Gả cho một người giàu có, nhưng bản chất của công dân nhỏ của Trương Thiến vẫn không thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người xác định lộ tuyến, Trương Thiến vội vàng mở máy tính ra, gõ trái gõ phải muốn tìm một lộ tuyến tiết kiệm tiền nhất và mất ít thời gian nhất.
Tôn Đông Mặc đi tới sau lưng Trương Thiến, nhìn bộ dáng bận rộn của cô vợ nhỏ không nhịn được bật cười: “Không cần ngồi tàu hỏa, quá mất công rồi.”
“Nhưng đi tàu hỏa rẻ nhất.”
“Rẻ, nhưng không thoải mái, trực tiếp ngồi máy bay đi.”
“Vậy thật lãng phí, khoảng cách dài dùng máy bay cũng được, nhưng khoảng cách gần giống như nơi này tới đây, bọn mình ngồi xe lửa một đêm là đến, vừa hay có thể ngủ một giấc.” Trương Thiến chỉ trên bản đồ, làm động tác tay với với Tôn Đông Mặc, cố gắng chứng minh loại phương pháp này tiết kiệm tiền.
Tôn Đông Mặc cười, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Thiến, khoảng thời gian này tương đối bận rộn, Trương Thiến gầy đi không ít, thừa dịp hưởng tuần trăng mật, hai người bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải bù lại da thịt cho cô, Tôn Đông Mặc vẫn thích xúc cảm ú ú mềm mềm ấy.
“Chồng em có tiền, có thể nuôi được kẻ phá sản là em!”
“Anh cứ chiều em như vậy, nếu làm hư em thì sao bây giờ?”
“Không sợ, chờ anh làm hư em đã, đến lúc đó không ai chịu được em nữa, chỉ có anh muốn em, như vậy em sẽ không bỏ trốn theo người ta.”
“Nói mò gì thế, sao em có thể chạy trốn được.”
“Vậy sao, vậy mấy hôm nay em bất an cái gì?” Giọng điệu Tôn Đông Mặc có chút nghi ngờ, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, chỉ là Trương Thiến không chú ý tới điều này.
“Em nào có.” Trương Thiến cúi đầu sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt không thừa nhận lời nói của Tôn Đông Mặc.
Tôn Đông Mặc cũng không truy cứu nữa, chỉ dựa gần vào cô, nói nhẹ: “Có anh ở đây đấy.”
Trương Thiến nghe vậy trong lòng ấm áp, cũng cảm thấy vừa rồi phản ứng có của mình quá lớn, cô hơi ảo não dựa vào trên người Tôn Đông Mặc, khẽ gật đầu.
Mấy ngày nay tinh thần Trương Thiến có vẻ không yên, không phải là chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, chưa đến hai ngày nữa, cô của kiếp trước sẽ chết.
Tựa như trên sách nói , Diêm Vương muốn canh ba bạn chết, ai dám để bạn đến canh năm.
Trong lòng Trương Thiến có chút sợ hãi, trước kia đối với quỷ thần đều là nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ cô đã từng gặp qua ma quỷ, mặc dù không biết tại sao sau này lại không gặp lại nữa.
Nhưng đối với số mệnh, Trương Thiến vẫn tương đối kinh sợ, Hơn nữa đúng là mấy ngày nay có phần bất an, càng khiến cô cảm thấy có chuyện không may sẽ xảy ra.
Buổi tối, sau cuộc mây mưa, Trương Thiến vùi ở trong ngực Tôn Đông Mặc, chờ anh ngủ say, rót tinh thần lực vào không gian, đến bây giờ không gian đã lớn bằng nửa sân vận động tổ chim, sau khi cô và Tôn Đông Mặc lĩnh chứng, lúc ấy tăng trưởng rất nhanh, hơn nữa Trương Thiến chưa bao giờ cảm thấy nhức đầu hoặc có triệu chứng gì khác.
Cũng bởi vì như vậy, Trương Thiến mới phiền não, rõ ràng thật chuyện gì cũng không làm, cố tình không gian lại tăng trưởng, thời gian sinh trưởng của thực vật cũng cũng rút ngắn hơn trước, nhưng nguyên nhân ở đâu? Vì Tôn Đông Mặc ư?
Trương Thiến hơi xoay người, đối mặt với Tôn Đông Mặc, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ nhẹ lên khuôn mặt Tôn Đông Mặc. Là bởi vì Tôn Đông Mặc có cái gì khác thường, hay chỉ cần cô kết hôn, không gian sẽ thăng cấp?
Trương Thiến thở dài một hơi, cô không nghĩ ra, chỉ là không gian cũng coi như dựa vào mình đi, bây giờ nó gắn bó với linh hồn cô, nếu cô chết, nó cũng sẽ xuống cấp hoặc biến mất thôi.
Cô tựa vào trong ngực Tôn Đông Mặc nhắm mắt lại, vẫn không cần suy nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ như thế nào, chuyện không phải còn chưa có xảy ra sao, ngủ đi, ngày mai còn phải tiếp tục nghiên cứu lộ tuyến nữa, hôm nay bị Tôn Đông Mặc quấy rối, thiếu chút nữa lại mắc bẫy của anh rồi.
mặc dù Trương Thiến yêu tiền, nhưng không phải là người keo kiệt, lúc đầu quả thật là tìm kiếm lộ tuyến theo hướng tiết kiệm tiền, nhưng sau đó cô suy nghĩ lại rồi.
Khi trên tay thiếu tiền, tất nhiên sẽ tính toán tỉ mỉ, nhưng một khi nhiều tiền hơn, chỉ coi tiền đại biểu bởi vài con số, như vậy muốn xài thế nào cũng phải xem tâm tình của chủ nhân rồi.
Tôn Đông Mặc biết kiếm tiền, cũng có tiền, những thứ này Trương Thiến cũng biết, nhưng có lúc, du lịch không phải là vì một niềm vui thú ư, chỉ ngồi máy bay có thể nhìn được cái gì, mây trắng ngoài cửa sổ sao?
Ngồi tàu hỏa, cũng có cái vui của ngồi tàu hỏa, không thích sẽ không ngồi, thỉnh thoảng cũng thể nghiệm một chút cũng không tồi.
Thật ra Tôn Đông Mặc cũng không phải là ghét ngồi tàu hỏa, chẳng qua là cảm thấy trên tàu hỏa nhiều người, lộn xộn, không khí không tốt lại không an toàn, nhưng có anh ở bên cạnh, cái gì cô cũng không sợ, nghĩ vậy, mơ hồ suy nghĩ, Trương Thiến dần dần ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi hô hấp Trương Thiến dần dần có quy luật, hiển nhiên đã tiến vào ngủ say thì Tôn Đông Mặc mở mắt, bình tĩnh nhìn Trương Thiến một lúc lâu.
Không nên đánh giá thấp năng lực điều tra của một bộ đội đặc chủng, Trương Thiến xem qua thì có vẻ ngụy trang rất tốt, nhưng trong mắt một người lính trải qua huấn luyện đặc biệt như Tôn Đông Mặc, thật sự là trăm ngàn chỗ hở, xa xa chưa đủ để che dấu.
Không cần gia vị gì, rau dưa cũng tươi ngon khác thường, mỗi lần từ chợ về đến nhà, đột nhiên nhiều hơn rất nhiều loại trái cây khác, thân thể anh dần dần khỏe mạnh, còn có nước lọc khác với trước kia.
Dao còn sắc bén hơn cả con dao ba Tôn xem như bảo bối, bút lông làm từ gỗ ngàn năm tuổi, áo choàng tặng cho mẹ Tôn, cách may chưa từng xuất hiện qua, chỗ sơ hở của Trương thiến quá nhiều.
Cũng may Tôn gia người đều là bao che , nhất là người trong phạm vi của mình. Hơn nữa, sau khi biết Trương Thiến kì lạ, cụ Tôn cũng không nói gì, chỉ giáo phó cho Tôn Đông Mặc, muốn anh bảo vệ cô tốt hơn.
Trương Thiến gạt anh rất nhiều chuyện, Tôn Đông Mặc cũng không thèm để ý Trương Thiến gạt anh điều gì, chỉ là mấy ngày nay Trương Thiến bất thường khiến anh rất lo lắng, loại ánh mắt hốt hoảng sợ hãi đó không thích hợp xuất hiện trên người Trương Thiến.
Nhưng anh không thể hỏi, cũng không dám hỏi, hai lần trước chia xa không lời giải thích đã đả thương Trương Thiến rất nhiều, mặc dù bề ngoài không nhìn ra, nhưng Tôn Đông Mặc biết trong lòng Trương Thiến đã sớm dựng lên một bức tường rất chắc chắn.
Mặc dù mấy năm này vẫn không ai khiến Trương Thiến có thể mở lòng, khiến anh rất vui mừng, những khi ấy, anh lại càng thêm áy náy với Trương Thiến, những điều này đều là tại anh.
Mặc dù kết hôn, nhưng Trương Thiến vẫn không có cảm giác an toàn, Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến dần dần co người lại, lặng lẽ ôm chặt cô, kéo vào trong ngực mình.
Nhìn Trương Thiến khó nhịn giật giật thân thể, Tôn Đông Mặc theo bản năng buông lỏng sức lực, khi Trương Thiến giãn mày, Tôn Đông Mặc mới lần nữa kéo Trương Thiến vào trong ngực mình, nhưng lần này sức lực nhẹ đi rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thiến đã khôi phục tinh thần, mặc dù còn lo lắng, nhưng cô che giấu rất tốt lo lắng của mình, hướng về phía Tôn Đông Mặc nở một nụ cười xinh đẹp.
Mặc dù Tôn Đông Mặc nhìn ra Trương Thiến đang đè nén tâm tình của mình, nhưng đối mặt với nụ cười xinh đẹp này, nghĩ đến tâm ý của cô, anh cũng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết cho cô một nụ cười trấn an.
“Tôn Đông Mặc, tuần trăng mật của chúng ta bắt đầu từ nơi này đi.” Trương Thiến chỉ bản đồ, nói với Tôn Đông Mặc.
“Tứ Xuyên? Không phải ngày hôm qua nói muốn đi Hàng Châu sao?” Tôn Đông Mặc có phần không hiểu khi Trương Thiến thay đổi kế hoạch, nhưng mà vẫn hớn hở gật đầu đồng ý. Dù sao, tới chỗ nào chơi, Trương Thiến định đoạt.
“Ha ha, đột nhiên muốn nếm thử một chút Ma Lạt Thang chính tông một chút!” Trương Thiến gãi đầu cười ngây ngốc.
“Em đúng là đồ ăn vặt.” Tôn Đông Mặc gật một cái, Trương Thiến hếch mũi cũng không phản đối.
Thấy bộ dáng này của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến ấp úng bổ sung thêm một câu: “Ừ, em còn muốn xem Đại Phật nơi đó một chút.”
Tôn Đông Mặc nhíu mày: “Được, tùy em.”
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Trương Thiến, mặc dù Tôn Đông Mặc không có biểu cảm gì, nhưng trong lúc lơ đãng, gương mặt đó lại không khỏi làm cho người ta cảm thấy nhu hòa hơn rất nhiều.