Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 476: Tăng Thụy Tường vấn an Điền thị



Tăng Thụy Tường thấy Thu Ngọc còn chưa có mở miệng đã rơi lệ, trong bụng cũng là có vài phần chua xót, Thẩm thị vội lôi kéo Thu Ngọc vào phòng, Thu Ngọc hỏi: "Nhị ca, Nhị tẩu, các ngươi sau này còn đi không?"

Cái này Thẩm thị nhất thời thật đúng là không dễ nói, liền nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nói: "Lần này trở về rất vội vàng, bà ngoại Tử Phúc hắn đi rồi, chúng ta là trở về gấp đưa lão nhân gia nàng một đoạn đường, chuyện sau này, bây giờ còn chưa tính đến."

Thu Ngọc khóc nói: "Nhị ca, ta cũng chỉ có một người thân là ngươi, ngay cả Nhị tỷ cũng đi rồi, ta cũng không còn ai che chở nữa."

Thẩm thị vội nói: "Nói bậy bạ gì đấy? Nương ta không phải là vẫn còn sao?"

Thu Ngọc nghe đến Thẩm thị nhắc tới Điền thị, nức nở nói: "Nương ta, nương ta hiện tại chính là một hoạt tử nhân, muốn chết còn không chết được, còn sống chính là bị tội, Đại ca Đại tẩu bọn họ, cũng quá không phải là người rồi, xứng đáng báo ứng đến trên người Tử Toàn."

Lời nói của Thu Ngọc có chút độc ác, Tử Tình nhìn Thẩm thị, Thẩm thị cũng nhíu nhíu mày, Thu Ngọc nói: "Nhị tẩu, ngươi là không biết, Đại ca bây giờ là việc trong nhà hết thảy không mó tay, trông cả vào Đại tẩu cùng Tử Toàn, ta cũng chưa từng thấy người lòng dạ sắt đá như vậy."

Thì ra, Tăng Thụy Khánh bởi vì hôn sự của Tử Toàn bị lừa, giận chó đánh mèo đến Chu thị, thiếu chút nữa thì làm ra trò hề hưu thê, vẫn là Chu thị dập đầu nhận sai, cũng chủ động đề xuất chặt đứt qua lại với người nhà mẹ đẻ, lúc này mới được ở lại Tăng gia.

Có Tăng Thụy Khánh bởi vì tâm tình không tốt, trong lòng thường xuyên buồn bực, đi ra ngoài, cứ cảm thấy người ngoài đều đang chỉ trỏ ở phía sau hắn, vốn hắn chính là một người lòng dạ cực cao, liên tiếp bị vài lần đả kích, dứt khoát đến cả cửa cũng lười ra. Chỉ biết tránh ở trong nhà uống rượu, phiền muộn lấy Chu thị ra trút cơn giận.

Tử Toàn từ nhỏ chưa từng chịu khổ, việc ruộng vườn hết thảy không biết. Đọc sách không đọc thành, nhưng là học xong một thân tính tình thiếu gia, một chút việc nhà cũng không chống đỡ nổi, bây giờ bị buộc cùng Chu thị ra đồng làm việc. Hai người đều là khổ không thể tả, dưới loại tình huống này, Chu thị nào còn có tâm tư chú ý đến Điền thị một phần?

Tăng Thụy Khánh cũng không nhớ tới Điền thị. Trong lòng hắn cũng hận Điền thị, oán giận Điền thị bạc đãi Tăng Thụy Tường, bằng không, Tăng Thụy Tường làm sao có thể bỏ lại nàng đi đến Kinh Thành xa xôi? Nếu Điền thị không bạc đãi Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường chịu nghe lời Điền thị, như vậy, công việc ở phủ nha của Tăng Thụy Khánh đâu thể mất? Há chẳng phải hắn có thể làm người nhà quan? Đâu còn như bây giờ. Liều chết liều sống mà làm việc ở ngoài đồng, đi đến nơi nào cũng có người chỉ trỏ?

Bởi vậy, Tăng Thụy Khánh thấy Chu thị đối xử với Điền thị không quản không hỏi, chẳng những không có trách tội Chu thị, ngược lại ở một bên nói mát. Nói Điền thị bỏ nhi tử có tiền có thế như Tăng Thụy Tường không đi nịnh bợ, ngược lại nhất định muốn ở lại nhà hắn chịu khổ.

Tử Tình vừa nghe, có thể tưởng tượng cuộc sống bây giờ của Điền thị có bao nhiêu khó khăn, Thu Ngọc nếu một ngày không đi, có lẽ, một ngày này, nàng sẽ không ăn được một ngụm cơm nóng, có khi, là Tử Toàn thấy nàng đáng thương. Còn biết đưa chút thức ăn cho nàng.

"Tiểu cô, sao ngươi không đón a bà về nhà ngươi đi?" Tử Tình hỏi.

"Đã đón qua ở, nhưng cũng không thể ở nhà của ta mãi, danh không chính ngôn không thuận, cũng không phải không có nhi tử, lại nói. Đại cha ngươi còn không vui, nói là sợ người ngoài nhạo báng." Thu Ngọc nói.

"Chuyện bị người ngoài nhạo báng nhiều rồi, còn để ý một việc này?" Tăng Thụy Tường cười lạnh nói.

Thẩm thị nghe xong hỏi: "Đúng rồi, Mộc Mộc thế nào? Thành thân rồi chứ?"

Thẩm thị không muốn nghe Thu Ngọc nói chuyện Điền thị nữa, biết được còn không bằng không biết, không ảnh hưởng tâm tình. Trưởng tử trưởng nữ này, đều để cho Điền thị nuông chiều sai lệch rồi, có thể oán được ai?

"Lúc này, còn chưa có đâu, định mùng mười tháng chín, Nhị ca Nhị tẩu ở lại ăn rượu mừng rồi hẵng đi nhé?" Thu Ngọc hỏi.

Thẩm thị nói: "Để Nhị ca ngươi đi thôi, nương ta mới vừa mất, đi không thích hợp. Để cho Tử Lộc cùng Tử Tình đi qua."

Thu Ngọc nghe xong, biết không thể miễn cưỡng, nói: "Vậy Nhị tẩu nghỉ ngơi tử tế, hồi phục lại sức khỏe."

Tử Tình tiễn bước Thu Ngọc, Thẩm thị hỏi Tăng Thụy Tường: "Trở về một chuyến, không đi bên kia lộ mặt, thích hợp sao?"

Tăng Thụy Tường cũng là rối rắm, không đi, thật sự không thích hợp, dù thế nào Điền thị còn mang thân phận mẫu thân, đi, thuần túy là đi tìm khó chịu.

Tử Lộc nói: "Cha nương, các ngươi đừng khó xử, ngày mai ta cùng Tình nhi đi thăm đi, chúng ta đi thăm một chút là được."

Tử Tình cũng biết một chuyến này là nhất định phải, bằng không, người trong thôn và trong trấn đều biết Tăng Thụy Tường đã trở lại, ngay cả mặt mũi cũng không ngoảnh một cái, thật sự không thể nào nói nổi. Người ngoài cũng chẳng quản những ân oán đó.

Ngày hôm sau, Tử Tình chuẩn bị lễ vật, chỉ là chút điểm tâm hoa quả khô, cầm cái khác, phỏng chừng cũng là không đến nổi miệng Điền thị, cũng có một rổ trứng gà, một miếng thịt, coi như là đi thăm vợ con Tử Toàn một chút.

Tử Tình mang theo Thải Vân, cầm đồ trở về nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường cũng thay xong quần áo đi ra, nói là muốn đi cùng.

"Ta cũng không thể để cho các ngươi đi chịu mắng thay ta mãi, đi thôi." Tăng Thụy Tường thấy Tử Tình ngẩn người, nói.

Thẩm thị cùng Thạch bà tử còn có Tiểu Hoàng, suốt đêm làm gấp một bộ quần áo mới cho Điền thị, còn là bằng lụa, Tăng Thụy Tường nói thẳng lãng phí, Tử Tình cười nói: "Cha, đâu có lãng phí? Nếu xiêm y vải bông thông thường, ai biết là chúng ta cho? Lại nói, chúng ta đều mặc đẹp, chỉ cho a bà vải thô, a bà cũng sẽ mất hứng."

Tăng Thụy Tường nghe xong không lắm mồm nữa, nhận lấy xiêm y, Tử Lộc tự mình gánh một gánh gạo, bốn người đi tới phố nhỏ, đúng lúc gặp phải Tam bà bà từ vườn rau trở về, thấy Tăng Thụy Tường, lôi kéo tay Tăng Thụy Tường, khóc nói: "Tường tể, ngươi cũng chịu đã trở lại rồi, Tam nương cho rằng cũng không nhìn thấy được ngươi nữa đấy."

Tăng Thụy Tường đành phải giải thích một phen lý do trở về lần này, Tam bà bà nghe Hà thị đã yên giấc rồi, bèn nói: "Đây là người có phúc đấy, một chút khổ cũng không phải chịu, người bình thường ai có phúc khí này? Đây là kiếp trước tích đức tích thật là tốt, giống như nương ngươi, bây giờ, aiz, ta cũng không nói nữa, ngươi đi thăm một chút đi, tốt xấu niệm ở phần mẫu tử một hồi, ngươi đừng ghi hận nàng nữa."

Tăng Thụy Tường nghe xong từ chối cho ý kiến, Tam bà bà thấy vậy, nói: "Thôi được. Ta cũng không quản được những việc này, ta biết ngươi có chuyện gì đó gạt ta, bằng không, ngươi tuyệt đối sẽ không không đếm xỉa đến sống chết của nàng, chẳng qua là, Tam nương hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ, tương lai đừng hối hận."

"Tam nương, chúng ta không có không đếm xỉa đến sống chết của nàng, lương thực cùng xiêm y hàng năm, ta đều có dặn người đưa qua. Chẳng phải bây giờ, lần này trở về, lại đưa tới cho nàng. Ta như vậy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Tăng Thụy Tường nói.

Lúc này, Tăng Thụy Phát nghe thấy động tĩnh bên ngoài đi ra, thấy là Tăng Thụy Tường, nhất định muốn lôi kéo đi vào trò chuyện tử tế, "Nhị ca, nói cho ta một chút, Kinh Thành là bộ dáng gì? Nhìn thấy Hoàng đế không? Hoàng cung lớn không?"

Tam bà bà vội giáo huấn: "Người lớn như vậy, cũng không có tí nhãn lực, Nhị ca ngươi là muốn đi thăm thím ngươi, ngươi để cho hắn đi trước đã, quay về có bao nhiêu lời không nói được."

Tăng Thụy Phát nghe xong cười xấu hổ nói: "Nương nói rất đúng, con sơ ý rồi."

Tăng Thụy Tường nói: "Tam nương, ta quay về lại đến thăm ngươi, Ngọc Mai nói, nàng còn chưa có qua hiếu kỳ, bảo ta nói với ngươi một tiếng, xin ngươi đừng trách tội nàng."

"Không có việc gì, Tam nương là người lớn tuổi thế này, còn sợ những thứ đó, như vậy đi, mấy ngày nay, chỉ sợ tâm tình nàng cũng không tốt, ta đi khuyên giải nàng một chút."

"Như thế không còn gì tốt hơn rồi, đa tạ Tam nương."

Tục ngữ nói, cận hương tình khiếp, đến cổng chính nhà Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Tường nhìn bốn chữ to phía trên cửa lớn nhà Tăng Thụy Khánh, liền nhớ tới tình cảnh Tăng Thụy Khánh tìm hắn đề chữ năm đó, "Nhị đệ, chúng ta là huynh đệ, nhà ngươi là Tường Viên Phúc Cư, nhà ta là Khánh Viên Phúc Cư, người ngoài vừa thấy, là biết ngay đây là hai huynh đệ. . ."

Một hồi liền lại nghĩ tới: "Cái gì mà huynh đệ hay không huynh đệ, Tăng gia Hạ gia Chu gia La gia, huynh đệ trong thiên hạ đều là một nhà."

Tăng Thụy Tường đang đắm chìm ở trong chuyện cũ, thím Lưu cửa đối diện nhìn thấy, vội hỏi: "Tú tài lão gia từ Kinh Thành đã trở lại rồi? Kinh Thành có lớn hay không? Nghe nói nhà của Hoàng thượng đều là dùng vàng làm, ngươi có từng thấy hay không? À, đúng rồi, ngươi là tới thăm nương ngươi, ngươi là không biết, ngươi không có ở nhà, nương ngươi chịu khổ ghê lắm, may muội tử ngươi ngày ngày đến, aiz, mệnh người, trên kia nhìn lại? Trước kia, chúng ta đều nói, mệnh thím Tăng gia tốt nhất, nhưng. . ."

Lúc Lưu thím còn đang ba la ba la, Tử Tình đẩy cửa lớn đang khép hờ ra, lúc này, Thu Ngọc bưng bồn nước đi ra, thấy Tăng Thụy Tường kích động hô một câu: "Nhị ca, ngươi là tới thăm nương ta?"

Tử Lộc gánh gạo đi vào, Thu Ngọc thấp giọng nói: "Hồi mùa xuân đưa qua rồi, nương có thể ăn bao nhiêu, còn không đều lợi cho bọn họ, ta nếu không ghê gớm một chút, gạo trắng này, nương còn không ăn được đâu."

Tăng Thụy Khánh thấy bên ngoài có động tĩnh, đi ra nhìn một cái, thấy là Tăng Thụy Tường, cũng là ngây ngẩn cả người, giật giật khóe miệng, vẫn là không nói được gì, Tăng Thụy Tường chỉ đành phải kêu một câu: "Đại ca."

"Đừng, đừng gọi Đại ca, ta bây giờ là một con quỷ nghèo, đâu có xứng làm Đại ca ngươi?" Tăng Thụy Khánh xua tay nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong không lên tiếng, Thu Ngọc vội nói: "Vào đi, nương nằm ở trong phòng, ta đang muốn bế nàng ra ngoài phơi nắng một chút."

Thu Ngọc chuyển ghế bành mây đến, từ trong phòng bế Điền thị ra ngoài, Tử Tình nhìn sức lực lưu loát kia của Thu Ngọc, trong lòng đau xót, chắc là hàng năm luyện ra được, có thể thấy được, Thu Ngọc mấy năm nay cũng thật sự là không dễ dàng.

"Nương." Tăng Thụy Tường theo thói quen mà gọi một tiếng, giống như lúc gặp Tăng Thụy Khánh.

Điền thị mới đầu còn chưa để ý có người đứng bên ngoài, vừa nghe một câu: "Nương" này chợt ngẩng đầu nhìn Tăng Thụy Tường, trong mắt tựa hồ muốn ăn thịt Tăng Thụy Tường.

"A, Đại hiếu tử này của ta đã trở lại? Đã mấy năm rồi? Từ khi cha ngươi đi, ngươi cũng chưa từng bước vào cánh cửa này, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh, từ đó không gặp ta nữa đấy! Thế nào? Mặc dù trong lòng ngươi không vừa ý, ngươi vẫn là phải gọi ta một tiếng nương, ta chết rồi, ngươi vẫn phải dập đầu cho ta. Ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh, có thể đi thật lâu thật xa luôn rồi, từ đây không bước vào cánh cửa này nữa." Điền thị trào phúng nói.

Thu Ngọc nghe xong khuyên nhủ: "Nhị ca khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt, chịu bước vào cánh cửa này, nương ngươi tội gì chứ, mấy năm nay chịu khổ chịu tội, ngươi còn chưa hiểu được sao?"

"Hừ, ngươi cho là hắn là vì lòng tốt mà đến thăm ta? Hắn đây là không thể không tới cửa, vì thanh danh tốt của hắn, vì con hắn phải làm quan, ngươi cho là hắn là người tốt gì? Đúng rồi, Đại ca ngươi nói, bất luận thế nào, hắn cũng là con ta, mấy năm nay vứt bỏ ta không nuôi, ta có thể đi cửa nha môn kiện hắn, lão Đại, là ý này hả?" Điền thị hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv