Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 483: Người đàn bà chanh chua Tử Tình



Tử Vũ quát đứa nhỏ: "Ngươi không nói ngươi là ca ca, phải nhường muội muội một chút, ngược lại muốn giành đồ với muội muội, ngươi xem ca ca nào giành đồ với muội muội?"

Hạ thái thái nghe xong cũng ngồi xổm xuống dỗ dành Văn Xương nói: "Đại tôn tử ngoan, nghe a bà nói, ngươi phải nhường Yên Nhiên muội muội, nếu không, muội muội sẽ chơi cùng người khác không chơi với ngươi, ngươi không thích chơi cùng muội muội sao?"

Lời Hạ thái thái nói, Tử Tình nghe thực khó chịu, ngại cho mặt mũi Tử Vũ, cũng lười so đo với nàng ta, cũng may Yên Nhiên và Văn Xương, vẫn luôn không thân lắm, còn không bằng mấy đứa Vĩnh Tùng bọn họ, Tử Tình cũng yên tâm.

Lí Dực nghe xong lời này, sớm dẫn Yên Nhiên sang một bên rồi, hỏi Lưu thị nói: "Đại cữu nương, Tiểu Dực có thể nếm thử tay nghề của cữu nương không?"

Lưu thị phản ứng lại, cười nói: "Đương nhiên là có thể, cữu nương ăn cơm của ngươi rồi, còn chưa có mời lại ngươi đâu, nào, ngươi ngồi đây, ngồi cùng Yên Nhiên." Lưu thị cười thu xếp chỗ ngồi cho Lí Dực.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói đùa một hồi, biết Thẩm thị một đường mệt nhọc, cũng là không có nán lại lâu, Tử Tình cũng sớm mang theo bọn nhỏ về nhà.

Ngày hôm sau, Tử Tình vừa gặp mặt mấy vị quản sự Vương Tài xong, chỉnh lý sổ sách xong, Tiểu Dực lại mang theo một tiên sinh đi tới, nói là muốn dạy Yên Nhiên cầm kỳ thư họa, Tử Tình kéo Tiểu Dực đến một bên hỏi: "Sao lại đổi tiên sinh?"

"Muội muội nói không thích người kia."

"Nàng còn không thích? Sao không hỏi xem tiên sinh có thích nàng hay không? Không được chiều tật xấu này của nàng." Tử Tình là lo lắng đổi đi đổi lại, sau này sẽ không ai dám tới cửa nữa, tiên sinh là tiên sinh tốt, nhưng học sinh, chưa hẳn là hạt giống tốt.

"Cô cô yên tâm đi, trong lòng ta đều hiểu." Tiểu Dực nói.

Tử Tình còn muốn nói hai câu, Dương thị phái người đến tìm hai viên thuốc, nói là hai vật nhỏ bị lạnh, phỏng chừng là hôm qua bế bọn họ đến chỗ Lưu thị bị gió thổi trúng.

Tử Tình vừa nghe, cũng chẳng để ý tiên sinh này, vội tìm thuốc viên tự mình đưa qua, giúp đỡ Dương thị bón vào cho đứa nhỏ, lúc này, Thẩm thị cùng mấy người Lưu thị các nàng cũng đều tới đây.

"Nương, đại phu nói đứa nhỏ không có đáng ngại, uống thuốc rồi, ngủ một giấc, ra mồ hôi, là sẽ tốt lên ngay. Nương hôm qua vừa mới trở về, lúc này chỉ sợ còn chưa có trở lại bình thường, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi." Dương thị nói với Thẩm thị. Dương thị vẫn không nói nhiều lắm, nhưng là cẩn thận.

Thẩm thị tự mình sờ trán Vĩnh Ngô Vĩnh Đồng, thấy quả thật không tính là quá nóng, mới thoáng yên tâm, Phó thị ở một bên nói: "Thuốc viên nhà Đại tỷ quả thật là dùng tốt, lần trước Vĩnh Chi nhà ta uống hai viên là tốt lên ngay. Đại tỷ, thuốc viên nhà ngươi là mua được từ tiệm thuốc nào?"

Tử Tình chỉ đành phải nói: "Không phải là mua, là Tiểu Dực đưa tới cho, nhà bọn họ có phòng thuốc riêng, lúc chế thuốc liền phối thêm một ít."

Phó thị nghe xong cười nói: "Đứa nhỏ này, thật đúng là đứa hiểu chuyện, đồ là đồ người là người, sao ta không nhặt được một đứa cháu như vậy?"

Trần thị cười nói: "Ta cũng muốn nhặt một đứa, đi đâu nhặt?"

Lưu thị cười nói: "Chúng ta ấy à, vẫn là đừng trông vào nhặt được, quản tốt mấy đứa nhà mình đã nên đốt hương to rồi, đâu có thời gian và hơi sức đi quản đứa nhỏ nhà người khác? Mấy đứa nhà ta đã đủ cho ta bận tâm rồi."

Đứa nhỏ lớn nhất của Lưu thị, nữ hài tử đã làm mai rồi, chỉ là chuẩn bị đồ cưới đã là một việc rất rườm rà, điều kiện bây giờ dù sao không thể so với khi Lưu thị xuất giá năm đó, Chung gia lại là gia đình lớn, tất nhiên phải tốn chút tâm tư và tiền bạc. Cũng may tiền hoa hồng xưởng thủy tinh còn tương đối khả quan, hơn nữa tiền hoa hồng cửa hàng cùng ruộng đất một năm cũng có chừng một ngàn lượng, bằng không, mua sắm đám đồ cưới này, chỉ sợ thật đúng là không lấy ra được.

Tuy như vậy, Lưu thị vẫn là lo lắng Chung gia chướng mắt, dù sao gia sản của Tử Phúc rành rành ra đấy, cũng chỉ mấy năm nay mới khá lên. Tử Tình thấy vậy, liền thương lượng trước cùng mấy nhà cùng bọn họ, bên ngoài mỗi nhà cho Vĩnh Liên một ngàn lượng bạc áp đáy hòm, còn lại thì tùy ý, sau này mỗi nhà thành thân đều làm theo như vậy.

Từ nhà Tử Thọ đi ra, Lưu thị lôi kéo Tử Tình cùng Trần thị Phó thị, muốn đi phố phường xem thử có vật liệu may mặc và trang sức gì mới không.

"Đại tẩu, lại xem vật liệu may mặc? Ngươi đã mua nhiêu đó còn chưa đủ?" Trần thị oán giận nói.

"Ngươi biết cái gì, nghe nói những gia đình chú trọng một chút, khi gả nữ, phải chuẩn bị toàn bộ vật liệu may mặc cho cả đời nữ nhi, ta lúc nào mới đến đó được?" Lưu thị có chút buồn rầu nói.

"A? May mắn ta chỉ có một nữ nhi, bằng không, còn không lo nghĩ chết, chỉ mua vật liệu may mặc đã muốn chạy gãy chân." Tử Tình kêu khổ nói.

"Ngươi còn buồn phiền? Nhà ngươi đám vật liệu may mặc tốt hàng ngoại có sẵn, trong nhà cửa hàng đồ ngoại lại mở sẵn, chúng ta là không so được." Phó thị cười nói.

Đang nói, mấy người vào Thụy Cẩm phường nổi tiếng nhất trong phố, vật liệu may mặc nơi này đều là từ phương Nam tới, bao gồm bốn loại gấm nổi tiếng là gấm Hàng (Hàng Châu), gấm Thục (Tứ Xuyên), gấm Vân (Vân Nam), gấm Tô (Giang Tô và Tô Châu), còn có những thứ khác tất cả lăng (lụa mỏng), la (vải dệt thưa), trù (lụa tơ tằm), đoạn (gấm), là nơi quý phụ trong kinh yêu thích nhất, đương nhiên, giá cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận rồi.

Tử Tình vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, bởi vì trong kho nhà Tử Tình quả thật không hề thiếu vật liệu may mặc, trừ hàng ngoại, những thứ đó cũng đều có, sẵn là hoàng thương, mua sắm cho trong cung, Vương Tài bọn họ cũng sẽ mang tới một ít cho Tử Tình.

Tử Tình thấy Lưu thị vừa vào cửa, tiểu nhị liền nhiệt tình mà tiến lên đón, chất đầy ý cười, giới thiệu các loại hàng mới cho Lưu thị. Xem ra, Lưu thị đã là khách quen của nơi này rồi.

Quy củ của quán lớn đúng là tốt, Tử Tình các nàng được dẫn đến một gian phòng đơn nhỏ, tiểu nhị đưa nước trà lên cho, sau đó ôm một đống vật liệu may mặc tới cho Lưu thị chọn, thì ra đây là nhã gian chuẩn bị cho các phu nhân nãi nãi, dùng tấm ván gỗ ngăn cách, đỡ phải đứng ở trong đại đường bị người nhìn, không quá lịch sự.

Mấy người Tử Tình đang giúp Lưu thị lục xem, những loại gấm tốt, một cuộn lớn phải mười lượng bạc trở lên, Trần thị thấy líu lưỡi không ngừng, thấp giọng cười nói: "Đây nếu là bản thân ta, căn bản vào cũng không dám vào nơi này."

Lưu thị liếc xéo nàng một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, gian đơn bên cạnh cũng có người tiến vào, chỉ nghe một vị phụ nhân oán giận nói: "Cháu ngoại trai nhà ta, thật sự là càng ngày càng lắm chủ ý rồi, hồi còn nhỏ, vừa rảnh rỗi, là chạy tới nhà ngoại hắn, giờ thì hay rồi, mười ngày nửa tháng thường không nhìn thấy bóng người, làm cho lão phu nhân nhà chúng ta ở nhà mỗi ngày nhắc tới, còn cho là chúng ta lạnh nhạt với hắn, các ngươi nói một chút, chúng ta ai dám lạnh nhạt với hắn?"

"Chẳng phải là lời này? Chuyện tương lai, đâu thể nói chính xác? Ta thấy, vị trí này..." Một thanh âm khác nói.

"Lời này cũng không thể tùy ý nói, dừng lại." Vẫn là thanh âm của phụ nhân đầu tiên.

"Ta cũng nghe nói, cháu ngoại trai nhà ngươi không phải là nhận một cô cô gì đó sao? Gọi đúng là rất thân thiết, ta thấy còn thân hơn cô cô đứng đắn đấy. Lần trước ta thấy ở Văn gia, người khác không biết, còn tưởng rằng là con nhà đó đấy? Ta cũng là sau này tìm Nhị nãi nãi nhà ngươi mới nghe được tình hình thực tế." Phụ nhân thứ ba nói, thanh âm này, Tử Tình nghe xong có chút quen tai.

Lưu thị các nàng nghe xong nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình khoát tay, muốn nghe xem phía sau còn có cái gì.

"Ta cũng là biết hắn nhận một cô cô gì đó, không phải là tỷ tỷ của Thám Hoa Lang Tăng gia kia sao? Chờ có cơ hội, ta cũng sẽ gặp nàng, cũng muốn nhìn một cái, dùng thủ đoạn gì, lừa gạt cháu ngoại trai ta đi mất, muốn nhận, cũng nên nhận thê tử của Thám Hoa Lang làm cô cô, nói ra ngoài còn dễ nghe một chút, nhận một nữ nhân ở nông thôn rách nát nào đó, có thể có tác dụng gì?" Tử Tình thế mới biết, hóa ra đây là cữu nương của Tiểu Dực.

"Mai nãi nãi còn đừng nói, không biết, thật đúng là không nhìn ra là nữ nhân ở nông thôn, chẳng qua là, nghe nói hình như không thể làm thơ từ, lúc ấy, ta muốn buộc nàng ta xấu mặt, ai ngờ bị nàng thản nhiên thừa nhận không thể làm, lại bị Nhị nãi nãi nhà ngươi chu toàn cho nàng vài câu, lúc này mới để cho nàng tránh khỏi."

Phụ nhân này nói xong, Tử Tình nhớ tới phụ nhân làm khó mình ở Văn gia kia, hình như là Hộ bộ, phẩm cấp cao hơn Tử Hỉ, hình như nghe La đại nãi nãi nói họ Ngô. Phụ nhân thay Tử Tình nói chuyện kia thì ra là Nhị cữu nương của Tiểu Dực, nhưng là, Tử Tình khi đó không thấy được Tiểu Dực chào hỏi nàng ta, chẳng lẽ là không muốn để cho người ngoài biết?

Tử Tình tất nhiên không biết, bối cảnh trong nhà Ngô phu nhân này cũng là khá cứng rắn, nhà mẹ đẻ là Quang Lộc tự khanh, chuyên quản mã chính quốc gia cùng với xe ngựa Hoàng gia khi khi Hoàng gia xuất hành, là tòng tam phẩm, nhà chồng là Diêm Vận Sử Hoài Nam, trong nhà cái khác không nhiều lắm, chỉ là bạc nhiều, bằng không, cũng sẽ không thể giao hảo với Mai gia nhà ngoại của Tiểu Dực.

"Người như vậy, có thể dạy dỗ ra được cái gì tốt? Ta cũng là nghe đệ muội nhà chúng ta nói, nhà nàng có một tiểu nữ oa, thân nhất với Dực nhi nhà ta, hai người hợp xướng một thủ khúc, còn rất dễ nghe." Cữu nương của Tiểu Dực nói.

"Còn đừng nói, tiểu nha đầu kia, vừa nhìn là biết chính là một mặt giống hồ mỵ, tuổi nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ người, dỗ tiểu gia nhà ngươi vây xoay quanh nàng, chậc chậc, ngươi là không thấy được, hai người này rất thân, luôn luôn tay nắm tay. Ta còn tưởng rằng là hai huynh muội đấy. Ta xem nha, nữ nhân kia chỉ sợ cũng không có tâm tư gì tốt, chỉ sợ đã sớm tính kế lên rồi, hai mẫu nữ cùng ra trận, lừa một đứa nhỏ còn không phải một bữa ăn sáng. Mai nãi nãi đúng là phải để ý rồi, bằng không, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." Ngô phu nhân nói nói.

Tử Tình vừa nghe lời này, tức giận đến lông mày dựng thẳng, bưng một ly trà nóng đi qua luôn, đám người Lưu thị vội muốn cản, Tử Tình nói: "Ai cũng đừng ngăn cản, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút, một nữ nhân hắt nước bẩn lên người một đứa nhỏ năm tuổi, có thể cao thượng đến đâu?"

Ngoài cửa của đối phương có hai nha hoàn canh giữ, gặp Tử Tình không nhận ra, tựa hồ người đến không tốt, hỏi: "Vị thái thái này, xin hỏi ngươi muốn tìm ai?"

"Phiền toái ngươi mời Ngô phu nhân bên trong đi ra, ta có một câu muốn hỏi nàng." Tử Tình nói.

Tiểu nha hoàn cũng không biết thân phận của Tử Tình, người ở bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hỏi một tiếng, nha hoàn chỉ đành phải đi vào thưa lại, lúc này, Thải Vân ngoài cửa thấy Tử Tình bưng một chén nước trà thở phì phì đi ra, bèn hỏi: "Chủ tử, xảy ra chuyện gì."

Tử Tình nói: "Không có việc của ngươi, ngươi kéo nàng ta ra, để cho ta đi vào."

Thải Vân đẩy một phát, Tử Tình liền bưng nước trà đi vào, hắt luôn vào Ngô phu nhân bên trong, bởi vì các nàng chẳng ai nghĩ tới, Tử Tình sẽ động thủ, cho nên đều không có phòng bị, nhưng là làm bỏng đầy ngực Ngô phu nhân, giậm chân giũ đầy nước từ trên người xuống.

Mai nãi nãi thấy Tử Tình lạ mặt, liền quát: "Người đàn bà chanh chua từ đâu đến, người chết kia, còn không kéo ra ngoài, biết chúng ta là ai không? Cũng dám giương oai ở chỗ này?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv