Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 10: Tên này là chủ nợ của mình đấy à



Edit: Ryal

Vì bị cảm nên hơi thở của Khương Ngộ nặng nề hơn lúc trước nhiều.

Ân Vô Chấp không được chia phòng, đành tiếp tục ở lại điện Thái Cực.

Hắn uyển chuyển từ chối ý tốt của Tề Hãn Miểu, tự lấy dầu thuốc xoa lên bả vai bị thương rồi giơ tay cử động một chút. Tuy hơi đau nhưng không tổn thương tới xương cốt, không ảnh hưởng quá nhiều.

Ân Vô Chấp mặc lên người bộ quần áo màu trắng phấn kia, bước tới trước long sàng, vén màn giường, muốn xác nhận xem Khương Ngộ có thở bằng miệng đàng hoàng hay không.

Cũng chẳng phải hắn chuyện bé xé ra to. Hắn phát hiện ra mình không hiểu nổi Khương Ngộ, bởi mọi hành vi của người kia đều không giống người thường... Mà không, quả thực y còn chẳng giống con người.

Không biết là loài gì nữa.

Trước khi lên ngôi... Hình như y không như vậy.

Ân Vô Chấp nhớ được rằng, trong cuộc tranh quyền của nhiều hoàng tử, Khương Ngộ có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế là bởi y chưa bao giờ tự mãn kể công, lại lương thiện và rất được lòng dân. Thêm vào đó, nhà mẹ y không có quyền lực và bản thân y cũng chưa bao giờ tham gia tranh giành, nói cách khác là không can dự vào chuyện anh em tương tàn.

Quan hệ của y với mọi hoàng tử đều rất tốt, đặc biệt là Thái tử điện hạ năm ấy bị giết bằng thuốc độc – con trai một người dì khác của Ân Vô Chấp, cũng là chị gái Văn Thái hậu.

Y là người sạch sẽ nhất, thông minh nhất, và được Tiên đế thương yêu nhất.

Sau đó những người tranh vị đều tàn phế, dưới sự ủng hộ của một đám đại thần chức cao vọng trọng, Khương Ngộ trở thành người ngồi trên long ỷ như một chuyện đương nhiên.

Có thể nói y và mẹ mình giống nhau, có số phận may mắn tới mức người ta nhìn mà đỏ cả mắt.

Mà đã được các đại thần nâng đỡ thì phải có phẩm chất hơn người, nói cách khác, ít nhất y cũng phải cần cù nỗ lực.

... Lẽ nào Khương Ngộ nghiêm túc lúc còn là hoàng tử, để sau khi lên ngôi thì được thoải mái lười?

Ân Vô Chấp thực sự khó mà hiểu nổi.

Trong lịch sử cũng không thiếu những vị Hoàng đế sau khi lên ngôi thì trở mặt vô tình.

Ân Vô Chấp thay thuốc, bước tới trước gương xử lí vết thương trên mặt mình.

Nơi khóe miệng chỉ bị rách da, cơn đau cũng đã dịu lại, nhưng những cung cách đối xử rất khác biệt của đủ loại người từ khi vào cung tới giờ lại khiến mặt hắn hơi sầm xuống.

Ân Vô Chấp xong việc thì Tề Hãn Miểu cũng đã bưng thuốc cảm vừa sắc tới, hắn đứng một bên nghe lão nhẹ giọng gọi thiên tử.

Rõ là không gọi dậy được rồi.

"Điện hạ ơi". Tề Hãn Miểu quay ra sau cầu cứu. "Mai Định Nam Vương sẽ tới đây nghị sự, nếu bệ hạ ốm nặng thì phải làm sao đây?".

Phải làm sao đây?

Vốn Khương Ngộ đã lười lắm rồi, nếu y ốm thì lại càng có lí do để nằm ườn một chỗ. Ân Vô Chấp gần như đoán được viễn cảnh ấy: mọi người có đến thì cũng chỉ đành đứng ở ngự thư phòng tự xử lí với nhau.

Tên hôn quân này làm gì biết lo cho dân cho nước.

Hắn bước lên, nói với Tề Hãn Miểu: "Sau này muốn ta giúp thì cũng không cần lấy cha ta làm cớ đâu".

Tề Hãn Miểu: "Nô tài biết tội".

