Ngày hôm sau, Châu Nương đến vấn an Chu Từ thị, Chu Từ thị mấy lần mở miệng muốn cho nàng về nhà, lại không biết nói lý do thế nào để nàng hiểu, kết quả tuy không do mình tạo thành, nhưng Châu Nương từ khi tới Chu gia, tâm tư đợi gả, đã nghĩ mình là cháu dâu Chu gia rồi, lúc này lại nói với nó Chu gia không nhìn trúng nó, đã định người khác cho Nam Sinh rồi, điều này một cô nương làm sao chịu được đây?
Thật ra Châu Nương sinh ra rất nhiều tâm tư, hơn phân nửa là do cha mẹ nàng làm nàng hi vọng, non nửa là do Chu Từ thị, nếu không có Chu Từ thị nói gần nói xa hứa hẹn, trong lòng Châu Nương lấy đâu ra chắc chắn như vậy?
Chu Từ thị không muốn oán giận bản thân mình, cũng không dám chất vấn nam nhân và cha chồng mình, càng không muốn thừa nhận là lỗi của ca tẩu, đành đổ lỗi cho Đường Hà – con người vô tội.
Chu Từ thị thở dài, bảo cháu gái, “Con thu thập đồ đạc của con chỉnh tề, hôm nay ta dẫn con về nhà.”
Châu Nương đầu tiên không giải thích được, nhưng sau nghĩ Chu lão gia tử nhả ra, cô phải đi về thương lượng hôn sự với cha mẹ, trong lòng mừng như điên, trên mặt mang theo xấu hổ và e sợ, dè dặt hỏi: “Cô, có phải…?”
Ý định Chu Từ thị là về nhà mẹ đẻ giải thích lý do trước mặt ca tẩu trước, nên chỉ hàm hồ đáp: “Con mau đi thu thập đi, ta gọi Đại biểu ca đưa chúng ta trở về.”
Châu Nương không nghĩ ra, muốn hỏi tại sao không phải Tam biểu ca đưa. Trong lòng vui rạo rực, thu dọn quần áo thật nhanh. Lại nghĩ sau này là chị em dâu với Đại biểu tẩu, muốn thừ dịp chưa xuất giá, phải quan hệ tốt đã, nàng mang theo bao bố đến gõ cửa phòng Chu Dương thị, trước tiên nói về việc mình hôm nay phải về nhà, đa tạ biểu tẩu mấy ngày nay săn sóc. Hai người khách khí hai câu, Châu Nương nhịn không được, sắc mặt vui mừng, nói gần nói xa tiết lộ ý tứ, “Muội không nỡ xa nhất chính là biểu tẩu và Khoai Tây oa, may mà lúc này về nhà, không lâu có thể quay lại.”
Chu Dương thị nghe được mơ hồ. Chẳng lẽ trong một đêm đương gia người nhả ra, định ra Châu Nương rồi? Thật là một chút dấu hiệu cũng không có, nhưng Châu Nương trên mặt vui mừng càng ngày càng nhiều, Chu Dương thị mặc dù nghi ngờ, cũng chỉ có thể đè xuống, thân mật nói chuyện cáo biệt với Châu Nương.
Châu Nương và Chu Dương thị đoán không ra, Chu Nam Sinh vừa nghe cha hắn và ông nội mở miệng bảo hôm nay đưa Châu Nương về nhà, lập tức hiểu trong nhà không định nàng, vốn mang vẻ mặt căng thẳng, lập tức thả lỏng, lại nghe cha hắn nói đã nói rõ với mẹ hắn, trên mặt càng vui vẻ.
“Tiểu tử thúi,” lão cha cười mắng một tiếng, “Châu Nương chẳng lẽ là đầm rồng hang hổ? Đến nỗi con phải thở dài một hơi như vậy sao?”
Chuyện đã như ý nguyện, nói ra nữa sẽ lộ ra vẻ khắt khe, Chu Nam Sinh mỉm cười không nói.
Chu Lão gia tử rất hài lòng biểu hiện cháu trai, “Chuyện Châu Nương, sau này đừng nói ra, dù sao đại cô nương mang tâm tư đợi gả đến nhà chúng ta, chúng ta mới bắt đầu không nói rõ, cho người ta hi vọng lại đểngười ta thất vọng, bất kể vì lý do gì, vẫn là không phúc hậu.” Lại dặn dò nhi tử, “Bảo thê tử con may cho Châu Nương hai bộ quần áo mới, coi là bồi thường, coi như chúng ta cho vẫn bối thân thích theo lễ. Nhưng cha mẹ con bé không tốt, nếu bọn họ tới ồn ào, không cần nhẫn nhịn, nên kiên cường thì cứ kiên cường, nếu không sau này bọn họ sẽ tìm cớ gây phiền toái.”
Chu lão đáp ứng, thấy cha không nói ra ý tứ, đành tự mình mở miệng với nhi tử, “Nam Sinh, con cảm thấy cháu gái bà cô hình dáng thế nào?”
Đường Hà? Trong đầu Chu Nam Sinh hiện lên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, nhớ tới nàng đứng ở cánh đồng bát ngát trước hoàng hôn, toát ra vẻ ưu sầu, trong lòng nhất thời không phân biệt được cảm xúc. Cha hắn hỏi chuyện này ý tứ đã rất rõ ràng, nhưng tốt hay không tốt, là nàng hay không phải nàng, Chu Nam Sinh chưa chuẩn bị, không định nói.
Chu lão trong bụng thầm than, ông nuôi bốn hài tử, chỉ có Nam Sinh, từ khi hắn biết nói, phu thê hai người đã không nuôi hắn. Trước kia hài tử còn nhỏ, phu thê hai người bận rộn làm việc, còn dư lại một chút tâm tư nuôi dạy hài tử, cho Đại nhi, Nhị nhi bốn phần, Tứ nhi sáu phần, Tam nhi thì do tằng tổ hắn nuôi dạy, hai người bị xoay như chong chóng, căn bản là nhớ không nổi hắn.
Cuộc sống đi sớm về trễ, thật lâu mới về nhà cũ vấn an lão nhân gia một lần, vội vã ôm hài tử một cái, không nói câu thân mật nào. Thời điểm lâu nhất, chắc phải đến ba tháng mới gặp hài tử một lần. Khi mới đến nhà cũ, hài tử thấy sợ hãi, muốn thân thiết, muốn ôm, muốn khóc, lôi ống quần bọn họ không buông tay.
Sau năm tháng dần trôi qua, tiểu nhi tóc trái đào biến thành thiếu niên lang, theo tằng tổ hắn biết chữ, biết đạo lý, bản thân trở nên lạnh nhạt, cho đến khi tằng tổ qua đời, hắn kiên trì ở một mình tại nhà cũ, bọn họ làm cha mẹ mới giật mình, mình và nhi tử hóa ra xa lạ như vậy. Thê tử thương tâm, không nghĩ ra biện pháp, cảm thấy lão nhân gia ban đầu không ôm hài tử đi sẽ không như vậy, oán giận nhi tử không thân cận với mẹ ruột. Chu lão đau lòng, sau nhiều năm chểnh mảng, sao có thể một sớm một chiều trái tim hài tử có thể ấm áp đây.
Thấy Chu Nam sinh không nói lời nào, Chu lão cho rằng hắn không muốn, không dám ép buộc hắn, mấy lần muốn mở miệng, lại lúng túng dừng lại.
“Nam Sinh, tuổi con không còn nhỏ, nên thành gia đi thôi.” Chu lão gia tử không nhìn được bộ dạng đau lòng của nhi tử, ở trước mặt hài tử, cha mẹ thì có lỗi gì? Ơn sinh dưỡng, ơn nuôi nấng, tất cả mọi thứ đều lớn. “Từ xưa thành gia lập nghiệp, chỉ có trước thành gia, sau mới lập nghiệp, Đại ca con, mười tám tuổi đã cưới đại tẩu con, hiện tại thê nhi tử đã có, mà cuộc sống trôi qua khá giả. Về phần con, cha mẹ con đã tùy ý cho con dao động đến tuổi này, lễ mừng năm mới con hai mươi rồi, trong nhà không có thê tử không giống cái dạng gì, con nói có phải không?”
“… Ông nội nói rất đúng.”
Chu lão gia tử nhìn cháu trai vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc, cuối cùng cũng hiểu được tâm tình Chu lão. Gấp gáp, miễn cưỡng không tốt, chẳng qua ông cứng rắn, dừng một chút, không nói gì đến chuyện trưng cầu ý kiến, trực tiếp nói quyết định của ông cho cháu trai nghe, “Hôn sự của con, ta đã xem xét, chuyện hôn nhân phải nghe cha mẹ. Hôn sự của con ta đã làm chủ, định cho con cháu gái bà cô rồi.”
Chu Nam Sinh trầm mặc, phụ tử tôn ba người không khí dần dần ngưng trọng, Chu lão gia tử bốc hỏa, tay dùng sức gõ trượng lên mặt đất, “Chính là vì bà cô ngươi, ngươi không vui cũng phải vui! Bà cô ngươi còn phải trông cậy vào Đường Nhị Đản đốt giấy vàng, làm ma, để tang, đừng nói Đường gia muốn gả nữ nhi cho ngươi, chính là gả cho Bắc Sinh, ta cũng đáp ứng!”
Chu Nam Sinh cúi đầu, Chu lão lo lắng nhìn nhi tử mình, chỉ thấy hắn lông mi an tĩnh.
“Con không phải không vui,” Chu Nam Sinh nhẹ nhàng nói, “Huống chi ông nội nói đúng, cha mẹ chi mệnh, làm trái là không được.”
Chu lão gia tử bị bốc hỏa khí, đang đợi để phun trào, lại bị tắc ở cổ họng, một lúc sau đành phải nói, “Được rồi, hôn sự có trưởng bối lo liệu, con cứ an tâm chờ tân nương vào cửa đi.”
“Vâng” Chu Nam Sinh hành lễ với ông nội và cha hắn, đứng dậy mở cửa ra ngoài. Ra cửa, đi qua sân, lướt qua Chu Đông Sinh vội vàng đánh xe trâu trước cửa, hắn không chào hỏi, cước bộ càng ngày càng nhanh, dần dần biến thành chạy.
“Ơ…” Câu chào của Chu Đông Sinh bị nghẹn trong cổ họng, nhìn thấy đệ đệ đi xa, đành phải quay lại hỏi Chu Từ thị đang từ đại sảnh đi ra, “Nam Sinh bị sao thế mẹ?”
Châu Nương kịp phản ứng: Chẳng lẽ tam biểu ca không vui lòng? Theo bản năng nhìn về phía Chu Từ thị, ủy khuất nói: “Cô…”
Chu từ thị đại khái đoán được lão gia tử đã nói với Tam nhi chuyện đính thân với Đường Hà, thái độ Tam nhi rõ ràng không thích, nhất thời tâm tình bà tốt lên, cho rằng mình và nhi tử cuối cùng cũng có tiếng nói chung.
Chu Đông Sinh tiến lên, đặt đồ vật để lên xe trâu, Chu Từ thị cho là chuyện có chuyển biến, thích thú nói, “Không vội.”
Bên kia Chu lão viện đỡ lão gia tử từ đường sảnh đi ra sân, nghe thấy lời bà, thúc giục: “Mặt trời lên cao rồi, đi hơn mười dặm, bà đi sớm về sớm.”
Chu Từ thị thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Thật đã định rồi.”
Chu lão gia tử nhìn con dâu, ho khan một tiếng, hướng mắt ra chỗ khác. Chu lão nhìn thê tử gật đầu, nói: “Mau đi đi.”
Châu Nương nghĩ nói mình, mặt đầy vui mừng, hành lễ cáo biệt với trưởng bối, vì có lòng thể hiện mình hiểu chuyện hiền lành, nàng đỡ cô ngồi lên xe trâu, Chu Từ thị vốn thân thể mạnh mẽ, chính là nhẹ nhàng nhảy lên xe trâu là được, bị nàng đỡ, không ước lượng được độ cao, thiếu chút nữa té xuống, đau lòng tiêu tán, hận không thể mắng cháu gái lỗ mãng.
Chu Nam Sinh trên đường càng chạy càng nhanh, rời khỏi thôn, qua ruộng hoang, đi qua con sông, không có phương hướng, bất tri bất giác phát hiện ra mình đang đi về phía Đường gia thôn.
Đệ đệ hắn nói đúng, vì hiểu quá, hi vọng quá, thật ra hắn hi vọng tìm được một người, hắn để nàng trong lòng, hắn cũng ở trong lòng nàng, không chỉ vì hai bên có thể trở thành phu thê, phải dựa vào lẫn nhau.
Chu Nam Sinh khi còn bé theo lão thái gia đi học, trừ vỡ lòng ‘Tam Tự Kinh”, lão thái gia dạy hắn ngâm nhiều nhất là ‘Kinh Thi’
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi.
Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi.
Lão thái gia thuở nhỏ sống cuộc sống phú quý, trong nhà định cho ông thiên kim tiểu thư phú quý, cho dù sau này hai gia tộc song song suy sụp, nhưng phu thê hai người vẫn giữ được chút gia tài, đất đai cho nông hộ trồng trọt, ngày ngày hai người chơi cờ, thi thư, trải qua cuộc sống sung sướng vui vẻ. Chẳng qua thế sự vô thường, lão thái thái qua đời, để lại mấy hài tử và lão thái gia. Ngân lượng Chu gia phát tán hết, lão thái gia bất đắc dĩ phải trồng trọt giống anh nông dân. Nhưng ông luôn nhớ lại khao khát của mình lúc thanh niên.
Chu Nam Sinh bị lão thái gia truyền thụ đầy trong đầu ‘Cử án tề mi’ ‘Sinh tử khế khoát’, tiểu thiếu niên một lòng muốn tìm ‘nhan như ngọc’ của hắn.
Vì chuyện này mà nhi tử của lão thái gia không ít lần nói giọng mỉa mai. Vì cha mẹ ngâm thi từ không đúng lúc, bất kể công việc, Chu lão gia tử là trưởng nam trong nhà, sớm chịu nhiều vất vả, rõ ràng là anh nông dân kiếm ăn trong ruộng, phong nhã làm gì chứ?
Lão thái gia rốt cuộc tỉnh ngộ, kéo tay chắt trai, nói với hắn, sau này phải nghe theo cha mẹ chi mệnh, đón dâu thành gia, không cần làm những việc kia, miêu mi thiêm hương chỉ là vọng tưởng mà thôi.
(miêu mi: vẽ lông mày)
Chu Nam Sinh ưng thuận, mấy năm nay hắn trừ biết nhiều hai chữ, cũng không khác gì anh nông dân trong thôn. Chỉ có bản thân hắn biết, dưới đáy lòng vẫn chờ đợi, gặp được một người như vậy, để hắn nhìn một cái là tim đập thình thịch, để cho hắn đặt nàng trong lòng.
Tuổi trẻ cường tráng, một canh giờ đi đường, hắn chỉ mất nửa thời gian, đã đi tới bãi bồi bên sông, nơi lần đầu tiên gặp Đường Hà.
Đây chính là nơi Đường Hà cắt cỏ heo. Lúc này nàng đang cúi người cắt cỏ, hết sức chăm chú, mồ hôi rơi xuống đất.
Chu Nam sinh chần chờ, nếu nói người kia, thiếu nữ cạnh sông cắt cỏ heo, nàng có thừa nhận không?
Đường Hà đã làm quen việc nhà nông, cực nhanh thu hoạch xong, thấy cỏ đã đủ, nhanh chóng đứng lên thở dài một hơi nhẹ nhõm, giơ ống tay áo lên xoa xoa mồ hôi trên trán, khóe mắt dư quang, liếc thấy bóng người đứng nghiêm cách đó không xa, trong lòng giật mình.
Quay đầu phát hiện là người quen, Đường Hà ngạc nhiên nhìn hắn, “Làm sao huynh lại ở đây?”
Thiếu nữ dưới ánh mặt trời, cười với hắn, nụ cười rực rỡ giống ánh mặt trời, Chu Nam Sinh không khỏi hoảng hốt, “Ta… ta tới nhìn một chút.”
Đường Hà cho là hắn muốn tới nhìn bà cô, hơi nghi ngờ, “Bà Tam rất tốt, hôm qua trên đường trở về, bà vẫn rất vui vẻ. Huynh còn nhớ đường không? Vừa lúc ta cắt xong cỏ heo, phải trở về, huynh đi cùng ta đi.”
Chu Nam Sinh nhìn nàng thái độ tự nhiên, chẳng biết vì sao thấy không cam lòng, mơ hồ giận dữ, “Muội… không biết gì sao?”
“Không biết gì?” Đường Hà không giải thích được, nhưng ngay sau đó sắc mặt đại biến, “Hôm qua ở nhà huynh, bà Tam đã nói gì? Thân thể bà có chỗ nào không khỏe sao?”
Xem ra nàng không biết thật. Chu Nam Sinh nhìn sâu vào mắt nàng, đáp: “Không phải, bà cô không có chuyện gì.”
Đường Hà khó hiểu nhìn hắn, lười phải truy cứu, “Đi thôi.”
Nàng đang định gánh gánh cỏ lên vai, đã bị Chu Nam Sinh tranh mất, “Thật nặng, chúng ta đi.”
Rất có phong độ nhân sĩ, Đường Hà cười, không tranh giành với hắn, đi phía trước dẫn đường cho hắn, “Ta làm đã quen, việc này không coi là gì.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xế chiều vốn định tranh thủ thời gian viết văn, nhưng ông chủ ở phòng làm việc hàn huyên cả buổi chiều, rốt cuộc tại sao lại hay nói vậy?!