Edit: Ryal
Dưới đáy vực lặng như tờ.
Hạ Phàm nằm sõng soài một phía, quần áo chẳng còn ngay ngắn chỉnh tề.
Khương Ngộ hành động rất nhanh, từ lúc đứng dậy cho tới lúc ra tay, y hoàn toàn không để lộ sát khí.
Dù là bây giờ, trông y vẫn ủ ê và vô hại.
Hai tay y vòng sang hai bên, lầm bầm như ma quỷ: "Sao lại ép trẫm ra tay, người xấu, hủy hoại xương vai ngươi, hủy hoại xương cánh tay ngươi, hủy hoại xương cổ tay ngươi, hủy hoại...".
Hạ Phàm gào lên một tiếng thảm thiết: "Điện hạ...!".
Triệu Trừng lúc này mới hoàn hồn, dợm bước lên, đã thấy Ân Vô Chấp giơ tay xốc Tang Phê dậy.
Y níu lấy góc áo Hạ Phàm không buông, âm u nói: "Hủy hoại ngươi".
Ân Vô Chấp thẳng thừng cầm tay Khương Ngộ kéo về, mũi chân chợt nhún, dùng khinh công chạy vào rừng.
Giọng nói đầy giận dữ của Triệu Trừng vang lên từ phía sau: "Người đâu!! Đưa Hạ thiếu tướng về, lập tức tìm đại y chữa trị!".
"Những kẻ còn lại đuổi theo!!".
Triệu Trừng giận tới nỗi suýt điên lên.
Khương Ngộ dám hủy hoại thiếu tướng nước Triệu ngay trước mắt hắn ta. Quả thực y còn đáng sợ hơn trước, ngày trước ít ra hắn ta có thể thăm dò được ý nghĩ của y từ những biến chuyển trong hơi thở, nhưng lần này, rõ ràng một giây trước y vẫn còn ngoan ngoãn mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, một giây sau...
Một giây sau, vẫn là cái vẻ ngoan ngoãn mặc cho người ta muốn làm gì thì làm ấy.
Nhưng khi ra tay thì lại vừa nhanh gọn vừa độc địa.
Hành vi và khí chất xung đột gay gắt, khiến người ta bỗng dưng thấy sởn tóc gáy.
Dường như nhớ tới điều gì, hắn ta quát: "Khổ Ngôn đâu? Chẳng phải tên đó nói Khương Ngộ mắc hội chứng con rối sao?! Bắt tên đó về đây cho cô!!".
Khương Ngộ bị vác đi với tốc độ thật nhanh, cơ thể lắc lư trong gió như miếng vải rách. Hiển nhiên Ân Vô Chấp có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã rất phong phú, bởi chỉ một lúc sau y đã được đặt vào một hốc cây rỗng ruột.
Ân Vô Chấp bịt miệng y, nín thở nghe ngóng một lúc rồi mới chầm chậm buông tay, khẽ ho hai tiếng.
Khóe mắt và khóe miệng hắn đều xước xát, gương mặt vốn đẹp đẽ giờ lại có vẻ khá đáng thương, Khương Ngộ ngồi im nhìn hắn, những lời bẩn thỉu của binh sĩ nước Triệu vẫn vang lên trong đầu.
Ân Vô Chấp cụp mắt nhìn y.
"Ân Vô Chấp".
"Ừm".
Khương Ngộ phát hiện mình có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng nhất thời y chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, khu rừng ngày càng tối. Trong hốc cây nhỏ và hẹp, Ân Vô Chấp hỏi y: "Sao lại đánh gã ta?".
"Kẻ đó đánh Ân Vô Chấp".
"Ta còn tưởng người chẳng thèm để ý".
Khương Ngộ đáp: "Giận".
"Lần này ta mang theo ý chỉ của Thái hoàng thái hậu để chấp nhận trao trả Diêu Thái hậu, đổi người về, nhưng người ra tay thế kia thì chỉ sợ Triệu Trừng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta".
"Ừm".
Ân Vô Chấp lại im lặng một lúc, rồi nói: "Người bên ta đang tìm đường khác xuống vực, nhưng chúng ta bị vây ở chỗ này, chỉ sợ không chịu được quá lâu".
"Trẫm không sợ".
Ân Vô Chấp đáp: "Đương nhiên Triệu Trừng sẽ không làm người bị thương".
"Trẫm không giết kẻ đó". Khương Ngộ nói. "Triệu Trừng cũng không dám giết ngươi".
Nếu hôm nay Khương Ngộ thực sự xuống tay, thì dù nguyên do là gì Triệu Trừng cũng phải lấy một mạng người phía nước Hạ để cân bằng lại. Nhưng y không giết Hạ Phàm, nếu Triệu Trừng thực sự tóm được họ thì hắn ta cũng sẽ không giết Ân Vô Chấp.
Y nói: "Trẫm sẽ bảo vệ ngươi".
Hầu kết Ân Vô Chấp lăn lăn, hắn khàn giọng: "Tại sao?".
Tại sao? Tang Phê cũng không biết. Chỉ là khi nghe những kẻ kia hạ nhục Ân Vô Chấp, y thấy không vui, muốn dạy dỗ chúng lại cho đàng hoàng.
Y đáp: "Trẫm có từng nói với ngươi chưa, sau này ngươi sẽ lên ngôi".
Hiển nhiên đáp án này nằm ngoài dự đoán của Ân Vô Chấp, hắn hỏi lại: "Cái gì?".
"Trẫm tới từ rất nhiều năm sau, đọc được trong sách sử là Ân Vô Chấp giết hôn quân Khương Ngộ, trở thành vị Hoàng đế nghìn năm có một, sau đó, trẫm biến thành Khương Ngộ".
Ân Vô Chấp: "Hóa ra lúc trước người trêu ngươi ta như thế, là bởi...". Muốn biến hắn thành kẻ giết hôn quân, vị Hoàng đế nghìn năm có một, hệt như trong sử sách?
Hắn khẽ cười: "Khương Ngộ, người không phải hôn quân".
"Khương Ngộ không phải hôn quân, trẫm đã hiểu, thậm chí sự kiện ngươi tự tay giết y mà sách sử ghi chép cũng có thể không phải là thật, lịch sử không phải là thật, e rằng đã bị người ta bóp méo. Rốt cuộc sự thật ra sao thì chẳng ai biết". Khương Ngộ nói. "Nhưng, Ân Vô Chấp, chuyện ngươi đăng cơ làm Hoàng đế có lẽ là thật".
"Người lại định lấy chuyện du hồn ra lừa ta. Ta hỏi người không phải để nhận lại câu chuyện ấy, người biết ta muốn nghe điều gì".
"Trẫm không lừa...".
"Người có yêu ta không?".
Gió thổi qua ngọn cây, Khương Ngộ lắp bắp: "Ân Vô Chấp".
"Người có yêu ta không?".
Trong hốc cây tăm tối, Khương Ngộ lại mở miệng: "Ân Vô Chấp...".
"Ta hỏi người có yêu ta không". Hơi thở của Ân Vô Chấp nghèn nghẹn. "Câu hỏi ấy khó trả lời đến thế hay sao?".
Không khó.
Nhưng y chỉ là một du hồn, y không biết tại sao Ân Vô Chấp lại thích mình, những gì trong quá khứ mà hắn hiểu về y đều thuộc về nguyên chủ.
"Được, ta sẽ hỏi câu khác". Ân Vô Chấp nói. "Tối hôm ấy người chủ động để Triệu Trừng bắt đi, đúng không?".
Khương Ngộ im lặng.
"Khương Ngộ, người biết không, ta đã bố trí hết thảy mọi chuyện để bắt sống Triệu Trừng. Từ đầu ta đã biết cái hang đó là căn cứ mà Triệu Trừng sắp xếp, ta cũng biết hắn nhất định sẽ tới cứu Diêu Thái hậu trước khi tất cả rời khỏi chùa Thịnh Quốc".
Đó chính là lí do rõ ràng hôm ấy Ân Vô Chấp tỏ ra lo lắng cho Định Nam Vương, nhưng lại vẫn cứ ở lì trong phòng Khương Ngộ.
Bởi hắn biết, nếu không tìm được Diêu Thái hậu thì rất có thể Triệu Trừng sẽ tới.
"Tại sao người lại để hắn bắt đi?". Ân Vô Chấp hỏi. "Hai ngày qua, ta cứ nghĩ, nếu người muốn chết đến vậy thì đành thôi. Ta sẽ không tìm người nữa, cứ để người tự sinh tự diệt, Triệu Trừng có thù với người nên nhất định sẽ không bỏ qua cho người".
"Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn có thể bắt nạt người, ta lại không nhịn được".
"Khương Ngộ, bao giờ người mới có tim? Rốt cuộc ta phải làm gì thì mới chiếm được một chỗ trong tim người?".
"Chỉ mới ban nãy". Ngón tay Ân Vô Chấp chọc vào lồng ngực y. "Ta cứ ngỡ rốt cuộc ta đã sở hữu một vị trí trong trái tim người, nhưng người tự ngẫm lại mà xem, người đã cho ta câu trả lời ra sao? Ta giết người, trở thành một vị Hoàng đế nghìn năm có một, nguyên do hoang đường và nực cười đến thế – ta hỏi người, chính bản thân người có tin không?".
Khương Ngộ: ".".
Y lại bị nâng cằm, Ân Vô Chấp nói: "Ta hỏi người một lần nữa, người có yêu ta không? Có phải người đau lòng vì ta nên mới xuống tay với Hạ Phàm hay không?".
Hắn chẳng đợi Khương Ngộ mở miệng đã nói tiếp: "Đây là lần cuối cùng. Nếu đáp án của người khác với những gì ta mong muốn thì ta sẽ bỏ người lại đây, để người tự sinh tự diệt, người muốn làm gì thì làm, có chết ta cũng không để tâm tới người nữa".
Khương Ngộ chần chừ.
Y muốn chết.
Y không muốn sống.
Dù rất nhiều người nghĩ sống là tốt, nhưng Khương Ngộ lại chẳng cần những điều tốt ấy.
Trong bóng tối, y lặng lẽ dùng nội lực để nhìn gương mặt Ân Vô Chấp.
Đôi mắt hắn đỏ ửng, nhưng, đây cũng sẽ là lần cuối y khiến cặp mắt ấy mang sắc đỏ kia.
"Trẫm...".
"Ta thực sự sẽ bỏ rơi người đấy". Ân Vô Chấp hít một hơi, đôi môi run rẩy như đang sợ: "Ta sẽ không bao giờ để tâm tới người nữa, ta sẽ quên người, dù có thành quỷ cũng không đi tìm người đâu, Khương Ngộ, người nghĩ cho kĩ đi, rốt cuộc người... có yêu ta không?".
Có lẽ có.
Khương Ngộ nghĩ, có lẽ y yêu, nhưng vẫn chưa đến mức không có thì không chịu được. Dường như y vẫn yêu cái chết hơn là Ân Vô Chấp.
Bàn tay hắn cầm tay y khẽ siết, khiến y thấy đau.
"Ân Vô Chấp". Y nói. "Ngươi đi đi".
Nước mắt rơi.
Tay hắn trượt qua bờ vai Khương Ngộ, chui ra khỏi hốc cây, bỏ đi mà chẳng hề quay đầu lấy một lần.
Khương Ngộ tiếp tục vùi mình bên trong, gương mặt mơ màng dần thả lỏng.
Y không muốn tiếp tục chiếm giữ cơ thể của người khác, không muốn hưởng thụ tình yêu thuộc về người khác. Nếu có thể, y mong nguyên chủ sẽ quay về và nhìn Ân Vô Chấp thật kĩ.
Đồ ngốc. Từ cái ngày trông thấy Ân Vô Chấp lén lút điểm một nốt ruồi lên khóe mắt, Khương Ngộ đã hiểu, có lẽ Ân Vô Chấp trong lịch sử cũng từng làm vậy nên khóe mắt hắn ở kiếp này mới mang nốt ruồi đỏ như máu ấy, dù nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng...
Khương Ngộ to gan đoán, có lẽ khi y chết, nốt ruồi lệ ấy sẽ mọc ra để tượng trưng cho việc nguyên chủ trở về.
Những tiếng động xôn xao dần kéo tới: "Thử tìm bên kia xem có không".
Khương Ngộ không định ra ngoài, cũng không định quay lại tìm Triệu Trừng, y chỉ muốn lẳng lặng ở đây đợi cái chết tìm đến.
Một hai ngày không sao, ba bốn ngày cũng thế, chỉ bơ vơ một mình mà thôi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như y cũng chẳng sốt ruột đợi chờ cái chết đến thế.
Người đến tìm không phát hiện ra Khương Ngộ và nhanh chóng bỏ đi.
Y nhắm hai mắt, thở thật nhẹ.
Y ngửi được cái mùi ẩm ướt của rễ cây mục rữa.
Chớp mắt đã đến nửa đêm, có tiếng động vọng tới, Khương Ngộ mở mắt như phản xạ có điều kiện.
Người thanh niên đứng ngoài hốc cây, cầm vài thứ quả trong tay mà thấp giọng: "Ta không có chốn về".
Khương Ngộ yên lặng dịch về sau một chút.
Ân Vô Chấp yên lặng chui vào ngồi đối diện y, cúi đầu cắn một miếng, Khương Ngộ lẳng lặng nhìn hắn ăn xong cả quả.
Hắn cúi đầu hỏi: "Ta không ăn hết, người muốn ăn không?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp lại nhìn y, mãi sau mới nói: "Ăn một miếng đi, ta muốn nghe người kể chuyện xưa".
Khương Ngộ: "Chuyện xưa".
"Chẳng phải người nói ta nhất định sẽ lên ngôi ư? Thêm cả chuyện người không phải Khương Ngộ nữa". Ân Vô Chấp nói. "Dù sao người cũng sẽ chết, chia sẻ bí mật của người cho ta nhé".
"Ăn rồi mới có sức kể".
Khương Ngộ không nhúc nhích.
Ân Vô Chấp đặt trái cây vào khoảng không ở giữa: "Đêm dưới đáy vực này lạnh quá".
Hắn hơi co người lại, hỏi: "Người muốn chết vì lạnh sao?".
Khương Ngộ đáp: "Cũng được".
"Nhưng ta không muốn chết".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nói: "Ta thích người đến thế, người cho ta mượn sưởi ấm một chút chắc cũng không quá đáng nhỉ".
Khương Ngộ im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: "Ừm".
Ân Vô Chấp lại nói: "Qua đây nào".
Khương Ngộ: ".".
"Chẳng phải người muốn chết lắm hay sao, càng cử động lại càng tiêu hao nhiều năng lượng hơn đấy".
Khương Ngộ kiên cường gượng dậy, lại dịch tới gần thêm một chút.
Ân Vô Chấp thở dài, giơ tay ôm quàng lấy eo y, kéo y vào trong ngực rồi cắn một miếng trái cây.
Khương Ngộ không biết đó là quả gì, chắc là quả dại, nghe tiếng cắn thì có vẻ mọng nước lắm, vì khoảng cách gần nên y còn ngửi được mùi hương rất nhạt.
Một tay Ân Vô Chấp ôm lấy y: "Người kể xem, kể chuyện người đã trở thành du hồn thế nào, và cả... những gì người biết về Khương Ngộ ban đầu kia nữa, kể cho ta nghe, nói chuyện phiếm thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn một chút".
Khương Ngộ không nhúc nhích.
Hàm dưới Ân Vô Chấp chuyển động, hắn nuốt xuống, kề sát vào mặt y: "Hình như người chưa bao giờ chủ động hôn ta".
"Ta đã đồng ý để người đi tìm cái chết". Hắn nói. "Hôn ta một cái, coi như điều kiện trao đổi, được không?".
Lời tác giả:
A Chấp: Hay ta hôn người cũng được.
Tang Phê: ".".
Ryal's note: Mình nghĩ không phải tình yêu của Tang Phê chưa đủ, chỉ là Tang Phê nhớ tới quá khứ giữa "Khương Ngộ" và A Chấp thôi. Tang Phê vẫn chưa tin người A Chấp yêu là Tang Phê, vì thế muốn rời đi để người A Chấp yêu là "Khương Ngộ" quay lại, chứ không đơn thuần chỉ muốn chết nữa.