Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 442: Việc vui liên tục



Lâm Khang Bình và Tử Tình thay quần áo mới, quỳ xuống tiếp chỉ, chỉ nghe thái giám đọc: "Hoàng đế sắc viết: quốc gia thi nhân, dưỡng dân vi thủ. Kim Uy quốc duyên hải nhiễu dân, trí bách tính hoàng hoàng, trẫm tâm ưu lự, hữu tâm bị chiến, nại thiên bất tác mĩ, đa xử kiền hạn, cơ cận giả chúng, quốc khố tu sáp, nhĩ Kinh Châu Lâm Khang Bình, đức huệ nghiễm tể, từ ái bố thi, năng quyên kim quáng, trợ Hoàng ân vu triêm túc chi ngoại, đại nghĩa khả gia, trẫm tâm thậm úy. Tư đặc sắc nhĩ thất phẩm nghĩa quan đại sĩ, lĩnh hộ bộ hoàng thương nhất chức, nhữ thê Lâm Tăng thị, hiền thục ôn lương, tặng vi thất phẩm an nhân, gia nhĩ quan vinh, vĩnh tích thiên ân.

Sắc mệnh vĩnh an nhị niên bát nguyệt thập ngũ nhật chi bảo"

("Hoàng đế sắc viết: quốc gia thực thi nhân ái, nuôi dân đứng đầu. Nay nước Oa quấy nhiễu dân chúng vùng duyên hải, gây cho dân chúng hoảng sợ, trẫm tâm sầu lo, có lòng chuẩn bị chiến tranh, làm sao trời không tốt, nhiều chỗ khô hạn, nhiều người mất mùa đói kém, quốc khố khó xử, ngươi Lâm Khang Bình Kinh Châu, đức huệ cứu tế rộng rãi, từ ái bố thí, có thể quyên mỏ vàng, giúp Hoàng ân mưa móc đầy đủ khắp bên ngoài, nghĩa lớn đáng khen, trẫm lòng rất an ủi. Bây giờ đặc biệt sắc phong ngươi Thất phẩm Nghĩa Quan đại sĩ, tiếp nhận chức Hộ bộ Hoàng thương, nhữ thê Lâm Tăng thị, hiền thục ôn lương, tặng làm thất phẩm An Nhân, quan vinh nhà ngươi, thiên ân ban cho vĩnh viễn.

Sắc mệnh ngày mười lăm tháng tám năm Vĩnh An thứ hai")

Đại đa số lời nói Tử Tình cũng không có nghe hiểu, chỉ là biết Lâm Khang Bình và mình đều được phá lệ khai ân, phong thất phẩm, Lâm Khang Bình nhận chức Hộ bộ Hoàng thương, thái giám nói, bắt đầu từ sang năm, phụ trách làm mua sắm các khoản cho Hoàng cung, thật đúng là công việc béo bở.

Sau khi tạ ơn, Hoa ma ma đút hồng bao cho mấy vị thái giám, vừa tiễn bọn họ đi, Văn Tam cùng La Trì vào cửa, bọn họ là đặc biệt đến chúc mừng.

Tử Tình lúc này mới gặp ân nhân cứu mạng của mình, vội thi lễ nói lời cảm tạ.

"Vị tiểu tẩu tử này, vừa nói ân nhân cứu mạng này, thật là có chút làm ta giảm thọ rồi, trong lòng ngươi không oán trách ta, ta đã biết đủ rồi." La Trì nghe xong có chút hổ thẹn nói. Tuy rằng cứu Tử Tình một mạng, nhưng hắn thật không nghĩ tới sẽ hại Tử Tình tổn thất một tòa mỏ, còn có vấn đề khó khăn một ngàn vạn lượng bạc của Lâm Khang Bình nữa.

"La gia khách khí rồi, trong thiên hạ chẳng lẽ không phải là vương thổ, đã là vương thổ, mỏ này nói là của Hoàng gia cũng không quá đáng, việc này không liên quan đến La đại nhân. Huống hồ triều đình cũng là vì cứu dân chúng đang trong nước sôi lửa bỏng, có tiền ra tiền, có sức ra sức, mới không uổng ân điển của Hoàng thượng với dân chúng." Tử Tình nói.

"Phu thê các ngươi nói ra sao mà giống nhau vậy? Quả thực ngươi là nghĩ như vậy, cũng không uổng công ta cứu ngươi một lần. Thực ra, tiểu nhi về nhà thường khen ngươi, ta cũng là đã sớm muốn gặp một chút là dạng nữ tử nào thu phục được tiểu nhi?" La Trì cười nói.

Tử Tình lạnh nhạt cười nói: "Khiến cho La đại nhân thất vọng rồi. Thực xin lỗi, tiểu nữ tử có việc trong người, để ngoại tử (chồng) tiếp hai vị."

Tử Tình tìm cớ cáo từ, nếu không phải là đối phương có ơn cứu mạng. Tử Tình cũng không đi ra gặp khách.

Thẩm thị Lưu thị bọn họ còn đều chờ ở nội viện. Biết là chuyện tốt, nhưng là nghi ngờ trong lòng Thẩm thị nhiều lắm, những vấn đề như Lâm Khang Bình mua một ngọn núi vàng lúc nào? Lâm Khang Bình có thể nhấc lên quan hệ cùng Hoàng Gia? Còn có, Hoàng thượng làm sao mà biết Lâm gia có núi vàng… .

Bởi vậy, Tử Tình vừa mới vào phòng, Thẩm thị liền kéo Tử Tình vừa thông suốt gặng hỏi. Tử Tình nói: "Nương, Hoàng thượng muốn đồ của ai, còn không phải chuyện một câu nói? Núi kia, cũng là đúng dịp mua. Chúng ta cũng không dám khai khoáng, bây giờ biết triều đình thiếu tiền, hiến ra ngoài cũng tốt, còn bớt cho người khác nhớ thương."

Tử Phúc cũng vội nói: "Đúng vậy, nương, tiền tài quá nhiều, cũng không phải chuyện gì tốt. Lúc nào cũng có người nhớ thương, không làm tốt một cái, làm mất cả người lẫn tài, vẫn là muội muội và muội phu thông thấu, lúc này hiến ra ngoài, có thể đổi một chuyện tốt, đổi một cái sắc mệnh Thất phẩm, cũng là đáng giá rồi."

"Đúng vậy, nương. Đại ca nói rất đúng, tỷ phu ta lúc này đã có thể ưỡn thẳng thắt lưng làm người rồi, cũng là Hoàng thương thất phẩm, không thể hơn một mỏ vàng? Phải biết rằng mỏ vàng này nếu lộ ra ngoài, tỷ ta bọn họ, có thể có cuộc sống yên ổn sao?" Tử Hỉ khuyên nhủ.

"Ôi, ta chưa nói núi vàng này không thể quyên, ta chỉ là nghĩ, núi vàng này hiến ra ngoài cũng không sao. Nhưng là được Hoàng gia vừa tuyên dương. Người không biết nguồn gốc, cho là nhà tỷ ngươi còn có núi vàng núi bạc gì là hỏng rồi. Phải biết rằng, con người sợ nổi danh lợn sợ béo, ai biết ai có tâm nhãn xấu đâu?" Thẩm thị nói.

Thẩm thị nói cũng chính là chuyện Tử Tình đang lo lắng, nàng thật đúng là không nghĩ tới Hoàng đế đến một lần này, cái này, không nhớ ra tên cũng không có khả năng, dù sao, Đại Phong quốc bởi vì hiến mỏ mà thụ phong, chỉ sợ chỉ có một nhà Tử Tình.

Tử Tình nhìn Tử Hỉ, nói: "Tiểu Tứ, không bằng ngươi dâng lên một đạo sổ con, hãy nói, mỏ này vốn chính là sản vật dưới đất, về lý nên thuộc về sở hữu của nhà nước."

Tử Hỉ nghe xong lắc đầu, nói: "Việc này không dễ làm, phí sức không thu được kết quả tốt, khó khăn quá lớn, hơn nữa, người dính dáng nhiều lắm, không chuẩn bị cho tốt một cái, ta sẽ bị điền vào trong rồi."

Thế cũng phải, ai bằng lòng nhổ miếng thịt béo ăn đến miệng ra? Huống hồ, giờ có mỏ, hơn phân nửa là những quan to thương nhân lớn, căn cơ nhà ai không sâu hơn Tăng gia?

"Cũng là ta nghĩ quá đơn giản rồi, vậy thì về sau khoáng sản còn chưa có bị phát hiện hết thảy cá nhân không được phép khai thác, việc này hẳn là có thể làm được chứ?" Tử Tình cười nói.

"Muốn ta nói, muội muội ngươi quan tâm hay không quan tâm, dù sao mỏ nhà ngươi đã hiến ra ngoài rồi, còn cân nhắc chuyện này để làm gì? Vẫn là nghĩ làm sao kiếm được nhiều bạc mới phải, bù lại một ít tổn thất." Lưu thị cười nói.

"Vẫn là lời của dâu cả có lý, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc tới, đồ của nhà người khác không liên quan đến chúng ta." Thẩm thị nói.

Đang nói, Lâm Khang Bình tiến vào, Lưu thị cười nói: "Muội phu hôm nay đại hỉ, nên mời mọi người ăn một bữa ra trò, hại chúng ta mất công lo lắng cho các ngươi."

"Nên vậy, Đại tẩu nói lúc nào thì được?" Lâm Khang Bình trả lời.

"Bọn họ tới đây, không có gì khác? Chỉ là chúc mừng?" Tử Hỉ hỏi.

"Còn tặng một phần hạ lễ, Hoàng thượng tặng ta một mảnh núi hoang đất hoang, nói là có hơn một ngàn mẫu." Lâm Khang Bình nói.

"Hoàng thượng cũng không có thành ý gì, đã muốn tặng, còn không tặng một cái thôn trang, mà lại còn tặng một mảnh núi hoang đất hoang, nói rõ là để cho các ngươi làm cu li rồi." Trần thị cười nói.

"Đúng vật, chỉ là mấy ngàn lượng bạc, mà như là ân điển lớn lắm ý." Lưu thị nói.

"Ngươi biết cái gì, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là sau này sản phẩm nhà tỷ tỷ, đều có thể đưa vào trong cung, thân phận Hoàng thương này, vẫn là có chút ưu việt, trong cung mua sắm một năm, phải tốn bao nhiêu bạc?" Tử Hỉ nói.

Tử Tình vừa nghe, không phải khác Khang trang An Châu không nhiều lắm, sản phẩm của Khang trang đều đưa vào phủ nha An Châu, vừa bớt lo còn có thể bán thêm chút tiền bạc, thật đúng là một chuyện tốt. Xem ra, Hoàng thượng này cũng không phải kém cỏi lắm. Vẫn là có một chút xíu chỗ đáng khen.

"Nhưng là trong cung không phải là có Hoàng trang riêng sao?" Phó thị hỏi.

"Thế mới bao nhiêu? Chỉ đủ các chủ tử trong cung, đám cung nữ thái giám ma ma gì đó, đều là mua từ bên ngoài, còn có son phấn cùng vật liệu may mặc của bọn họ hàng năm, cũng là một khoản chi không nhỏ." Tử Hỉ giải thích nói.

Mọi người đi rồi, Lâm Khang Bình cầm khế đất này ghé vào trên bàn trên kháng nghiên cứu, nghĩ rốt cuộc là quy hoạch thế nào mới tốt? Lâm Khang Bình đã quản lý Khang trang nhiều năm, cũng coi như không hề ít kinh nghiệm, có thể tận mắt thấy một phiến đất hoang biến thành ruộng tốt, trong lòng vẫn là rất có cảm giác thành tựu.

Cơm chiều là ăn ở nhà Tử Phúc, cơm nước xong xuôi, theo ý Thẩm thị, cả nhà ngắm trăng ở đình nghỉ mát ở hậu hoa viên, trời còn chưa tối, ba đứa Tiểu Dực bọn họ đều đến, mấy đứa nhỏ này đã hẹn trước muốn đốt tháp ở hậu hoa viên, vui đùa ầm ĩ.

Thẩm thị nhìn trăng tròn trên trời, thở dài: "Cũng không biết cha ngươi một mình hắn ở nhà, hôm nay có thể ăn được những cái gì?"

"Cha cũng là, bảo hắn trở về một mình, nhất định muốn chờ Nhị ca bọn họ, một lần chờ này, cũng chính là hai tháng đấy." Tử Tình nói.

"Qua hai ngày nữa, Nhị ca bọn họ cũng nên đi ra rồi, lúc này, chỉ sợ đang chịu khổ đấy. Phải đợi yết bảng, chỉ sợ còn phải một tháng, cha một thân một mình ở nhà, có phải sợ lúc báo tin vui trong nhà không có người hay không?" Tử Hỉ cười nói.

"Nếu thật như vậy, cũng là tốt, hai người bọn họ mấy năm nay, cũng là chịu không ít khổ đọc sách, có thể trúng Cử nhân, thật đúng là Bồ Tát phù hộ rồi." Hai bàn tay Thẩm thị hợp thành chữ thập thì thầm.

Tử Tình ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trăng tròn nhàn nhạt tô điểm trên bầu trời tối mờ mờ, đúng là có vài phần ấm áp trong ngày thường không có, trăng sáng có biết, không biết có thể nói cho Tử Tình người nhà kiếp trước bình an hay không?

Lâm Khang Bình là biết khúc mắc của Tử Tình, lặng lẽ cầm tay Tử Tình, đột nhiên, trong góc truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ, gọi mấy nữ hài Vĩnh Liên đi qua.

"Thấy bọn họ đốt tháp, cứ nhớ tới hồi ta còn nhỏ, mang theo mấy người các ngươi đi chơi, nhoáng một cái, đã hai mươi mấy năm trôi qua, Vĩnh Liên nhà ta lại cũng sắp đến tuổi làm mai rồi." Tử Phúc cảm thán nói.

Tử Tình vừa nghĩ, ừ phải, Vĩnh Liên năm nay đã mười ba rồi, bèn cười nói: "Khó trách Đại tẩu cứ sốt ruột kiếm tiền, thì ra là vì thêm đồ cưới cho chất nữ?"

Lưu thị cười nói: “Đúng là lời này, bây giờ không thể so với chúng ta năm đó, có mấy chục lượng bạc đã là khó lường rồi. Làm cha nương, luôn muốn tìm nhà tốt cho đứa nhỏ, đồ cưới này khẳng định là không thể ít, bằng không, sau khi vào cửa làm sao đứa nhỏ đặt chân được?"

"Đại tẩu, ngươi yên tâm, còn có hai ba năm đấy, hai ba năm này, ta cam đoan làm cho mỗi nhà ít nhất lấy được một vạn lượng bạc, đủ làm đồ cưới cho chất nữ ta chứ?" Tử Hỉ cười nói.

"Một vạn lượng?" Dương thị hỏi.

"Một vạn lượng chỉ hơn không kém, năm ngoái một năm còn được chia ba ngàn lượng, hai ba năm này nếu không chia được một vạn lượng, vậy là Tiểu Tứ độc chiếm rồi." Lâm Khang Bình cười nói.

"Tứ đệ, có thể hỏi thử trước hay không, năm nay nếu như chia hoa hồng xong, còn mang theo chúng ta đi tiêu tiền hay không?" Lưu thị cười nói.

Tử Hỉ nghe xong hỏi: "Đại tẩu hỏi thăm sớm như vậy làm cái gì?"

"Ta muốn suy nghĩ thật kỹ, làm sao bắt chẹt được của ngươi một khoản đó mà?" Lưu thị cười nói.

"Ngươi xem ngươi chút tiền đồ này, không nói bản thân quản lý tiệm cơm cho thật tốt, kiếm chút bạc ra, lại chỉ nghĩ tới tìm cớ tống tiền người khác?" Tử Phúc lắc đầu cười nói.

"Đó không giống, ta kiếm là ta kiếm, Tứ đệ hiếu kính là Tứ đệ hiếu kính." Lưu thị nói.

"Nói đến cái này, Tiểu Tứ, tranh chữ Tống Huy Tông ngươi đáp ứng ta đâu rồi?" Tử Tình hỏi.

"Tỷ, thứ này, không phải dễ gặp như vậy, ngươi yên tâm, hễ là ta gặp được, nhất định mua về cho ngươi." Tử Hỉ hướng Tử Tình ôm quyền.

Người một nhà nói nói cười cười, bất giác trăng đã lên giữa trời, bọn nhỏ đều giải tán, vây quanh tới đây, Tử Tình và Lâm Khang Bình tự mình đưa mấy người Tiểu Dực bọn họ đi ra ngoài, giao cho thị vệ và gã sai vặt của bọn họ. Lâm Khang Bình và Tử Tình tay nắm tay lại trở lại trong hoa viên, hai người cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà tựa sát vào nhau, nhìn vầng trăng tròn kia trên trời.

Sau Trung thu, Lâm Khang Bình vội vàng mua người thuê người xử lý núi hoang, đặc biệt mang theo Lâm Hưng ở bên người, làm quản sự trong trang. Tử Tình vẫn là mỗi ngày đi đến chỗ Thẩm thị thỉnh an, trở về liền chơi cùng Yên Nhiên, thỉnh thoảng mấy người Tiểu Dực bọn họ sẽ đến thăm Tử Tình một chút, phần lớn thời gian, Tử Tình đều nhàn rỗi ở nhà, xem, viết viết sách, làm chút thêu thùa may vá, ngày cũng là trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm đó, Tử Hỉ từ trong triều trở về, một đường chạy như bay, vào nhà Tử Vũ trước, hô: "Nương ơi, nương, chuyện tốt, Nhị ca Tam ca trúng rồi, còn có muội phu cũng trúng rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv