Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 102: Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 12



Khương Ngộ cầm chiếc bánh bao nhỏ lên cắn nhẹ.

Đúng là Ân Vô Chấp làm gì cũng hoàn hảo, bánh bao cậu nướng ngoài giòn mà trong lại mềm.

Nhưng hơi ráp miệng.

"Vỏ cứng quá".

"Đấy gọi là giòn". Ân Vô Chấp vừa sửa lại vừa cầm lấy bóc hết vỏ ngoài giúp y. "Cậu vẫn chưa nói rốt cuộc Hoàng hậu là ai mà".

Khương Ngộ đợi cậu đưa cái bánh bao đã được bóc sạch lớp vỏ vàng giòn cho mình rồi mới vừa ăn vừa hỏi: "Cậu đã nghe tới chuyện kiếp trước kiếp này bao giờ chưa".

"Là sao?".

Nhân sữa trứng ngọt ngào phối với vỏ bánh thơm mềm, Khương Ngộ ăn thật chậm, có vẻ thỏa mãn: "Thực ra kiếp trước tôi là Hoàng đế, có một Hoàng hậu rất giỏi giang. Người ấy cần cù thông minh, bày mưu tính kế, quán xuyến cả chuyện sinh hoạt hàng ngày của tôi lẫn những vấn đề quốc gia đại sự".

Đôi mắt y thoáng nét hoài niệm: "Người ấy cho tôi biết hoa quế có mùi gì, cũng cho tôi biết mặt tuyết khi bị giẫm lên sẽ kêu cọt kẹt, nhờ người ấy mà tôi hiểu lí do mình phải tồn tại, phải sống, còn cả...".

"Gà chín rồi". Ân Vô Chấp ngắt lời y.

Khương Ngộ im lặng, cậu đưa y một xiên thịt gà vẫn đang chảy mỡ lách tách rồi lại hỏi: "Đây là thiết lập vai roleplay của cậu à? Ba mẹ cậu biết không đấy?".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp buồn cười, nói tiếp: "Chơi mấy trò này ít thôi, couple trên mạng toàn giả ấy mà".

"Tôi rất nghiêm túc, tôi là Hoàng đế".

"Hoàng đế nào trong lịch sử?".

"Triều Hạ ấy".

Ân Vô Chấp nhớ lại tiết học lịch sử nào đó, chần chừ hỏi lại: "Triều Hạ đó ấy à?".

"Ừm".

"Cậu muốn nói tôi là Ân Vô Chấp trong lịch sử, còn cậu là Khương Ngộ trong lịch sử?".

"Ừm".

Ánh mắt Ân Vô Chấp phức tạp, nhưng cậu chỉ nhìn Khương Ngộ rồi nói: "Ăn đi".

Khương Ngộ biết cậu không tin mình, nản lòng cắn thịt gà. Xiên gà này được nướng rất ngon, vừa thơm vừa mềm, nhưng vẫn không an ủi được trái tim đau đớn của y.

Bạn trai cũ chẳng nhớ gì hết, nhưng y lại nhớ rất rõ.

Những năm trước Khương Ngộ không mấy lăn tăn về chuyện này, nhưng khi áp lực cuộc sống càng lúc càng tăng lên, y lại càng lúc càng nhớ một Ân Hoàng hậu nuông chiều mình.

Ân Vô Chấp bây giờ không phải Ân Hoàng hậu của y.

"Tôi quết sốt cay lên nấm kim châm cho cậu nhé".



Khương Ngộ không đáp, gương mặt có vẻ cô đơn, Ân Vô Chấp vừa làm vừa hỏi: "Thế kiếp này cậu đã tìm được người đó chưa [1]?".

[1] Khương Ngộ dùng 他 (chỉ giới tính nam), Ân Vô Chấp dùng 她 (chỉ giới tính nữ), hai từ này phát âm tiếng Trung giống nhau nên thành ra ông nói gà bà nói vịt, Ân Vô Chấp tưởng Khương Ngộ đang nói về một người con gái.

Khương Ngộ ấm ức nhìn cậu: "Tìm được rồi".

"... Không phải cậu, vào trường trọng điểm, vì người đó chứ?".

"Ừ".

Ân Vô Chấp mím môi: "Bảo sao tự dưng cậu cố gắng thế, hóa ra là vì người đó".

"Ừm".

Ân Vô Chấp càng quết càng thấy cay, nấm kim châm đầy ớt đỏ, cậu lại hỏi: "Tôi gặp người đó bao giờ chưa?".

"Gặp rồi".

"Sao tôi chẳng có ấn tượng gì vậy nhỉ".

Khương Ngộ buồn bã nói: "Vì Hoàng hậu của trẫm chẳng nhớ gì hết".

Ân Vô Chấp đặt nấm kim châm vào đĩa, tiếp tục nướng món khác: "Vậy thì có lẽ người đó không thích cậu bằng cậu thích người đó, không thì cậu đã quên mất người đó rồi".

Cậu nhìn Khương Ngộ, nhóc lười trông lại càng ủ rũ. "Người đó đã nói dù tôi có ra sao thì vẫn thích tôi cơ mà".

Ân Vô Chấp cười nhạo: "Cũng chưa chắc, cậu bây giờ lười thế này, ăn bánh bao nướng cũng đợi người khác bóc vỏ hộ, nếu tôi là người đó thì tôi chẳng hầu cậu đâu".

Khương Ngộ nhìn cậu.

Ân Vô Chấp đảo mắt sang phía khác: "Ngoại hình người đó thế nào?".

"Đẹp".

"Ý tôi muốn hỏi là có gì đặc biệt không". Ân Vô Chấp nói. "Cậu kể cho tôi đi, lỡ đâu tôi có thể giúp cậu khiến người đó thích cậu thêm lần nữa thì sao".

"Tôi không biết liệu có nên khiến người đó thích tôi không". Khương Ngộ rất do dự. "Bởi người đó đã chẳng còn kí ức, tuy tôi biết người đó là người đó nhưng người đó đâu biết, nếu tôi thích người đó bằng tình cảm từ kiếp trước thì liệu có phải không tôn trọng người đó không?".

Ân Vô Chấp đáp ngay: "Cậu nói đúng đấy".

Khương Ngộ: "?".

"Bản thân con người được tạo nên từ kí ức, Hoàng hậu của cậu không còn nữa rồi, dù cậu vẫn nhớ nhung người đó nhưng cũng phải thừa nhận sự thật rằng người đó đã không còn nữa rồi, đã biến thành một người khác. Cậu tiếp cận người đó, người đó không thích cậu thì thôi cũng được, nhưng nếu người đó thích lại cậu thì sao? Tình cảm của cậu với người đó trở nên không còn thuần túy nữa, bởi cậu tiếp cận người đó khi đã biết người đó là Hoàng hậu chứ không phải thực lòng thích người đó của bây giờ".

Khương Ngộ khó chịu đến mức không ăn nổi bánh bao nữa.

"Vậy tôi phải làm gì".

"Cậu đấy". Ân Vô Chấp nói. "Tốt nhất là cậu nên thử quên người đó đi, bắt đầu một mối tình mới".

Dứt lời, cậu lại có cảm giác mình sa chân rồi. Sao lại đi tin lời tên nhóc lười này cơ chứ.

"Mối tình mới". Khương Ngộ hỏi. "Với người khác sao".

"Đúng". Ân Vô Chấp đáp. "Cậu thử nhìn xem xung quanh có ai đang thích cậu không? Rung động ở tuổi này là chuyện rất bình thường, có khi cậu lại tìm được hạnh phúc đích thực với người mới ấy chứ".

Đôi mắt sáng long lanh của Khương Ngộ bắt đầu ngập nước.

Ân Vô Chấp thở dài: "Được rồi, đừng khóc, ăn nấm kim châm đi".

Khương Ngộ cầm đũa lên gắp một miếng nấm kim châm: "Nhưng người đó thực sự rất tốt. Dù không nhớ được tôi, người ấy vẫn đối xử với tôi rất tốt".

"Hay người đó đối xử tốt với tất cả mọi người?".

Khương Ngộ ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu: "Không phải, người ấy chỉ đối xử tốt với một mình tôi thôi".

"Nếu người đó đối xử tốt với cậu thì sao cậu lại phải cố gắng đến mức ấy, sao người đó không vào trường thường với cậu đi". Ân Vô Chấp nói. "Dù tôi không biết tại sao cậu lại nhớ chuyện kiếp trước, nhưng cậu phải hiểu thế này, nhất định cậu đã tự lắp cho người đó thêm một lớp filter vì kiếp trước rồi".

"Tôi đâu có yêu cầu người đó vào trường thường với tôi".

"Sao phải đợi cậu yêu cầu, nếu người đó thích cậu thì nên chủ động theo cậu mới đúng".

Nếu nói thế về người khác thì nhất định Khương Ngộ sẽ thấy lố lăng, nhưng nếu là Ân Hoàng hậu thì hẳn có thể làm tới mức này. Y vẫn còn lưu luyến: "Tôi không thích người khác, tôi chỉ muốn người đó thôi".

Ân Vô Chấp nghiêm mặt: "Đừng nghĩ nữa, mau ăn đi".

Khương Ngộ ăn được cay nhưng vì nấm kim châm hơi khó nhai nên y chỉ ăn hai cọng rồi bỏ, đổi sang thịt gà mềm.

Một cơn gió mang mùi tanh thổi vào bờ biển, Khương Ngộ im lặng, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh.

Ân Vô Chấp vừa lật đồ nướng vừa ngắm y.



Một lúc sau, cậu lại hỏi: "Người đó tên gì?".

Khương Ngộ nhớ lại lời cậu ban nãy bèn đáp: "Cậu nói đúng, tôi không nên quấy rầy cuộc sống của người đó".

"Cậu lén nói với tôi đi, tôi không quấy rầy người đó đâu".

Khương Ngộ cắn thịt gà, không nói chuyện nữa.

Đến lúc ăn xong Ân Vô Chấp cõng Khương Ngộ về, y gác cằm lên vai cậu, ngón tay rũ xuống, quấn quấn.

Chẳng quấn được gì.

Về tới nhà, các phụ huynh vẫn chưa quay lại. Ân Vô Chấp đặt Khương Ngộ xuống đất: "Cả người toàn cát, tắm đã rồi hẵng lên giường. Để tôi tìm quần áo cho cậu".

Khương Ngộ gật đầu.

Xem đi, sao y có thể bỏ rơi Ân Hoàng hậu của y được? Dù cậu chẳng còn nhớ y nhưng vẫn đối xử với y rất tốt, dù bây giờ vẫn hơi kém hơn một chút so với Hoàng hậu kiếp trước.

Khương Ngộ vào tắm, lúc tắm y thích ngồi bởi đứng thì quá mệt. Y cho dầu gội lên tóc, phải nghỉ một lúc, thoa sữa tắm, lại nghỉ một lúc, vì thế chẳng bao giờ tắm nhanh hơn một tiếng đồng hồ.

Nếu có người giúp thì sẽ nhanh hơn.

Ân Vô Chấp gõ cửa rồi thò đầu vào: "Có cần giúp không?".

"Đầu".

Cậu cởi hết quần áo cho khỏi ướt, bước tới gãi đầu giúp y, bọt dầu gội nhanh chóng lan khắp mái tóc.

Ân Vô Chấp nói: "Chắc Hoàng hậu của cậu không hầu cậu đến mức này đâu".

"Cái gì Hoàng hậu cũng biết".

"Biết cả gội đầu giúp cậu cơ à".

"Biết cả tắm cho nữa".

Ân Vô Chấp lạnh mặt cầm vòi sen xả sạch tóc cho Khương Ngộ. Đúng lúc này có tiếng người ngoài cửa, là cha Ân: "Ân Vô Chấp".

Ân Vô Chấp tắt vòi, dạ một tiếng.

Cha Ân nói: "Ra đây ba hỏi".

Ân Vô Chấp đưa vòi sen cho Khương Ngộ, tắm qua rồi lại mặc quần áo, ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: "Để tôi gọi chú Khương vào với cậu".

Cha Khương nhanh chóng tới tiếp quản công việc, Khương Ngộ để mặc cho ông làm gì thì làm, bỗng nghe ông hỏi: "A Chấp có kể chuyện thi cử cho con không?".

"Không".

Tắm xong Khương Ngộ thay quần áo, vừa lau tóc vừa xuống tầng, yên lặng ngồi xuống đầu cầu thang mà nhìn cửa phòng cha mẹ Ân.

Khương Ngộ nhớ tới lời cha ban nãy: "A Chấp thi không được tốt".

"Các thầy cô rất kì vọng vào nó, không ngờ nó lại phát huy thất thường vào lúc mấu chốt thế này".

"Lúc có điểm không ai hỏi nó, ai cũng nghĩ nó chắc chắn sẽ đậu, nếu không phải giáo viên chủ nhiệm lớp con gọi điện đến thì bây giờ mọi người còn chưa biết". Tiếng cha thở dài như vọng bên tai. "Chỉ kém có ba điểm thôi [2], con nói xem, sao nó có thể sẩy chân trong lúc mấu chốt được chứ".

[2] Kì thi vào lớp 10 ở Trung Quốc có ba môn chính toán, văn, ngoại ngữ và đánh giá giáo dục thể chất, do các địa phương tự lên phương án tổ chức và chọn môn thi (thường là thêm một trong các môn lí, hóa, sinh, địa, sử hoặc chính trị). Điểm tối đa mỗi môn là 100, thi 4 môn thì tổng là 400, A Chấp sẩy chân có 3 điểm nghĩa là chỉ bằng 0.3 bên mình thôi =)))

Có người ngồi xuống cạnh y, cầm khăn lau tóc giúp y.

Mẹ Khương hỏi: "Thằng bé không kể lại với con sao?".

"Không ạ".

"Thằng bé này giấu giỏi thật, bảo sau hôm ấy nó không vui khi nhìn điểm của con".

Khương Ngộ không đáp gì.

Y nhớ lại câu nói của Ân Vô Chấp.

"Nếu người đó thích cậu thì nên chủ động theo cậu mới đúng".

Đúng là Ân Vô Chấp đã chủ động theo y.

Dù không nhớ chuyện ngày xưa, nhưng cậu vẫn bất chấp tốt với y theo cách riêng của Ân Vô Chấp.

Lúc Ân Vô Chấp bước ra thì mẹ Khương đã đi rồi, còn Khương Ngộ đang ôm tay vịn cầu thang mà ngủ.

Khăn lau tóc vắt ở cổ y, nửa cái khăn vẫn còn vướng trên đầu, để lộ gương mặt trắng nõn khiến lòng người rung động.



Ân Vô Chấp ngồi xổm xuống ngắm rồi giơ tay đẩy y một cái, Khương Ngộ mở mắt, nhìn thấy nốt ruồi son kia thì quơ nhẹ tay trước ngực cậu.

Rõ ràng Khương Ngộ chẳng túm được gì.

Nhưng trong nháy mắt, Ân Vô Chấp lại cảm thấy da đầu mình căng lên như bị ai kéo tóc.

Cậu hoảng hốt, bèn lên tiếng: "Ngồi ngoài này làm gì thế?".

"Ân Vô Chấp".

"Đây". Ân Vô Chấp đáp. "Lên tầng nào".

Khương Ngộ được cậu kéo dậy, hỏi: "Ba mẹ cậu có mắng không... Ư!".

Ân Vô Chấp: "Sao thế?!".

"Tê chân".

"Ai bảo cậu ngủ ở đây".

"Tê chân, a... Ân Vô Chấp, tê, tê, tê, Ân Vô Chấp...".

"Biết rồi biết rồi". Vốn chẳng có chuyện gì to tát, nhưng Khương Ngộ cứ kêu liên tục làm Ân Vô Chấp toát mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng dìu y ngồi xuống rồi bóp chân cho y: "Được rồi được rồi đừng kêu nữa tôi bóp chân cho, đỡ hơn chưa?".

Cảm giác như kiến cắn dần tan đi, Khương Ngộ nói: "Được rồi".

Giọng y bình thản lại chỉ trong chốc lát.

Chẳng khác nào cái đài radio bị nhiễu cuối cùng cũng bắt sóng được.

Ân Vô Chấp kéo y dậy, Khương Ngộ lại đòi: "Cõng".

"Lúc nào cũng hết bế rồi cõng". Ân Vô Chấp nói. "Tự đi đi".

Khương Ngộ: ".".

Một phút sau, cậu cõng y dậy.

"Quỷ phiền".

Lời tác giả:

Tang Phê: Ghim.jpg

A Chấp:... Lại còn ghim chuyện mình chuyên làm cơ đấy.

Mộ tổ bốc đầy khói xanh.jpg

PS: Bản thân tác giả không ủng hộ quan điểm của A Chấp, mong mọi người hãy sống tốt nhất có thể, đừng để tình yêu choán hết tâm trí, không ai đáng để các bạn uổng phí cả cuộc đời tươi đẹp hết!

PPS: Dù tui có viết vụ này vào truyện thì cũng không có ý khuyến khích đâu. Các bạn không thấy A Chấp gặp quả báo rồi à, nhìn thấy điểm của A Tang là cuống ngay. Chỉ kém có ba điểm thôi nhất định mọi người đừng có học theo A Chấp!!!!

Ryal's note: Gửi tặng A Chấp cái meme ψ(`∇')ψ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv