Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 42: Series rẻ tiền



CHƯƠNG 42

Series rẻ tiền_Hạ : Than thở, quần thăm, người nổi tiếng, tán phét, trò chuyện thực tế xuyên màn hình với những bóng ma, cái kết của đồng bạn và băng qua "Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau-Chương Hiểu".

#9

*Khung cảnh tươi mát*

(Chuyện của ngày hôm qua chỉ còn là quá khứ, chúng ta phải học cách chấp nhận của hiện tại. Ahihi!!)

"Haiz, đêm kinh hoàng cuối cùng cũng trôi qua"_giọng nói lười biếng, thân mình nằm dài trên bàn trông vô cùng lười nhát và đôi mắt và biểu cảm không sức sống, nữ chính chân chính biến mình thành cá chết phơi mình. Còn bên cạnh thì Minh Quỳnh cũng không khá khẩm gì mấy, cứ ngồi gù gù trái phải, mắt cứ cố gắng mở nhưng rồi lại nhắm trông rất tội

"Bác sĩ Hiểu, hôm nay cô còn sớm hơn bình thường nữa cơ!!!"_nữ phục vụ mang vài món lặt vặt đến cho bọn họ, nhìn Hiểu Mai cười vô cùng có thành ý

"Hahaha, không có gì, không có gì"

"Cô vẫn ổn chứ?"

"Tôi vẫn ổn, cảm ơn"

"Vậy cô cần gì thì cứ gọi nhé"

"Vâng, cảm ơn"

Hiểu Mai ở một bên khoanh tay, chân vắt chéo thong thả vươn tay nâng lên ly trà ấm cho buổi sáng sớm, khẽ đưa mắt qua nhìn một xác khô và một cá ngáp ngồi cùng mình, bình thản nhếch lên khóe môi, lắc nhẹ đầu

(Cô là bạn của nữ chính nên tôi hiểu mà, đừng làm điệu bộ trưởng bối đó nữa, vỡ hình tượng thì đau**** lắm)

Với khung cảnh ấm áp đến nóng cháy của mùa hè, ba người bọn họ chọn một chiếc bàn nhỏ dưới tán ô lớn, bên cạnh những cây hoa đủ màu sắc và thậm chí là có cả một con suối nhỏ bên trong khuôn viên bệnh viện trực thuộc quyền quản lý của quán coffee mà ba người đang thả neo, lười biếng nơi đây. Chỉ là....

"Chắc chết mất, sao lại phải ngồi bên ngoài vào cái thời tiết này hả??"_nữ chính lấy lên một tay của bản thân cứ đung đưa vô lực từ dưới bàn lên, vỗ lên mặt bàn_"Mệt quá đi, chán quá đi, muốn ngủ quá đi, lạnh quá đi"

"Đang hè đó"_Hiểu Mai vẫn như cũ, thong thả đặt xuống tách trà, giở ra trang sách

"Nhưng mà tớ lạnh, vào trong đi mà"

"Bên trong đang mở máy lạnh công suất lớn đấy"

"Tôi đi chết đây"

"Cậu phơi nắng một chút không được à?"

"Tớ không biết cậu ra sao, chứ nắng ở cái đất nước này, từng tia một mỗi lần chạm vào người tớ cứ như bị xuyên thủng ấy. Chắc chết quá đi"

"Vậy rốt cục cậu nói xem, lạnh thì cậu đau xương, nóng thì cậu thủng phổi, rốt cục là ra sao mới tốt cho cậu?"

"Cho tớ về nhà đi mà"

"Không!"

"Hai vợ chồng cậu có cãi có giận gì nhau thì buông tha bọn tớ đi. Cậu xem, tớ còn công việc mà ngủ thì cũng không đủ. Còn Minh Quỳnh, cậu xem cậu ta sắp thành oán linh rồi kìa!!!"

(Ôi, nữ nhân ơi là nữ nhân. Cô ta là buồn ngủ mắt mở không nổi mà cô niệm thành oán linh, có phải hay không thích hù dọa người khác cũng là sở thích xấu xa của cô!?)

"Hừ!"_Hiểu Mai nheo mắt nguy hiểm nhìn nữ chính đang cố di chuyển chiếc ghế của mình đến gần chỗ kín gió và có bóng râm để ngồi, thậm chí sau đó còn cố kéo bàn của bọn họ theo để rồi hai người bọn họ cũng phải kéo ghế theo con người kia

"Lại nói, cậu còn nhớ cái vụ lần cuối dại dột của chúng ta không??"

"À, không phải là do cậu bày đầu sao?"

"Tớ ban đầu nghĩ nó thú vị, ai ngờ nó khiếp đến vậy"

"Thì sao?"

"Trông có vẻ quá khứ sắp lặp lại"

"Minh Quỳnh, tớ nghĩ cả hai chúng ta nên tìm máy quay chất lượng cao để có thể ghi lại những khoảnh khắc vàng của một đời người nha"

Minh Quỳnh được nhắc tới liền giật mình thức dậy, ngơ ngác nhìn quanh thì lại thấy hai người kia đang nhìn cô, liền rất bình tĩnh_"Haiz, sao tự nhiên nóng quá vậy"

"…."

#10

*Điều hòa chạy hết công lực!!!*

*Càm ràm không thôi*

"Ôi mắt tôi"_nữ nhân đưa tay vỗ vào hai bên mắt, sau đó lại dùng hai ngón trỏ vuốt dưới bầu mắt có dấu hiệu chuyển sang nâu của mình_"Nhan sắc mùa đông dễ vỡ này thật yếu ớt quá đi"

Hiểu Mai mắt vẫn ở trang sách, bình thản lật trang bên cạnh_"Bảo phơi nắng không chịu"

"Phơi nắng sẽ trị quần thâm sao??"

"Ừ, chỉ cần cậu tìm đúng hướng của mặt trời, nhìn thẳng vào nó khoảng nữa tiếng, cậu sẽ đắc đạo thành thần!!"

"Ồ, hiệu nghiệm thế cơ à??"

"Ừ"

Nữ nhân bĩu môi, thay vẻ mặt hồn nhiên như đứa trẻ bằng vẻ mặt thờ ơ, khoanh vòng tay, tiếp tục nằm dài lên bàn_"Mấy đứa nhỏ đảm bảo sẽ tin cậu"

"Cậu chịu nhận bản thân trưởng thành rồi sao?"

"Đâu nào, tớ vẫn sẽ mãi là đứa nhỏ đáng yêu của nhà nhà"

"Ừ, đứa nhỏ ngoan, mau ra phơi nắng đi"

Nữ nhân liền bật dậy, nháy mắt, mỉm cười nụ cười bản thân cho là đáng yếu, đưa lên bàn tay với ngón trỏ và ngón cái tạo thành chữ 'o' với Hiểu Mai, rồi rất nhanh quay qua bên còn lại, vỗ bàn_"Minh Quỳnh!!"

Người kia bị gọi lại lần nữa giật mình, ngơ ngác hỏi_"Sao?"

Nữ chính vẽ ra bộ ặt quan tâm sâu sắc, ân cần nhẹ giọng_"Ra phơi nắng cho khỏe đi, mặt cậu xạm như hoa úng rồi kia"

"Ừ"_Minh Quỳnh gật đầu, chạy ra ngoài

Sau đó đắc thắng nhìn qua Hiểu Mai_"Thấy chưa"

"…."

Và con người bị lừa kia lại trở vào_"Uả, ra ngoài làm gì chứ!?"

(Đây, vai phụ đáng thương có lẽ từ đây đã đươc đình hình một cách chắc chắn!)

#11

"Thế quái nào"_nữ nhân vẻ mặt vô cùng bất bình nhìn quanh

"Cái gì?"_Hiểu Mai thờ dài, quyết định đóng lại quyển sách

"Sao chúng ta phải ra đây?"

"Không phải cậu tự động theo sau sao?"

Cô ôm vai, vẻ mặt mất mát nhìn sáng nơi khác_"Mẹ à, bọn họ muốn bỏ rơi con"

"Này!!!"

"Gì chứ, tớ tủi thân là bởi vì bị các cậu hắt hủi đó!!!"

"…."

#12

"Sao mà! Tớ hết từ rồi đó!"_nữ nhân lần này trực tiếp giơ tay, xoa xoa hai bên trán

"Còn không phải cậu cứ mải càm ràm à?"_Hiểu Mai cũng thở dài, tay tiếp tục gõ bàn phím

Nữ nhân lần này vòng tay lên bàn, nằm lên tay, thở dài_"Mẹ à, bọn họ bảo con phiền kìa mẹ!!!"

"Này!!"

"Mẹ à, bọn họ muốn bắt nạt con, thế giới thật bất công!"

(Hời ơi, cô hai của tôi)

"…."

Minh Quỳnh từ trong đi ra, chậm rãi lau đi vài giọt nước còn vươn trên mặt, ngồi vào chỗ, ngơ ngác nhìn và cảm thụ bầu không khí đang bao trùm giữa bọn họ

#13

"Này, chán quá, tìm chủ để gì để nói đi"_nữ nhân kê một bên mặt lên bàn, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ lên giọt nữa đọng bên ngoài ly, rồi kéo nhẹ cho giọt nước này chạm đến giọt nước kia

"Bàn về vấn đề gì đây?"

Minh Quỳnh rất tỉnh táo uống nước trái cây, vui vẻ nói_"Truyện của cậu"

Nữ nhân nghe vào liền gật gù, ngón trỏ gõ mặt bàn_"Cũng được, chúng ta bàn về chủ đề chung đi. Truyện và đời thực"

"…"_Hiểu Mai chính là bảo trì yên lặng khi hai người này quyết định họp chợ

Nữ chính cô e ngại nhìn phong thái của Hiểu Mai_"Này, đừng có làm cái điệu bộ đó, tớ đi trước, truyện với sáu mươi phần trăm là thật và bốn mươi là được khuếch đại"

"Biết đâu cậu đang viết ra câu chuyện của cuộc đời một ai đó"

"Chuyện đó là chắc chắn và hiển nhiên họ sẽ chẳng bao giờ đọc được nó"

Hiểu Mai thong thả đặt nĩa trở lại đĩa_"Ừ, những thứ tưởng tượng của con người đều dựa trên sẽ hiểu biết, đã từng gặp qua, nghe thoáng qua. Có thể tạo nên biến thể nhưng như cậu nói bốn mươi là khuếch đại cho nên suy cho cùng, cậu cũng chỉ viết chưa chạm đến một nữa cucoj đời con người thật sự của con người sống bên ngoài"

Cả hai người đồng lòng nhìn Hiểu Mai_"Cậu tham gia sao?"

"…."

#14

*Tầm nhìn vô định, vật bất động*

"Này, nói thật, tôi ghét con người lắm"

"Sao vậy"

"Ừ, tôi cũng ghét bọn họ lắm"

"Tại sao chứ??"

"Bọn chúng cứ rình chụp hình, quay phim, thu âm tôi hoài. Chú biết không, nó thật sự rất khó chịu"

"Ừ, có lần bởi vì khó chịu, tôi đã vô tình đẩy ngã một tên bay xuống lầu tám"

"Tôi thấy thú vị mà"

"Thú vị quái gì, tôi nói mà nghe, có lần sau khi phát hiện bản thân bị quay phim lén, tôi liền lặng lẽ lẻn vào phòng, nơi bọn họ đặt máy móc ấy, chờ bọn họ tua lại phim xem hình hài đẹp trai bảnh tỏn của mình. Nhưng chú nói xem có tức hay không. Tôi trong đọan phim cứ như cục bông gòn bay tới bay lui vậy"

"Còn tui, còn tui nữa, ghi hình thì không có, bọn họ phải xài máy cảm quang, mở lên thì tôi cứ như bãi nhầy màu sắc quái gỡ bám trên cửa từ từ trượt xuống vậy. Trong khi lúc đó tôi đang cố ịnh mặt vào cửa, trợn mắt xem họ làm gì, sẵn tiện chà lau mảnh kính một chút"

"Haiz, nói gi thì nói, chúng ta dù sau cũng là dân bụi đời, dồn trú toàn chỗ hẻo lánh, hoang vắng rộng lớn. Chứ cậu xem mấy đứa ở nhà có người ở xem, bọn họ, Ý tôi là con người ấy, họ thậm chí còn biết được mấy đứa đó chỗ nào không lông chỗ nào có!!! Ai như chúng ta"

"Chà, nghe cậu nói, tôi cũng muốn được chụp hình để xem hình hài của mình"

"Ầy, tôi còn thảm nữa. Hình cũng không có, bãi nhầy cũng không xong, tôi tìm mọi cánh để gây ấn tượng nhưng không ai để ý rồi sau đó bắt đầu hú hét. Vậy thôi, ai ngờ cái máy ghi âm chất lượng cao kia ghi được, nhưng ghi có chọn lọc mới ghê. Khôn thấy ớn!"