Ân Vô Chấp túm lấy Khương Ngộ lắc lắc, vẫn không tỉnh. Hắn đành nâng người kia dậy để y tựa vào ngực mình, nâng cằm y: "Đút đi".

Tề Hãn Miểu hơi lo: "Lỡ sặc thì sao ạ?".

"Sặc thì tỉnh, tỉnh thì tự uống".

"...". Cũng hợp lí.

Tề Hãn Miểu nâng bát, thổi một thìa tận mấy lần rồi mới cẩn thận đưa vào cái miệng bị ép há ra của Khương Ngộ.

Y vô thức nuốt xuống.

Lão lại đút thêm một thìa nữa, lần này Khương Ngộ nuốt rất chậm.

Thìa thứ ba.

Khương Ngộ mở mắt.

Tề Hãn Miểu cười nịnh: "Bệ hạ ơi, đây là thuốc, thuốc cảm, người khó chịu lắm đúng không? Uống thuốc là khỏi ngay".

Khương Ngộ nuốt thứ trong miệng xuống, nghiêng đầu sang một bên, từ chối: "Đắng".

Thực sự rất đắng.

Vừa đắng vừa quái dị.

Lưỡi y tê rần rồi đây này.

Tề Hãn Miểu hơi sửng sốt rồi cười, cầm một miếng mứt nhỏ trong khay lên: "Bệ hạ ngậm cái này đi, sẽ đỡ hơn nhiều đấy ạ".

Khương Ngộ ngậm lấy, vị giác vừa được xoa dịu đôi chút đã phát hiện Tề Hãn Miểu lại bắt đầu múc thuốc.

Y thậm chí còn không cho cái thìa chạm tới môi mình, quay mặt đi, nói với giọng vô cảm: "Không thích".

Một giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu vọng lại: "Người là trẻ con à?".

Lúc ấy Khương Ngộ mới phát hiện mình đang tựa vào một người, y ngẩng mặt lên: "Đắng".

"Thuốc đắng dã tật".

"Không".

Đêm qua Ân Vô Chấp đã không ngủ, bây giờ khuya rồi lại bị Khương Ngộ dây dưa lằng nhằng, trên mặt hiện vẻ mất kiên nhẫn. Hắn cố nhịn, trầm giọng: "Nếu uống hết trong một lượt thì không đắng đến thế đâu".

"Lừa đảo".

Nhìn đôi mắt trong veo kia, sự mất kiên nhẫn trong lòng Ân Vô Chấp dần lên tới đỉnh điểm, thái dương giần giật. Hắn lại bóp má Khương Ngộ, xoay đầu y sang phía Tề Hãn Miểu: "Này".

Khương Ngộ: "...".

Tay Tề Hãn Miểu run run, lão lấy mứt trong miệng Khương Ngộ ra, rồi lại đút thuốc đắng vào. Y cố giãy giụa, rồi lại phát hiện hình như cần nhiều sức lắm – cái tay Ân Vô Chấp túm lấy y cứng như sắt thép vậy, không cụng cựa nổi.

Không phải lúc nào chống đối cũng có tác dụng.

Tang Phê bỏ cuộc.

Thực ra vị đắng này cũng không khó chấp nhận đến thế.

Đúng là Ân Vô Chấp muốn đề phòng không cho Hoàng đế trốn thoát, nhưng vẫn sợ y đau mà chẳng dùng mấy lực.

Hắn thấy Khương Ngộ bị bóp miệng rồi lại ngồi im, không hề kháng cự.

... Ngoan rồi à?

Ân Vô Chấp buông lỏng tay.

Khương Ngộ lại ngậm miệng, không chịu mở ra nữa.

Tề Hãn Miểu cầu xin: "Chỉ còn một chút thôi, bệ hạ ơi, há miệng nào".

Còn lâu Tang Phê mới tốn công há miệng vì cái thứ thuốc kia.

Ân Vô Chấp: "...".

Tên này là chủ nợ của mình đấy à.

Hắn lại phải giơ tay bấm má Khương Ngộ, đến khi Tề Hãn Miểu đút xong rồi, nhét một miếng mứt vào miệng y, mới hạ tay xuống.

Khương Ngộ lại được nằm xuống giường.

Tề Hãn Miểu lau mồ hôi trên trán, Ân Vô Chấp cũng thở phào một hơi.

Nhân lúc hôn quân còn chưa ngủ, hắn cất lời: "Xin hỏi bệ hạ, thần ngủ ở đâu đây?".

Không có lệnh của Khương Ngộ thì Tề Hãn Miểu không dám tự tiện sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Khương Ngộ ngậm mứt, im lặng nhìn Ân Vô Chấp.

Khuôn mặt trắng nõn nà của y có hằn hai vết tay đỏ chót, trông khá buồn cười.

Chút mất kiên nhẫn trong lòng Ân Vô Chấp dần tan biến.

Hắn phát hiện, hình như mình hơi hơi hiểu tính nết của tên hôn quân này rồi.

Trời đất bao la, bất động là to nhất. Buồn cũng được mà vui cũng thế, dù có chuyện gì y cũng nằm đó mà đón nhận, thế nào cũng chẳng sao.

Hắn lặp lại: "Thần phải ngủ ở đâu đây?".

Khương Ngộ há miệng. Ân Vô Chấp lấy miếng mứt trong miệng y ra vứt vào ống nhổ, đổi một miếng mới, lại hỏi: "Hôm qua thần đã ngồi trên ghế cả đêm, chẳng lẽ hôm nay phải thêm một đêm nữa?".

Đúng là Khương Ngộ vốn nghĩ thế thật.

Nhưng y đã gọi chừng ấy đại thần tới rồi, vừa để xử lí tấu chương vừa để Ân Vô Chấp học tập, dù sao cũng không thể để hắn một mình đứng mũi chịu sào được... lỡ đâu có ngày bị người ta ám sát thì phải làm sao?

Mà nếu Ân Vô Chấp không ngủ ngon thì đào đâu ra sức.

Y ngẫm nghĩ một chốc, duỗi nửa ngón tay chỉ vào cái giường nhỏ ở chếch một bên.

Đó là chỗ ngủ của nô tài thường ngày hầu hạ việc sinh hoạt cho y.

Ân Vô Chấp nói: "Tạ ơn bệ hạ".

Hắn nằm xuống, Tề Hãn Miểu bèn đi tìm chăn để ngừa cảm lạnh, lại còn chu đáo kê thêm một băng ghế để chân vì cái giường quá ngắn.

Ân Vô Chấp nói cảm ơn, lão bèn khom người: "Phải giao bệ hạ cho Thế tử điện hạ trông coi vậy, các nô tài kia sẽ ở ngay bên ngoài, ngài cần gì cứ gọi ạ".

Hắn ừ một tiếng, lại hỏi: "Trước đây bệ hạ vẫn phải ăn mứt khi uống thuốc à?".

Tề Hãn Miểu đáp: "Đúng ạ".

Lão rời khỏi điện Thái Cực, còn chu đáo đóng cửa phòng.

Ân Vô Chấp lại nghe giọng Khương Ngộ: "Đắng".

Hắn đứng dậy, tiếp tục đổi mứt cho y: "Cái này nuốt được, không có hạt đâu".

"To".

"Người nhai một chút là được mà".

"Cứng".

... Dĩ nhiên rồi, dù sao cũng là mứt trái cây khô.

Ân Vô Chấp lười đôi co với y, chỉ nằm xuống, lúc thiu thiu sắp ngủ lại nghe tiếng gọi: "Đắng".

Hắn đứng dậy thêm lần nữa, lấy mứt trong miệng hôn quân ra, vừa định đổi miếng mới đã thấy y nhắm mắt ngậm miệng.

Xem ra hết đắng rồi.

Thực ra không phải hết đắng. Nếu liếm môi dưới thì vẫn thấy đắng nghét, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều rồi, nếu đã nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được thì Tang Phê cũng lười lằng nhằng.

... Y không liếm môi là được chứ gì.

Điện Thái Cực cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hai người cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Ân Vô Chấp thức dậy từ sáng sớm, mặc quần áo chỉnh tề rồi dùng bữa.

Định Nam Vương và mọi người đã tới, hắn đi tiếp đón cùng Tề Hãn Miểu, lão cười cười: "Bệ hạ mời các vị đợi ở ngự thư phòng trước".

Ân Vô Chấp không muốn hầu hạ hôn quân thay y phục nữa, bèn theo chân họ đến ngự thư phòng.

Hôm nay trời nắng đẹp, soi rõ từng hạt bụi nhỏ và rất tròn.

Các vị đại thần cùng đi vào ngự thư phòng, cùng dừng bước.

Ân Vô Chấp là vãn bối đi sau cùng. Vì bên ngoài sáng rực nên ngự thư phòng đóng chặt cửa nẻo có vẻ hơi tối tăm, khiến hắn không thể cùng lúc thấy được những gì mọi người đang thấy.

"...?". Trần Tương hỏi: "Bệ hạ đâu?".

"Bệ hạ sẽ tới sau". Tề Hãn Miểu nói. "Mời các vị ngồi xuống trước, nếu rảnh thì có thể giúp người xem tấu chương".

Ân Vô Chấp: "?".

Hiểu rồi.

Khi các trưởng bối đã lục tục ngồi xuống, Ân Vô Chấp mới thấy được toàn cảnh ngự thư phòng.

Tấu chương chất đầy trên bàn, trước bàn, cạnh bình sứ dưới bức tranh treo tường. Có chồng tấu chương cao hơn nửa người, xếp kề nhau tầng tầng lớp lớp, gần như choán hết nửa căn phòng, không biết được đưa tới đây từ đâu và từ lúc nào.

Thu Thượng thư đứng ngồi không yên, bước lên trước, lo lắng hỏi: "Đống, đống này tích lại từ bao giờ vậy?".

Tề Hãn Miểu mỉm cười: "Chắc khoảng độ nửa tháng, chủ yếu là chuyện vụn vặt từ khắp nơi gửi đến...".

"Nửa tháng nay bệ hạ làm gì?". Văn Thái sư nhíu đôi mày bạc phơ, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ còn chuyện gì khác ngoài lần bị đâm khi trước ư?".

"... Còn, còn suýt chết đuối một lần nữa". Thực ra là ngất xỉu trong lúc ngâm mình.

"Chẳng phải lần ấy người nghỉ triều những vài ngày hay sao? Rồi sau đó còn bị đầu độc...". Thực ra là bị sặc cơm, Tề Hãn Miểu thở dài: "Dạo này bệ hạ không được khỏe, hôm qua người còn bị cảm nữa".

Ân Vô Chấp nhìn lão: Cứ bịa tiếp đi.

Định Nam Vương trầm ngâm, muốn hỏi có phải Hoàng đế bị dính vật gì bẩn thỉu hay không, nhưng dù sao cũng đang ở trong cung nên chẳng dám cất lời. Ông đành hỏi: "Hôm nay bệ hạ tìm ta đến, chắc không phải để xử lí đám sự vụ kia đâu nhỉ?".

Thu Thượng thư đã bắt đầu lật tấu chương: "Những việc này đều đã được xử lí, chỉ cần đóng dấu thôi, sao bệ hạ lại bận tới mức này?".

Những người khác cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Thu Thượng thư nói: "Vương gia à, ngài tới đây xem đi, hình như là tin chiến sự từ phía Nam đưa đến thì phải".

Định Nam Vương cất bước nhập cuộc.

Chỉ một chốc sau, Thu Thượng thư lại nói: "Thừa tướng tới xem cái này đi, có phải từ thư viện Tân Nam không?".

Trần Tương thở dài nhập cuộc.

Lại chốc lát sau, Thu Thượng thư tiếp tục nói: "Thái sư à, hình như cái này được đưa tới từ Kỳ Châu, cháu ngoại Trị Hạ của ngài lập công rồi".

Văn Thái sư tập tễnh nhập cuộc.

Ân Vô Chấp nhìn mấy ông già bận bịu kia: ".".

Chẳng lẽ cái ông Thu Thượng thư này là "gian tế" do hôn quân phái tới?

"Ân Thú này". Bỗng có người gọi tên hắn, giọng Văn Thái sư già nua mà ấm áp. "Cậu qua đây đóng dấu mấy thứ này đi, cái bộ Lại bị sao thế nhỉ, có chút chuyện cỏn con cũng phải phiền tới thiên tử. Chẳng trách bệ hạ còn trẻ mà đã bệnh tật triền miên".

... Ông ơi ông cũng là "gian tế" à?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv