Thúy Thúy ánh mắt biến đổi, “Nhị thẩm nương một câu không rời đi Huyện thái gia, như thế nào không đem đường tỷ đưa đi thay ta?”
Quả nhiên thấy hai mẫu tử đồng thời sửng sốt, trong lòng hiểu rõ.
Lại tiếp: “Nga ~~~ không phải không muốn đưa, là Xuân Nương tử coi thường gương mặt Liễu Liễu tỷ lớn đi. Nói ta không sạch sẽ, nhị thẩm nương đi trong thôn hỏi một chút, ngày xưa Liễu tỷ ở trước mặt nhi tử lí chính là cái bộ dáng gì, chỉ kém kéo cổ áo xuống ăn vạ.”
“Ngươi!”
“Khánh Thúy Thúy, ngươi dám đánh rắm!” Khánh Liễu xấu hổ và giận dữ thóa mạ.
Hai người đột nhiên nhào lên bắt người, Khánh Thúy Thúy sớm có tính toán, chạy ra trong sân viện, vừa lúc tránh ở phía sau nương nàng đang đi tới.
Không nghĩ đến, Khánh Kiều Kiều cũng đã trở lại. Khánh Thúy Thúy nhìn nàng đang mặc trên người vừa lúc là kiện quần áo vừa nhắc tới, ánh mắt vừa chuyển, “Kiều kiều, Liễu Liễu tỷ coi trọng kiện xiêm y này, hỏi ta đòi lấy, không cho liền muốn đánh người.!”
Khánh Kiều Kiều tức khắc nhíu mày, chỉ vào Khánh Liễu liền mắng: “Ngươi là quỷ nghèo đúng không, ăn xin ngoài đường so với ngươi còn có mặt mũi hơn đó!”
Khánh Kiều Kiều không phải giống Khánh Thúy Thúy, đồ vật vào trên tay nàng, ai dám nhớ thương chính là muốn mệnh nàng. Có đôi khi dù là Khánh phụ mở miệng, nàng đều không cho mặt mũi.
Khánh mẫu xoay người trừng nhị khuê nữ, kêu nàng an tĩnh. Mới vừa rồi ở cách tường viện, Khánh mẫu liền nghe được nhị đệ muội nói những lời bẩn thỉu kia. Một bút không viết ra được chữ Khánh, nhị phòng dù là có phỏng đoán, sao dám gào xả cho tất cả mọi người biết như vậy. Trong lòng đều tức run thành một đoàn.
Khánh Liễu là hài tử chưa ra cửa không hiểu chuyện liền thôi, nhị đệ muội là người đã thành gia, gia chủ không ở nhà, chẳng lẽ không biết tị hiềm đổi thời điểm khác lại đến.
“Nhị đệ muội đây là đang làm gì?!” Khánh mẫu quát.
Có Khánh mẫu ở đây, Khánh Nhị nương tử dừng lại bước chân, còn duỗi tay túm khuê nữ của chính mình. “Đại tẩu tử, Thúy Thúy nha đầu này không có quy củ, trong miệng còn không sạch sẽ, thấy ngươi không ở đây, ta thay ngươi giáo huấn nàng, đỡ phải để người bên ngoài nói khuê nữ Khánh gia chúng ta không có gia giáo.”
“Ta cũng không phải khuê nữ của nhị thẩm nương, lo chuyện bao đồng làm chi.” Khánh Thúy Thúy nói lại.
Khánh mẫu quay đầu lại trừng nàng liếc mắt một cái, ý bảo nàng an phận chút, “Thúy Thúy, làm tiểu bối, sao lại như thế nói chuyện? Nhận lỗi với nhị thẩm nương của ngươi đi.”
Khánh Thúy Thúy cũng không quan tâm, có lệ mà nói một câu ‘ ta sai rồi, nhị thẩm nương là trưởng bối, tha thứ tiểu bối không hiểu chuyện. ’.
Khánh Nhị nương tử trong lòng nghẹn lại, nếu chính mình không thuận theo không buông tha, có vẻ trưởng bối quá hẹp hỏi. Đành phải vậy thôi.
Sau đó liền đổi một gương mặt tươi cười, “Đại tẩu, ra cửa có việc nha?”
Khánh mẫu đưa người trở về nhà chính, nhìn trên bàn chỉ có hai cái bát nước không, tức khắc chau mày. Thúy Thúy bình thường là đứa tính tình chu toàn, hôm nay như thế nào lại thất lễ như vậy?
“Nhị đệ muội tới, vừa vặn ta ra cửa, đổi lúc khác lại đây không phải được rồi sao. Ngươi xem Thúy Thúy cái nha đầu này, chiêu đãi người khác đều không biết.”