Edit: Ryal
Ân Vô Chấp tiễn Tề công công đang cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng đi, rồi cuối cùng vẫn đi tìm thước đo.
Hoàng đế mì sợi vẫn mềm oặt không xương y như trước, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia. Ân Vô Chấp đo bề ngang xong lại đo chiều cao cơ thể, tiếp đó nâng cả tay lẫn chân y lên đo cho bằng hết, cuối cùng mới hài lòng trả chúng về chỗ cũ: "Vai thần rộng hơn bệ hạ, người thần cao hơn bệ hạ, tay chân thần cũng to hơn bệ hạ một vòng. Thần mà nhỏ thì bệ hạ là tí hon".
Tang Phê: ".".
Sao trên đời lại có người tẻ nhạt đến thế.
Dĩ nhiên y lười đôi co với hắn: "Ngươi phát hiện được điều gì qua những chuyện Thập Lục kể lại?".
"Vài chi tiết nhỏ thôi".
"?".
"Thần... không dám nói".
"??".
"Dù sao đó cũng là mẫu thân của bệ hạ...". Ân Vô Chấp lặng lẽ quan sát vẻ mặt Khương Ngộ. "Thần không dám bàn chuyện thị phi".
".". Sao cái tên Ân Vô Chấp này nhát gan thế, đến giờ mà vẫn khúm núm, lẽ nào thái độ dửng dưng của y đối với Diêu Cơ vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao. Khương Ngộ đáp: "Ái khanh cứ nói, đừng ngại".
"Thần không dám nói".
"... Vì sao?".
"Bệ hạ là vua một nước, ở ngôi cửu ngũ chí tôn, người ấy lại là mẹ đẻ của bệ hạ, dù xét về danh phận hay máu mủ thì vẫn gần gũi hơn thần nhiều".
Chuyện này cũng hợp tình hợp lí. Sao Ân Vô Chấp có thể biết Khương Ngộ bây giờ thực ra không phải con của Diêu Cơ mà là một vong hồn vô danh tới từ mấy ngàn năm sau được.
Y bèn lặp lại: "Trẫm tha tội cho ngươi".
Ân Vô Chấp muốn nói rồi lại thôi.
Khương Ngộ: "?".
"Thần không dám chắc".
Khương Ngộ hiểu rồi.
Nếu đã tha tội mà hắn vẫn không dám chắc thì hiển nhiên Ân Vô Chấp không muốn nói. Khương Ngộ cũng lười truy hỏi.
Y đang định bỏ cuộc, không ngờ Ân Vô Chấp lại nói: "Diêu Thái hậu có để lại một nha hoàn, bệ hạ muốn xem thử không?".
"Được".
Ân Vô Chấp: "Xem ra người mà Diêu Thái hậu để lại vẫn quan trọng hơn".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng hiểu ra.
Ân Vô Chấp ra vẻ như không dám hé răng nửa lời, không phải do thái độ dửng dưng của y đối với Diêu Cơ vẫn chưa đủ rõ ràng mà là bởi hắn đang yêu cầu cảm giác an toàn từ phía y.
Y gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp có vẻ rất mong đợi: "Vâng".
"Vô dụng, cút đi".
"...". Ân Vô Chấp mím môi, dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài: "Bệ hạ không thể dung túng cho thần thêm chút nữa hay sao".
Khương Ngộ nhắm một mắt, để lại cho hắn con mắt bên kia.
Đầu ngón tay Ân Vô Chấp lại cọ nhẹ qua hàng mi đang khép ấy: "Người còn trách da mặt thần mỏng, nhưng người cứ dữ thế này thì sao thần dám mặt dày đây".
Khương Ngộ cẩn thận suy nghĩ những mắt xích trong chuyện này. Đúng là Ân Vô Chấp ngày xưa nhát gan hơn, động tí là khóc, động tí là chạy – dạo gần đây y đối xử với hắn tốt hơn một chút, đúng là hắn cũng to gan hơn.
Nếu y đối xử tốt với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ ngầm tính kế y như Tương Vương vậy.
Trong trường hợp bình thường, cái tốt cực đoan có thể dẫn tới lòng lang dạ sói.
Y bèn đáp: "Đương nhiên Ân ái khanh quan trọng hơn mẫu hậu rồi".
Khóe miệng Ân Vô Chấp hơi cong lên một chút, hắn không nhịn được mà hôn cái chóc lên mặt Khương Ngộ rồi lại hôn lên hàng mi thêm lần nữa, sau đó mới nói: "Đúng là thần đã phát hiện vài chi tiết, nhưng vẫn còn cần phải xác minh một chuyện rồi mới có thể trả lời bệ hạ thật rõ ràng được".
Hắn vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy: "Nhưng thần có thể cho bệ hạ xem thứ này trước, đây là vài điểm đáng ngờ thần nhớ được".
Muốn Khương Ngộ mệt não mà chết đây mà. Y từ chối: "Khỏi cần, trẫm giao chuyện này cho Ân ái khanh toàn quyền phụ trách".
Sau đó, y lại nói: "Trên đầu giường trẫm có một ngăn bí mật, ngươi mở ra sẽ thấy thủ lệnh có thể điều động Ẩn Long vệ bất cứ lúc nào, lúc cần thì cứ lấy mà dùng".
Ân Vô Chấp được cưng mà sợ: "Ẩn, Ẩn Long vệ?".
Ẩn Long vệ đảm nhận trọng trách đúng như tên, là đội quân ám vệ của thiên tử – Thập Lục cũng có xuất thân từ tổ chức này. Trừ một số cá nhân luôn ở bên bảo vệ thiên tử, những kẻ khác sẽ tỏa đi khắp nơi để thực hiện những chức trách riêng biệt.
Họ là tử sĩ thực thụ, không có tên tuổi mà chỉ được gọi bằng con số, ai chết thì sẽ có người khác lên thay. Ví dụ như Thập Lục, với độ tuổi hiện giờ thì hiển nhiên gã không thể thực sự đứng thứ mười sáu trong tổ chức, hẳn là do trước khi gã gia nhập thì đúng lúc có một Thập Lục khác đã hi sinh nên gã mới thế vào.
Biểu cảm trên mặt Ân Vô Chấp thoáng thay đổi: "Bệ hạ, muốn giao những người đó, cho thần".
"Mẫu thân không có".
Vừa dứt lời, y đã bị người kia ôm chặt lấy.
Thú thực là tư thế đang nằm lại bị nâng đầu dậy ôm cũng không thoải mái là bao.
Dường như Ân Vô Chấp đang dùng rất nhiều sức lực để ôm y, nhưng cái ôm chẳng tới nỗi quá chặt. Năm ngón tay luồn vào mái tóc dài của Khương Ngộ, y có thể cảm nhận được rất rõ độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay hắn. ngôn tình sủng
Tròng mắt Ân Vô Chấp tối lại, gương mặt căng thẳng đầy sát khí: "Thần xin thề, thần tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai có cơ hội thương tổn bệ hạ".
Tỳ nữ mà Diêu Thái hậu để lại căn bản không có cơ hội gặp gỡ Khương Ngộ, ngay ngày đầu tiên tới điện Thái Cực ả đã bị Ân Vô Chấp tống cổ ra ngoài quét sân.
Trần Tử Diễm còn hỏi Ân Vô Chấp: "Một nha hoàn trẻ trung xinh đẹp như thế mà để ở ngoài điện, đệ không thấy phí phạm hay sao?".
Ân Vô Chấp chẳng chút lưu tình: "Cho ả vào điện mới là trâu gặm mẫu đơn [1]".
[1] Con trâu không biết hoa mẫu đơn đẹp nên mới gặm, ý chỉ người không nhận thức được cái tốt cái đẹp của người khác.
Trần Tử Diễm: "Bệ hạ là trâu hay mẫu đơn?".
"... Huynh lo chuyện của huynh đi".
"Thái hoàng thái hậu nói vài ngày nữa sẽ đưa bệ hạ tới chùa Thịnh Quốc lễ Phật, đệ cũng phải theo cùng đúng không?".
"Dĩ nhiên ta phải đi theo để bảo vệ bệ hạ".
"Bệ hạ thì đâu có tới lượt đệ bảo vệ". Trần Tử Diễm cười nhạo. "Chẳng phải trước đây đệ chỉ ước được mau mau thả về doanh trại luyện binh à?".
"An nguy của thiên tử có liên quan tới xã tắc, bên cạnh người chẳng ai có võ công tốt bằng ra".
"Đội trưởng Cừu cũng không bằng đệ?".
"Tên đó mới ra chiến trường được mấy năm, kinh nghiệm giết người không nhiều bằng ta".
Trần Tử Diễm lắc đầu: "Đệ kì cục thật đấy".
Ân Vô Chấp cụp mi, một chốc sau mới quay sang đáp: "Huynh đừng nói năng linh tinh như cha ta nữa".
Trần Tử Diễm hiểu, con ngươi sầm xuống trong giây lát: "Dù có ra sao, ta thân là huynh trưởng cũng phải nhắc đệ một câu – có những đóa mẫu đơn mà chúng ta không thể tùy tiện hái xuống được, đệ... hãy nghĩ cho kĩ".
Ân Vô Chấp lật một trang sách: "Ừm".
Diêu Cơ không ngờ Ân Vô Chấp lại ngang ngược và hống hách tới vậy, người mà thị sắp xếp đã ở lại điện Thái Cực suốt nửa tháng mà thậm chí chẳng có lấy một cơ hội trò chuyện với thiên tử.
Tỳ nữ khóc lóc kể lể: "Thế tử điện hạ thực sự rất chuyên quyền, cứ đến tối là hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, ai mà biết hắn ở lại mê hoặc hoàng thượng ra sao chứ. Ngày nào hắn cũng đuổi nô tì đi quét đất, nô tì vất vả mãi mới quét xong thì hắn lại chê không sạch, bắt nô tì quét lại, nô tì ngoan ngoãn quét lại, khó lắm mới mò vào được trong điện Thái Cực thì lại phát hiện bệ hạ đang ngủ... Bệ hạ khỏe mạnh oai phong đến thế, giờ lại thích ngủ biết chừng nào, có khi người đã bị tên hồ ly tinh kia hút khô không biết chừng".
Thấy Diêu Cơ sầm mặt, ả lập tức há miệng, run rẩy dập đầu.
Thị yên lặng chốc lát rồi mới nói: "Một khoảng thời gian nữa Thái hoàng thái hậu sẽ đưa bệ hạ đi lễ Phật, ngươi cũng theo ai gia cùng đi".
Tên Ân Vô Chấp kia có chịu đựng được thì sao, cũng chỉ là một kẻ không sinh con được. Với tính cách của đứa bé kia, một khi đã có hậu duệ rồi thì chắc chắn y sẽ chẳng thèm quan tâm tới hắn nữa.
Chuyện Diêu Cơ muốn cùng đi lễ Phật cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Thái hoàng thái hậu và Văn Thái hậu đều đi để cầu phúc thiên tử, thị là mẹ ruột mà không đi cùng thì đúng là khó nói.
Bộ Lễ tất bật chuẩn bị gần ba tháng. Tới ngày xuất phát, trời còn chưa sáng mà Khương Ngộ đã bị ôm dậy rửa mặt, đến khi vầng dương ló rạng thì y cũng đã được ăn mặc chỉnh tề để đưa lên loan giá.
Lần xuất hành này vô cùng long trọng, theo ý Thái hoàng thái hậu thì phải dừng chân ở chùa ít nhất một tháng để đại sư và thiên tử có thời gian đàm luận với nhau.
Bản thân Khương Ngộ không hề muốn đi chút nào – dù sao cũng phải trải qua hai ngày bôn ba mệt mỏi, nhưng tưởng tượng tới cảnh một tháng lên triều thì y lại thấy khá lời, bèn đồng ý.
Đương nhiên y không đồng ý thì cũng chẳng còn cách nào khác, ý chỉ của Thái hoàng thái hậu đã truyền đến tai bá quan văn võ, bá quan văn võ cũng giơ hai tay tán thành, mang danh thương cho long thể của bệ hạ... Khương Ngộ suy bụng ta ra bụng người, nghĩ chắc họ cũng muốn nhân cơ hội nghỉ hè luônthể.
Những tán lọng màu vàng che kín khắp bầu trời, nghi trượng của thiên tử chậm rãi đi ra cửa thành.
Vì lần xuất hành này rất trang trọng nên có tới sáu tướng quân theo hộ giá, võ trang đầy đủ, được phân công canh giữ bốn phía xung quanh thiên tử. Ân Vô Chấp là thiếu tướng thì chỉ được đi theo phía xa xa, từ tầm mắt hắn nhìn lại, loan giá thêu hoa văn mang điềm lành kia bị chen ở chính giữa, Định Nam Vương và Tả Võ Hầu mặc khôi giáp đang giục ngựa theo sau; thiết giáp, thiết kỵ, cung thủ, mũi giáo có buộc tua rua đỏ chót, hết thảy đều lọt vào đôi ngươi hắn.
Còn cả vô số những cái bóng vô hình đang bảo vệ chặt chẽ xung quanh.
Rời khỏi kinh thành, rõ ràng tất cả đều nâng cao cảnh giác.
Lần thứ hai sắp xếp lại đội hình, Định Nam Vương ngoái lại nhìn Ân Vô Chấp, nói nhỏ vài chữ với người bên cạnh rồi giục ngựa quay đầu, trầm giọng: "Ân Thú".
Ân Vô Chấp chợt hoàn hồn: "Cha".
"Từ khi xuất cung mày đã ngơ ngẩn, giờ ra khỏi kinh thành rồi, còn không mau tỉnh táo lại đi!".
Thần sắc ông uy nghiêm mà trang trọng, Ân Vô Chấp lập tức đáp: "Vâng".
Định Nam Vương lạnh mặt nhìn hắn vài giây: "Bổn vương không cần biết ngươi có tâm sự gì, cất hết đi mau, bắt đầu từ hôm nay cho tới khi quay lại kinh thành, ngươi chỉ là một thiếu tướng quân theo sau hộ giá".
"Vâng".
"Bổn vương chẳng nghe thấy gì hết".
"Vâng! Mạt tướng tuân lệnh!".
Khương Ngộ nghe thấy tiếng động, miễn cưỡng ngáp một cái.
Đôi cha con này đúng hăng tiết gà, chỉ đi lễ Phật một chuyến chứ có phải ra chiến trường đâu, sao phải nghiêm trang thế.
Trên xa giá phía sau, một bàn tay trắng nõn và mảnh mai vén tấm màn mỏng, đôi mắt đẹp tĩnh lặng nhìn Ân Vô Chấp chăm chú.
Đoàn người xuất phát, loan giá tiếp tục đi về phía trước, Khương Ngộ nghiêng đầu nhìn xuyên qua tấm rèm bị làn gió thổi tung.
Có lẽ Ân Vô Chấp ở phía sau xa lắm, y không nhìn thấy hắn.
Bị mắng trước mặt bao nhiêu người, y đoán có lẽ hắn phải xấu hổ và buồn bực lắm, có khi lại đỏ viền mắt không biết chừng.
Lần này thì Khương Ngộ sai rồi. Ân Vô Chấp vốn xuất thân từ quân đội, đã quen bị mắng và cũng đã quen với cách giáo dục không nể tình cha con. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, quan sát và nghe ngóng khắp xung quanh, không quên nhìn thoáng qua xe ngựa của Diêu Cơ phía sau mình.
Nếu Diêu Cơ thực sự muốn thủ tiêu người biết bí mật thì chắc chắn thị sẽ ra tay trên đường hoặc ở chùa Thịnh Quốc.
Khương Ngộ lần nữa cụp mắt.
Đoàn nghi trượng hơn vạn người nhanh chóng đặt chân lên đường núi, tới một khúc quanh, làn gió lại thổi tung tấm rèm treo trên cửa sổ bên người Khương Ngộ. Y nâng hàng mi mảnh dài, trông thấy Ân Vô Chấp thân mặc giáp bạc, tay cầm bội đao đúng khoảnh khắc đội hình gấp khúc.
Mái tóc dài của hắn bị giấu trong mũ giáp, chỉ để lộ gương mặt đẹp không tì vết. Hắn hệt như lần đầu hai người gặp gỡ, khí chất sắc bén tựa lưỡi kiếm vừa được tuốt khỏi vỏ.
Ân Vô Chấp cũng nhìn về phía y, hai ánh mắt chạm nhau, Khương Ngộ ngửa người về sau rồi biến mất sau cửa sổ.
Ân Vô Chấp trố cả mắt: "!".
Còn ngửa người về sau được, tức là Khương Ngộ đang nửa nằm nửa ngồi.
Thiên tử nửa nằm nửa ngồi, đợi đến chỗ khúc quanh, chỉ để nhìn hắn một cái...
Là, là vậy sao.
Lời tác giả:
A Chấp: Đúng không đúng không!!
Tang Phê:.