"Chú đã làm gì?"

"Đi tới đi lui, lắc vòng, lắc mông, lắc cổ, lắc đầu, đu cầu thang, bám vào cột, ngồi trên bếp, mở cửa, thổi gió. Thế éo nào chúng vẫn không thấy. Tôi là tôi canh trước máy quay luôn đó"

"Sau chú biết không ăn ảnh?"

"Họ cứ nữa tiếng là trở lại xem tình hình mà"

"À, vậy rốt cục là đã nói gì?"

"Tôi nói rất nhiều, lảm nhảm cũng rất nhiều, hát cũng rất nhiều, hét cũng rất nhiều. Nhưng khi thâu vào băng lại nghe ra rên rỉ!!!. Em đói, em khát, cho em ăn đi. Ôi, tôi đi chết đây!"

"Này, nghe nói tối nay ở khu B bọn họ lại đến quay phim, các chú ai muốn làm vai chính??"

"Khu B cái gì, tôi là nghe được ngay tại chỗ chúng ta đang nói chuyện thì đã được lắp máy quay trước đó rồi"

*Tầm nhìn được đẩy ra xa, hình ảnh được thu nhỏ*_máy quay trên trần nhà_*Vẫn không có gì xuất hiện*

"Này làm gì thế hả??"

Một con ma ùa tới cạp máy quay tới tấp

"Nghe nói bọn họ có thể thông qua máy quay xem trực tuyến những gì đang xảy ra"

Một con khác bắt đầu chạy ra đóng mở cửa điên cuồng, đứa khác cố lung lay tấm màn, đứa khác tiếp tục dán mặt vào cửa kính, một đứa tiếp tục vừa hát vừa chạy lòng vòng. Còn một đứa, tìm người đang nhìn vào màn hình.

#15

Hiểu Mai và Minh Quỳnh đều đồng loạt nhìn ra sau lưng, rồi quay trở lại với màn hình. Giáo viên thì nhìn vào bài nháp tiếp theo của nữ chính đưa qua cho mình còn bác sĩ thì rất trịnh trọng nâng kính_"Sao lại là màn hình?"

"Nói gì thì nói, qua nay Tivi nhà tớ có tâm lắm. Mất đồ điều khiển hay bị ai đó có tấm lòng giấu đi, tớ cố tìm mọi cách chuyển kênh cũng không được. Mà đập đồ không lý do thì không ổn đâu. Cậu có biết hay không nó chiếu chương trình săn ma hay mấy thứ đại loại thế nguyên ngày, một tuần ba bữa. Và cứ đúng ngày là nó sẽ tự mở lên, còn mấy ngày khác, cậu làm gì nó cũng không mở. Vừa hợp hôm qua vừa bị dọa một phen, tớ nghĩ có phải hay không định mệnh là muốn tớ viết truyện kinh dị mới đúng"

"Thế còn dây điện?"

"Rút được tớ rút lâu rồi. Chán chết mất"_nữ nhân lần nữa nằm dài ra bàn, thở dài_"Tớ muốn ngủ. Tuổi ngày càng già mà cứ bị mấy đứa nhỏ quấy nhiễu kiểu này không biết sống có thọ nổi không đây"

"Trông có vẻ cậu nên đi về căn hộ kia thì hơn"

"Thôi, không muốn về, với lại sắp tới cũng còn vài chuyện cản chân nên không vẫn là không muốn về. Đừng nhìn bằng ánh mắt đó, tớ có lý do hẳn hoi, không có bao biện nha"

"Lý do chính là đã bao biện"

"…."

"Nói mới nhớ, không phải cậu cho Minh Thanh học về lập trình gì đó sao?"

"Không nhanh vậy đâu"_nữ nhân bắt đầu kiểm tra điện thoại, tay chậm rãi dày vò, khiến cho tóc rối tung lên

#16

"Ể, nhìn đằng kia xem"_Minh Quỳnh vỗ vỗ cài cánh tay của con người lười biếng bên cạnh

Nữ nhân che miệng đánh một lần ngáp dài, mắt cá chết nhìn theo hướng Minh Quỳnh đang bí mật chỉ tới, Hiểu Mai bên kia cũng dừng đọc sách, ngước nhìn lên hai người bọn họ

"Sao, cậu cũng có thằng nhóc nhà cậu, còn để ý cặp khác làm gì"

"Không ý tớ là cô ấy là đàn chị khóa trên, chị ấy rất nổi tiếng ở trường đó. Là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm"

"Thì sao? Đừng nói với tớ vụ án nào có chị ta tham gia thì cậu đọc cả dấu chấm câu đi"

"Ừ"_Minh Quỳnh chớp chớp mắt, lấp lánh cười trong khi nữ nhân đang mở lên điện thoại, hướng về phía cô gái Minh Quỳnh chỉ mà chụp hình, sao đó liền gởi tin nhắn đến cho một người

< Giáo viên của cậu để ý người khác>_sao đó vẫn tiếp tục chăm chú bấm điện thoại, không quên tiếp tục câu chuyện_"Vụ án nói về cái gì?"

"Có lần, có cặp anh em sinh đôi kia, bởi vì hai cô gái mà xảy ra hiểu lầm, từ đó phát sinh ra những cái chết biến thái, cũng lộ ra được quá khứ không mấy ổn"

"Dùng từ ổn là hiểu rồi"

Hiểu Mai vẫn ở một bên im lặng trầm mặt

"Rồi sao? Nếu cậu đã hào hứng như vậy, sẵn nói luôn tên đi"

"A, chị ta là Chương Hiểu còn người đàn ông bên cạnh, tớ không biết"

Nữ chính vẫn cầm điện thoại, bình thản_"Anh ta là Trình Ngạn Thâm, pháp y...quyền lực à"_sau đó liền mị mắt nhìn qua Hiểu Mai, tiếp tục bấm gởi tin nhắn với bức hình chụp lúc nãy_<Hiểu Mai trông rất vui khi thấy được...>

Hiểu Mai không biết, chỉ biết nữ chính nhìn mình thì cô cũng nhướn mày, nhún vai, tay trái lật ngửa hướng về cặp đôi phía xa kia đang có xu hướng cãi nhau_"Tớ không thuộc lĩnh vực của hai người bọn họ"

"Nghe nói mới có cái xác với dấu vết lạ vừa được chuyển qua bên đây"_nữ nhân nhướn mày, nhếch môi cười

"Cậu hay, tớ và Minh Quỳnh cậu đều không cho hỏi đến mấy thứ như vậy, còn cậu thì lại được thu thập, sử dụng thông tin mọi lúc mọi nơi sao?"

"Bởi vì các cậu không phải tớ. Mà sáng hôm qua, tớ bảo cậu đi xem, cậu có đi đâu. Khi tớ cảm thấy các cậu đủ năng lực để chấp nhận thì chuyện cho các cậu biết, tớ không ngại làm gì nữa, thậm chí còn tự động bày ra cho cậu xem, chỉ là cậu có nhìn tới không hay thôi"_nữ nhân vẻ mặt nhàn nhã của bậc trưởng bối, đưa mắt nhìn qua căp đôi kia thì liền chuyển sang có chút bất ngờ khiến hai người kia cũng nhìn theo hướng của cô_"Oh my!!"

Nam nhân tên Trình Ngạn Thâm chăm chú nhìn vào người con gái tên Chương Hiểu kia nhưng cô thì lại né tránh rồi sao đó lại chạy về một hướng khác, nơi có một người đàn ông khác đang đứng

Nữ nhân ánh nhìn vẫn dõi theo bộ ba kia, dùng ngón trỏ chạm tay Hiểu Mai_"Này, sao tớ cảm giác chúng ta đang từ cuộc sống vui vẻ mà tự nhiên chạy qua đẫm máu, trinh sát, hình sự vậy?"

Minh Quỳnh không để tâm nhiều, ngay lúc Hiểu Mai định mở lời mỉa mai thì cô lại lên tiếng_"Này, nghe nói cậu có quen với Chương Hiểu mà đúng không?"

Cô uống nước, mắt nhìn qua Minh Quỳnh_"Ừ, sơ sơ thôi"

"Thế ngày mai tớ đưa cậu quyển sách của cô ấy, có dịp cậu lấy chữ kí hộ tớ được không"

Nữ nhân liền nheo mắt trái, ánh nhìn nguy hiểm nhìn Minh Quỳnh_"Được"

#17

"Này, đến gần quá rồi"_nữ nhân ánh mắt nghi ngại, tay che lại miệng nho nhỏ nói với người bên cạnh

"Anh ta có làm gì cậu đâu"

"Nhìn gần như vầy, mắt đau lắm đó"

"Này, cậu còn nam nhân nhà cậu"

"Thì sao chứ, hoa dù trong vườn nhà người khác nhưng ai cấm nhìn nào. Nghệ thuật là để thưởng thức, không phải để thị uy"

"Có không đó"

"Có mà, ôi má ơi, gần kiểu này chắc chết"

"Sao vậy?"

"Bị vẻ lạnh lùng kia chọc cười đến chết. Hahaha, cậu nghĩ xem, tôi cũng có một cục than....à mà thôi"_nữ nhân ho khan, trở lại tư thế nghiêm túc của thanh niên mười tám tuổi hướng Minh Quỳnh ngây thơ làm trò

"Sao vậy, nhớ mặt than nhà cậu à?"_Hiểu Mai cũng rất hợp thời cơ, chen chân vào cuộc đàm thoại vô nghĩagiữa hai người kia

"Có khi nào tại cậu ấy biểu cảm quá mức phong phú cho nên Lý Dương kia mới mặt liệt như vậy không?" _Minh Quỳnh cũng gật đầu phụ họa

"Đâu ra vậy hả?"

"Từ chính cậu mà ra"_một câu hai miệng cùng đồng thành

"…."

#18

"Nhìn xem, cô ta lại trở vào cùng một dàn hâm mộ điên cuồng kìa"_nữ nhân nhướn mày, tay nâng lên ly nước trái cây, hất nhẹ mặt về phía Chương Hiểu đang gấp gáp đi và theo sau là đám người cầm máy ảnh cùng micro cầm tay, tạo nên một nhảnh ồn ào nhanh chóng lướt qua

"Ồ"_Minh Quỳnh cô rướn người thêm một chút để nhìn theo nhưng sau đó vẫn là ngồi yên một chỗ

Hiểu Mai khóe mắt liếc nhìn hai người bọn họ, tiếp tục nghiêm túc làm việc

Minh Quỳnh quay qua hướng phía nữ nhân hỏi_"Mà cậu cũng có fan hâm mộ mà đúng không?"

"'Ai biết"_cô lại nhún vai, vẻ mặt lại trở về thờ ơ, lười nhát

"Gì, có người mua sách thì có người hâm mộ rồi!"

"Vậy tớ ra ngoài, thấy cuốn nào có câu gì đó thu hút, tớ mua về tức là hâm mộ sao?"

"Thế sao người ta xin chữ kí của cậu?"

"…."_nữ nhân khoang tay, vẻ mặt nghiêm túc_"Chúng ta cần nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận về vấn đề hóc búa này"_rồi bỗng nhiên nhìn qua Hiểu Mai_"Đám thực tập sinh kia trông có vẻ thích cậu lắm"

"Năm nào cũng vậy"_Hiểu Mai nâng kính, rất tri thức lạnh lùng

"Ềy"

"Chúng thích mạo hiểm, thấy thứ gì có độ thử thách cao liền hăng hái thử sức"

Minh Quỳnh tròn mắt, tò mò hỏi_"Kết quả?"

"Ở lại, thi lại hoặc chuyển khoa, có người còn chuyển nghề học"

"…."

Nữ nhân hứng thú nhìn biểu cảm của bác sĩ tâm lý họ Minh, bất ngờ đưa tay che miệng, bật cười_"Hahaha, nhìn cậu ta kìa, xem với bộ dạng này, ngày nào cũng có học sinh đến thăm cậu đúng không"

"Ừ"

"Ây da, người nổi tiếng là đây sao?"

#19

"Này, trong ly của tớ còn ba viên nước đá!!!"_nữ nhân rảnh rỗi, sanh ra buồn chán tìm chuyện đánh tan bầu không khí quá loãng, quá nhão giữa ba người.

Minh Quỳnh tiếp tục gật gù nghe được thì cố mở mắt, nhìn mặt bàn_"Tớ không còn viên nào cả"

"Tại sao tôi ở đây, tại sao tôi được sinh ra? Chán quá đi, phải làm gì đây, phải làm gì đây! Chán quá đi mấy...mấy gì nhỉ???"_nữ nhân buồn chán vừa khuấy đảo nước trong ly, vừa thở dài chống cằm lắc lư trái phải, bước đầu chuẩn bị cho việc lải nhải lên tục_"Haizz, cái cuộc đời này, sao mà cứ thích làm khó nhau như vậy chứ. Ngày xưa có cặp đôi kia không biết vì lý do gì mà giận nhau, sau đó liền chia cách nhau tạm thời. Chàng thì vùi đầu vào việc, nàng thì tìm người khác ra làm bia mà tập bắn. Thật đáng thương cho những con chiên bé nhỏ như bọn họ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ một.... em xin lỗi"_nữ nhân lúc đang định nói thì nhìn thấy Hiểu Mai đang chăm chú nhìn mình, liền giả đò mắt cún con

#20

Nữ chính chăm chỉ ăn bánh ngọt, bỏ lại điện thoại vào túi, sau đó chăm chăm nhìn về hướng cửa ra vào. Ngay lúc Hiểu Mai đang tò mò muốn hỏi chuyện gì thì anh xã của cô đến, đứng trước mặt ba người bọn họ, hướng về phía hai người nữ nhân và Minh Quỳnh gật đầu rồi lại hướng về phía của Hiểu Mai_"Honney, về với anh"

"Sao anh ở đây?"

"Hôm nay em không có ca trực, anh hiện tại cũng rảnh"

"Không, hôm nay em có kế hoạch với hai người bọn họ rồi"

"Đúng không?"_anh ta nhìn qua nữ nhân và Hiểu Mai thì đều nhận được ánh nhìn ngây thở pha lẫn cầu xin và quan trọng hơn hết là đồng thuận lắc đầu

"Babe, bụng em đủ lớn rồi, về nhà nào"

Nữ nhân cũng gật đầy, phất phất bàn tay_"Sắp làm mẹ rồi, về nhà sớm đi cô ơi"

*Pong*_hai người bọn họ tinh thần thư thái nhìn Hiểu Mai đi phía trước còn anh xã cô đi phía sau. Sau đó nữ nhân nhìn qua Minh Quỳnh đang chuẩn bị nằm dài ra bàn kia, nhấc chân đá nhẹ vào chân của cô, sau đó nhướn mày đầy thách thức, tay chỉ về phía cửa

Cậu nhỏ kia cũng tới ngay sau đó vài phút, mang người của mình về. Chỉ còn nữ nhân một mình ngồi lại, nheo mắt vẻ mặt mỉm cười nhìn hai bóng dáng cuối cùng kia bước đi rồi thở dài, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, xoay tròn nó vài vòng rồi sau đó chán chường đặt lên mặt bàn, tay đặt dưới bàn, bắt lại với nhau, thờ ơ mang chút mỏi mệt nhìn một lượt xung quanh mình.

Màn hình điện thoại sáng lên bài nhạc không lời âm tiết kì lạ nhưng lại nghe rất êm tai vang lên, nữ nhân cũng không chạm tới, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy. Sau một lúc lâu, màn hình điện thoại cuối cùng cũng bình lặng với màn hình đen và thông báo 8 cuộc gọi nhỡ được năm phút, cô mới vươn tay cầm điện thoại bỏ lại vào túi, bình thản đứng dậy, thật chậm chạp rời đi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv