CHƯƠNG 37
Chương vốn chả phải chương của người giấu mặt đứng phía sau của phía sau của câu chuyện.
P/S :Tâm sự đi.
P/s : Đáng lẽ không nên có chương này vì luật truyện này của tôi vốn không cho phép. Mà thôi. Tính chữ mà haha. Dư hẳn một chương cơ đấy!!!
Xem như này là chương tự truyện hoặc nhật kí cũng như tất cả xảm xúc của tôi khi viết một câu chuyện đi à thêm mấy cảm xúc khác nữa chứ.
Đầu tiên là xin làm phiền mọi người đọc một chương...à chắc là ngoại truyện hay phụ chương hay là đâm xen chương của tôi đi. Xin thật sự chân thành cảm ơn )
Thật sự tôi không biết cảm giác của các bạn khi đọc truyện CSHNVCTACMTG ra sao_[ Giờ mới có cảm giác, chỉ tựa viết tắt thôi đã dài tới nổi mà viết tắt tôi cũng đánh sai]_ Nhưng mà thực sự, gần đây lúc viết nó, tôi đã không còn cái cảm giác luôn mỉm cười ở từng chương nữa. Tôi cũng đang viết ra vài cốt truyện khác và nó khá buồn, hoàn toàn không có chút gì giống với CSHNVCTACMTG này cả. *nhún vai* và tôi đã nghĩ, mấy cốt truyện kia có đôi chút ảnh hưởng tới tâm tình của tôi hoặc thêm vài chuyện nữa.
Tôi cũng thắc mắc là không biết các bạn đã rõ hay chưa tính cách của từng nhân vật. Đôi lúc tôi thậm chí còn bị nhầm lẫn và thú thật, CSHNVCTACMTG chính là bản thảo mà tính cách nhân vật không rõ ràng nhấttôi đang viết.
Tôi bắt đầu nó với mục lục nội dung các chương, tưởng tượng về các chương và cả nhân vật trong đó. Nhưng đến giờ thì mới tự hỏi. Người đọc có biết rõ tính cách của họ hay chưa *thở dài*. Cái này bó tay, dù sao cũng là truyện tình huống mà_[Cái này tôi mới nghĩ ra luôn]_haha.
Gần đây, tôi đã tự liều khi đưa những bản thảo cốt truyện khác cho một người quen của tôi đọc và cô ấy đã nói những điều khiến tôi vui vẻ về chúng. Tôi nói cô ấy hãy lên xem CSHNVCTACMTG đi và tôi cảm thấy vui vì điều đó. Khoảng một thời gian sau gặp lại, cô ấy bảo truyện này khác quá. Rất khác với những thứ tôi đã viết. Cô ấy hỏi_”Truyện đầu tay đúng không?”
Ây, truyện đầu tay của tôi ấy hả?? Từ năm...tóm lại là khi còn là học sinh đi. Tôi chỉ đăng độc đúng một chương. Sau đó đã quên cmn pass và tôi cũng đã xếp nó vào bộ nhớ cũ của mình. Tôi nhớ có một lần, mình đã trở lại trang web kia xem xem bài của mình có bao nhiêu lược đọc. Hình như khoảng ba tháng hay đại loại thế tôi mới nhớ lại. Nhớ không lầm là hai trăm hai mưới sáu lượt đọc.
Rồi đến một ngày đẹp trời của năm mười một thì tôi lại nâng bút tiếp.
Nhưng mà vừa lên ý tưởng thì tắt nguồn mẹ nó rồi. Lại nói về ‘truyện đầu tay’ của cô ấy khi nói với tôi. Cô ấy nói vài từ mà hiện tại tôi không diễn tả chính xác được. Nó sao nhỉ? Tăng động, màu hồng, nhoi hay sửu nhỉ?? Tôi không rõ nhưng cô ấy không nói mấy từ vừa rồi đâu. Đầu óc tôi nhớ kém lắm.
Thật sự nó cũng tăng động. CSHNVCHTACMTG chính là những phần tính cách vui vẻ nhất trong con người tôi. Nó chính là một góc tâm hồn mà không bao giờ tôi đem khoe được. Ngại lắm người ơi.
Gần đây tôi phác hiện, tôi đang đem các góc riêng của tâm hồn mình mà tách ra theo từng cốt truyện để rồi có đôi lúc tôi mới giật mình và tự nghĩ: ”Tôi sắp luyện tới vô pháp vô cảm đại thần chưởng rồi”. Haha thật nguy hiểm mà. Tôi trút hết những thứ tôi có vào từng cốt truyện và thật sự hy vọng mình sẽ hoàn thành được hết chúng *cười*.
Có một vài thứ tếu lâm ở đây. Mà mà thôi, cái này nói ra có hơi kì. Tôi đang nghĩ xem mình phải diễn làm sao mà chỉ có tôi hiểu mà thôi. Xem nào...
Tôi nhận ra mình đã đăng nhầm box. Thiệt. Hớ hên thật. Nhưng rồi sau đó vẫn tiếp tục đâm đầu vào chỗ cũ mới ghê. Nhưng mà...có lượt đọc tăng là vui lắm rồi. Tôi thấy thỏa mãn và tự hào với những thứ mình làm và thấy vui khi tìm được nơi đậu để thử sức của mình. Xem như tôi cũng là thành phần may mắn đi )
Bỗng nghĩ chat hẳn một chương bốn ngàn chữ thì đúng là tôi thánh thần thật haha. Lại nói tới truyện CSHNVCTACMTG. Thiệt ra hồi đầu tôi thấy tựa truyện có vấn đề đâu. Thiệt. Mà chuyện này cũng nhớ không rõ. Có người bảo tựa gì dài vậy. Tôi thấy đâu sao. Có lần tôi đọc một truyện mà tựa cũng khắm không thua tôi đâu. TCTXQTDCE ‘ tay của ta xuyên qua tóc đen của em’. Uêy, khuyến khích là đừng đọc nhé. Bởi vì chỉ có những người như tôi đọc tựa thì biết nó ở đâu nên khuyên mọi người đừng tìm kiếm.
Tò mò không tốt đâu. Tôi đưa ra ví dụ mà tôi gặp thôi nhé.
Lại nói, tựa cũng dài chứ bộ. Chỉ là không bằng tựa của tôi thôi. Nhưng mà gần đây tôi phát hiện, tựa của mình nó dị thiệt. Dị tới mức khi tôi viết tắt cũng phải vừa đọc vừa viết mà thậm chí còn viết sai mới ghê. Âu là cũng do hên xui mà ra thôi nhỉ??
Chương đầu tiên hay thậm chí mấy chương về sau ấy mà, nó đều nằm ngoài dự tính của tôi cả. Mọi người chắc nhớ ở khúc trên đây thôi tôi có nói về việc viết ra thiệt là dài một cái mục lục nội dung từng chương mà nhỉ. Tôi viết ra từng chương mà chả thèm đoái hoài đến cái mục lục đó. Đến bây giờ, viết xong một chủ đề nào thì vào gạch bỏ nó trong danh sách liệt kê mà thôi. Thấy tôi ghê chưa.
Tôi viết nó, tức CSHNVCTACMTG [tôi ước có ai đó mắng mình_”Làm ơn đừng có mà chen cái dòng viết tắt cẩu má đó vào nữa”] bằng niềm vui. Viết chương nào cũng đều tự ngồi cười bạnh hàm ra. Rồi đến phần mà nữ chính gặp tai nạn, có ý tưởng thì liền viết luôn một hơi và viết xong hơi đó thì về sau toàn là viết lết qua chương. Tôi bị cạn cảm xúc.
Nói tới việc cảm xúc, nó như...như cái gì ta?? À như.....??. Thật sự là khúc nhiều khúc ít vậy đó. Thiệt sự là như vậy. Cũng may là những lúc tắt ý tưởng thì tôi lại bất ngờ có dịp đi xa nhà rồi bắt đầu nhìn đây nhìn đó.
Xin lỗi vì tôi là một đứa vô dụng không tìm được từ thay thế T.T
Nhưng mà lúc đó, lúc mà nhìn đây nhìn đó cho no mắt rồi thì tôi mới nhận ra một sự thật đớn đau rằng : “Có nhìn phong cảnh đến đau mắt, xuất hiện mồ hôi thì ý tưởng cũng không có mà nhảy ra lắc hông với chú đâu”.
Thảm lắm.
Nói tới đây thì không thể không nhắc tới *Beep*. *Beep* chính là nguồn cảm hứng của tôi. Chỉ cần tôi *Beep* hoặc suy nghĩ *Beep* một hồi là tự nhiên có ý tưởng à. Tôi cũng khâm phục tôi và cái *Beep* lắm. *Beep* chính là thánh địa của lòng tôi.
Thật không biết sau này nếu chuyển đi *Beep* khác thì tôi còn ý tưởng hay không a. Rầu ghê cái *Beep* của tôi. Nói chứ *Beep* thì *Beep* chứ mọi người nghĩ *Beep* là gì thì tôi không rõ. Nhưng tôi khẳng định tôi biết rõ *Beep* của mình là *Beep* gì.
Rõ thừa hơi. À, tự mắng đấy. Mọi người đừng để tâm.
Lại quay về chủ đề...à..để tôi xem lại đang nói việc gì. À việc cạn cảm xúc. Ý tưởng ấy à. Nó với tôi thật sự mà một điều kì diệu. Nó thoải mái tới, thoải mái đi một cách tự nhiên hết sức có thể.
Mà cũng chỉ có thể là ở truyện này mới có tình trạng tuột cảm xúc hoặc bí ý tưởng là không viết nổi nữa. Bởi đơn giản nó chẳng hề có cốt truyện. Nó cứ lắc qua, lắc lại, lắc tới lắc lui mà không có xương sống thôi. Không như mấy truyện kia tôi đều vẽ ra cho nó hình hài riêng. Chỉ cần đặt tay lên bàn phím là viết rồi tự dưng có hứng, có ý tưởng.
CSHNVCTACMTG chính là sự vô lề đỗ, không lối đi của tôi. Không có ý tưởng thì khá hiếm. Nhưng cái chính là đôi lúc mất đi hứng thú, mất đi cái nhiệt tình vốn có mà ngưng viết. Hoặc đôi lúc gặp khó khăn ở chương chuyển phân đoạn. Thật sự tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều về mỗi chương sau một phân đoạn. Nó chính là hố đen lầy lội của tôi.
Tôi đã tự nhắc mình, chỉ cần không vui, cứ vào xem lại một góc tâm hồn này của tôi là được, sẽ thoải mái lại thôi. Nhưng thời gian qua tôi đã quên. Bước qua ngưỡng cửa của chương ba mươi, đáng lẽ nó sẽ có một chuỗi chương mà tôi rất mong đợi nhưng rồi khi đưa tay lên bàn phím, tôi lại không thể viết nữa. Có vài sự trục trặc ở đây.
Ở chương của U Minh Hạ tự truyện nhật kí hoặc suy nghĩ của chính cô ta, nó là phao cứu sinh đột nhiên xuất hiện trong não tôi. Tôi đứng phía sau một người, dùng người đó để kể về câu chuyện cuộc sống hằng ngày của một nhân vật do chính tôi nghĩ ra. Rồi sau đó tôi lại đứng sau một người vô tình đang đọc trộm hai trang nhật kí của một người khác và rồi kể tiếp về một sự cố nho nhỏ của cặp đôi kia. Nếu bạn không hiểu. Hãy đọc từ từ và nghĩ ra từng người một nhé. Người A đứng sau người B, người đang đọc hai trang nhật kí của người C kể chuyện về cặp đôi D và T và người chủ chốt lại chính là A, người dựng nên câu chuyện rồi sử dụng B là một người thay thế mình đứng ra kể lại câu chuyện cuộc sống hằng ngày của cặp đôi D,T kia.
Tôi tóm tắt sự tình chính của mình rồi nhé. Về sau đã có hẳn cái kết chính thức cho người B rồi. Chỉ là chưa biết chừng nào tới chương cuối thôi. Truyện này còn lầy là dài lắm. Mọi người đừng lo lắng *cười*
Tin mừng là tôi đã viết chương cuối rồi. Nhưng khúc giữa thì còn ‘n’ số thứ tự, khoảng trống hoặc một đoạn thoại vẫn chưa được tôi đề tựa.
Quay lại chuyện kia. Đến hôm nay, sau khi chỉnh sửa và đọc lại lần cuối chương ba mươi sáu của CSHNVCTACMTG vừa rồi, may mắn là tôi lại cười. Tôi đang va phải phân đoạn mà nữ chính của tôi, cô ta tâm tình bất định với nam nhân của mình. Nó thật sự khó với tôi. Nhưng cũng may, tôi qua rồi *cười*.
Nó chính là chỗ lái mượt mà trên mạng nhưng đôi phần biến động trong tư tưởng cũng như lúc gõ phím của tôi. Đỉnh điểm chính là chương ba mươi lăm. Nó chính là điểm gượng nhất của tôi trong truyện. Nhưng tôi đã không thể làm tốt hơn. Chắc về sau, nếu có thời gian thì tôi cũng chỉ có thể điều chỉnh nó một chút thôi *cười*. Hy vọng về sau sẽ không còn điểm cố nữa.
Tôi đã tưởng tượng ra một cảnh đi phược khác. Vui hơn, thú vị hơn nhiều nhưng rồi đến khi bắt đầu đặt tay lên bàn phím, tôi thấy nó lại trở thành lỗ hổng mà tôi phải bắt đầu trộn vữa xây để lắp lại rồi sau đó lại tự mình vẽ thêm một nét tình tiết mà bản thân chưa từng nghĩ đến trước đó.
Âu cũng do sự trùng hợp của may mắn.
Nói mới nhớ. Trước khi tôi thật sự dành tời gian cho việc viết mấy mớ tâm hồn này thì tôi cũng khá thích đọc truyện. À, tôi không đọc ngôn tình, cũng không đọc tình cảm gì gì đó. Cũng không tu tiên, cũng không trinh thám. Tôi thiên về kinh dị hơn một chút. Kinh dị của Trung Quốc nhưng đó chỉ là một phần của thể loại mà tôi muốn đọc mà thôi.
Nói không đọc truyện tình cảm thì cũng sai. Trước của trước của trước đó nữa. Chắc khoảng năm cấp hai. Qủa thật khoảng đó tôi cũng đọc vài truyện. Nhưng mà..quên hết rồi. Nhớ được mở đầu với kết, hết rồi. Ây nói tới đây thì tự nhiên trong đầu lại xuất hiện cốt truyện của mấy truyện tôi từng đọc. Mọi người chắc biết Shock Tình nhỉ. Ừ ừ, rồi còn...hình như là siêu quậy trường KW. Tôi đọc truyện đó hai lần. Đọc lần đầu thấy nó hay nhưng đến lần thứ hai thì lại gặp phải vấp váp.
Có lẽ truyện của tôi cũng như thế. Ý của tôi là ở chuyện vấp váp kia chứ không giống chỗ nào đâu. Tôi không nghĩ nhiều khi bắt đầu câu chuyện này. Thậm chí gần đây tôi đã nghĩ có nên hay không dừng lại. Nhưng như đã nói, tôi vừa đọc lại chương ba mươi sáu, cứ tưởng tượng đến cảnh ba tên nam nhân đứng đó, úp mặt vào tường rồi cãi vã nhau thì tôi lại buồn cười.
Qủa thật, truyện CSHNVCTACMTG toàn một màu hồng. Tôi không muốn thừa nhận điều đó nhưng nó lại là sự thật. Chỉ cần đặt tay lên bàn phím, viết từng câu từng chữ thì tôi đều vui cả. Nó chính là thứ giúp tôi thả lỏng nhất. Nhưng rồi tôi nhận ra, không phải ai bắt đầu đọc nó cũng với một tâm trạng thoải mái cả.
Tôi thật sự cảm ơn bạn đã cùng tôi đi đến chương ba mươi bảy này. Khi đã bước đến đây, tôi đã nghĩ có lẽ bạn cũng đã hiểu được truyện CSHNVCTACMTG của tôi nó như thế nào. Tôi đều cảm thấy vui mỗi khi nghĩ như vậy.
Và lời này có lẽ là đã khá muộn. Nhưng tôi lại muốn dành cho một ngày nào đó, có bạn đọc nào đó tình cờ chọn chương ba mươi bảy này để đọc đầu tiên. Tôi thật sự muốn nói : " Xin đừng nhìn nó bằng ánh mắt khắc khe. Bởi tôi viết ra nó chính là để tìm kiếm niềm vui. Thật may mắn và vinh dự nếu những thứ tôi viết ra cũng có thể mang đến niềm vui cho bạn"
Tôi gần đây tự nhắc nhở mình bản thân viết là muốn có người đọc. Bởi một khi chấp nhận đăng là tôi đã chấp nhận chia sẽ một góc riêng của mình. Cho nên tiêu chí vẫn là cần phải làm sao cho người đọc hiểu. Nhưng rồi tôi lại có chút níu kéo khi đây lại là thứ mà tôi chỉ vừa đọc vài dòng vừa tưởng tượng vài thứ liền khiến tôi buồn cười.
Tôi có lo lắng về việc văn phong của mình khó hiểu. Nhưng ở đây, bạn lại lượm được một thứ đơn giản nhất. Chỉ đơn giản là tình huống, chỉ cần nghĩ ra mở thì liền có kết cho một tình huống. Không cần nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên mà viết mà đọc.
Tôi cũng lo lắng về việc tính cách nhân vật không rõ ràng. Các nhân vật cứ lai tạp tính cách của nhau. Tôi nghĩ bản thân cần viết ra giấy nhưng rồi lại dừng bút tự hỏi :
-Nữ chính tính cách ra sao nhỉ??
Cô ta chính là một bản thể vui vẻ, ngu ngốc và đôi lúc bùng phát của tôi. Cô ta chính là thứ tôi giấu diếm nhất. À tôi còn một bản thể ngây ngô tuyệt đối nhưng chắc chắn tôi sẽ không viết về nó đâu. Tôi thích nữ cường cơ. Bánh bèo đọc mệt mỏi lắm. Thiệt, đọc không tức nhưng phát mệt lắm. Mệt từ tủy, xương cho tới biểu bì rồi ra tới tế bào chết.
Tôi thích ngược, ngược quằn quại cũng được. Nhưng đọc văn án xong là nghỉ, không đọc nữa. Đọc văn án là đủ thấp thỏm con tim rồi. Và nữ chính cũng bị tôi gắn thứ này vào. Trước đó tôi cũng hứng xem anime nhưng giờ khác rồi. Giờ già, không thích nữa. Nhưng dù sao lâu lâu tra lại bộ cũ coi cũng vui và nữ nhân này chính là được tôi gắn thêm vào thứ tính cách này dù cô ta lớn tuổi rồi.
Xin đừng nghĩ cô ta là tôi. Cô ta có những tính cách, tật xấu và ‘n’ thứ mà tôi không có. Gỉa dụ như chuyện vẽ vời. Nữ chính của tôi chính là một nhân vật phi logic. Nghĩ xem, ai đời coppy được nhưng lại không biết vẽ, đã vậy vẽ thì toàn hình khối. Quái quá mà.
Suy nghĩ của cô ta cũng vậy. Là từ tình huống mà ra. Nhưng được cái, cô ta cũng nông nổi đôi lúc giống tôi vậy. Lớn rồi vẫn nông nổi như thường. Nhưng tôi hy vọng, lúc hai mươi lăm, không nông nổi như cô ta.
Giờ lại nói sang nam chính. Theo tôi thì anh ta xuất hiện không nhiều, cũng không ấn tượng lắm. Điều đó khiến tôi phải đắn đo và suy nghĩ khá nhiều trong thời gian trở lại đây.
Tôi gần đây có một câu nói cứ thuận tình thì liền nói ra. Tự nghĩ rằng sau này rất có thể nó sẽ đi vào sử sách của bản thân. Câu đó là: “...quanh ta luôn là...tốt. Chỉ có điều...đó không phải của ta”. Chỗ ba chấm thì mặc định đàn bà hoặc đàn ông nhé. Thích nam nhân nữ nhân, giống đực giống cái gì thì tùy mọi người. Nhân loại đều có quyền tự do riêng mà. Ép gì nổi.
Đại loại như việc cơm trước mặt là cơm người chứ không phải cơm của mình vậy đó. Bản thân là người cầm đũa nhưng chưa thấy người mang cơm tới cả.
Bởi vì nam chính lúc đầu là một tên trầm mặc, ít nói, ít biểu cảm nhưng dù gì cũng là xã hội đen, anh ta cũng cần có cái bá đạo của anh ta nên tôi đang tự nhắc chính mình, về sau nhắc tới sự bá đạo của anh ta nhiều hơn một ít khà khà khà.
Tới đây mới nhớ cái chương mà hai người đi chơi ở Nhật. Cãi qua cãi lại cuối cùng nữ chính sau khi bị anh ta hù dọa xong thì ngu ngốc đập đầu vào vách, sau đó còn đánh người ta một cái vậy mà nam nhân kia cũng im, ôm lại người vào lòng mà ngủ. Ôi ấm áp tới cháy luôn cả người.
Nói chứ giờ thực tế ngoài đời ôm xã giao cũng vui lắm. Hờ hờ.
Còn một ngàn hai trăm mười chữ, tôi phải viết tiếp gì nữa đây. Hây da.
Nói mới nhớ. Chương sau, tức ba mươi tám sẽ vào lại khuôn khổ với lời tựa là_”Phược nhà giàu, kéo balo trên tay và chúng ta cùng cải biến”
Nhớ để ý nha. Mang ba lo trên vai. Mang một cách thật tử tế. Vác qua lô qua vai, bắt đầu mệt mỏi rồi. Và giờ là kéo balo trên tay, kéo lết đất luôn rồi. Kí sự phược xem như chính thức được đóng lại sau ba chương lầy lội để làm nền tảng thúc đẩy tiếp tục cho mấy đoạn tình huống mỗi ngày hài hước về sau của nữ chính cùng đám vai phụ thích làm quần chính chính xung quanh cuộc sống của cô ta.
Tôi không biết tại sao chương này lại viết ra nội dung này nữa. Vốn là định theo như bình thường viết tiếp. Nhưng nói đi thì cũng phải nhắc lại. Chuyện đặt tay lên bàn phím và bấm cũng đều thuận theo tự nhiên, tùy theo con chữ tuôn ra mà thôi.
Tôi cảm thấy bản thân nên lưu lại vài cảm giác của mình khi viết một mớ hỗn độn không rõ tiếp theo này. Chung quy thì đây cũng là niềm vui nho nhỏ của tôi. Vui khi đọc nó, vui khi tôi được viết ra thứ mình muốn.
Bởi vì là ý tưởng bùng phát nên cần viết liền, chen vào thêm một thể loại lảm nhảm mới cũng không tệ đấy chứ *nhún vai* xem như đổi gió cũng được.
Đến gần cuối thì tôi mới nhớ ra một vấn đề. Đó là chuyện xưng hô cùng tên gọi. Tôi không thích đặt tên. Và thật xin lỗi vì điều đó. Có quá nhiều thứ, quy tắc, ý nghĩa khi cho ra một cái tên. Tôi đang viết ra ba câu chuyện khác. Hai truyện thì may mắn là nhân vật đều có tên đàng hoàng nhưng còn một cái khác thì cũng đặc biệt không kém hai từ xưng hô nam nhân, nữ chính trong này.
Tôi đưa bản thảo cho cô ấy, người mà tôi liều mang nhờ xem để góp ý kiến và cô ấy đã cười bò với cách gọi tên cũng như cách xưng hô kì quái của tôi. Biết sao được, nhân loại có ai toàn diện đâu. Nếu tôi mà toàn diện thì tôi là không phải nhân loại rồi. Hây. Có người xem nhắc nhở thì tôi mới để tâm nhưng dù sau thì con người vốn bản chất vẫn là có điểm cứng đầu không sửa được.
Tôi cũng có lập trường, cũng có cái lười chảy thây mà không muốn chỉnh của mình. Nên thật sự là tôi rất biết ơn khi mọi người có thể đọc và hiểu được mớ bòng bong to đùng do chính tôi tạo ra này.
Truyện mới chỉ tới mốc ba mươi sáu chứ chưa phải năm mươi mà đã có mấy lời lảm nhảm rồi. Nhắc đến điểm này thì vài ngày tới chắc tôi sẽ suy nghĩ xem chương năm mươi mình sẽ bung lụa kiểu gì đây. Hy vọng là nay mai tôi sẽ lượm ở một nơi nào đó một thể loại kì quái mà nhét vào trong câu chuyện này.
Chung quy chương này viết ra là để khoe khoang về việc tôi vừa tìm lại được gần đủ cảm hứng lúc đầu khi bắt đầu viết CSHNVCTACMTG thôi. Chương sau sẽ tiếp tục quay về A đứng sau B để dùng B kể về chuyện hằng ngày của nữ chính cùng đôi việc về tình cảm của cô ta cùng với nam chính nhé.
Nói mới nhớ, nếu cán mốc nào đó của đỉnh điểm lầy lội như chương ba mươi lăm vừa rồi thì chắc tôi sẽ làm lại một cái tự chương nữa quá. Haha. Hy vọng tới đó mọi người sẽ chịu khó đọc tiếp một chương ngoài lề nữa.
Đọc truyện vui vẻ, ngày mới may mắn hoặc cuối ngày thư giãn nhé.
Cảm ơn mọi người.
~~~~~ Một góc của ba đêm phược~~~~
Nữ chính sau một ngày bôn ba cùng hai cô bạn thì vừa trở về lều của mình, không nói gì thêm liền đi ngủ. Nam nhân ngồi đó nhìn một hồi thì rời đi, tìm ấm nước bắt đầu nấu nước nóng.
Ở góc khác bên cạnh đống lửa thì anh xã của Hiểu Mai cứ xem qua xem lại tay chân vợ mình, miệng cứ luôn hỏi_”Hôm nay vui không?? Về sau có muốn cùng đi chơi ở đâu không”
Lại sang phía đối diện, cậu nhỏ thì cứ nhìn sang Minh Quỳnh mà nữa lời cũng không mở miệng. Cậu nhỏ đang nghĩ đến mấy lời hù dọa của anh xã Hiểu Mai về việc mẹ cả đến tìm người yêu. Còn Minh Quỳnh thì ngồi đó, rất thoải mái ăn phần cơm của mình.
Hai kẻ ngốc đều không biết. Minh Quỳnh không gặp được mẹ cả của cậu nhỏ dù bà ta thật sự đến tìm cô. Không gặp được thì cũng là do hai cô bạn nhúng tay vào nước rồi quẩy lên mà thôi. Cho nên liền rơi vào tình trạng một thì không biết gì, còn một thì lo lắng chuyện viễn vông.
Nam nhân nhà nữ chính thì rất bình thản dựng cộc, bắt ngang cành cây được xỏ qua bình nước ấm đặt lên ngọn lữa, sau đó lùi lại, ngồi đó, yên lặng bỏ thêm củi, không cảm xúc ngồi nhìn mấy tên ngốc.