Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 200: Đậu đã mọc



Tử Tình nghĩ nghĩ hỏi: "Ngươi làm sao mà biết đại nương nói với ca ta?"

"Ta suy luận ra thôi, ngày ấy ta nói cho hắn là đại nương tìm việc làm cho Bình tỷ phu, ta không đáp ứng, không vài ngày thì nhị ca ngươi liền nói với ta, đại nương nói ta nói bậy nhiều."

"Ngươi xem, nhị ca ta vẫn tương đối tín nhiệm ngươi, bằng không, hắn cũng không đem việc này nói cho ngươi biết, đáng tiếc, lúc đó ngươi mà giải thích rõ ràng là tốt rồi. Giữa vợ chồng muốn sống chung lâu bền thì cần nhất là sự tin tưởng, ngươi cùng nhị ca ta thành thân tiếp xúc vốn không nhiều, sau khi thành thân, nhị ca ta đại đa số thời gian đều ở Châu học, một tháng các ngươi ở cùng nhau cũng không nhiều, nhưng nhị ca ta đã cho ngươi việc cai quản gia đình, đại biểu cho việc hắn rất tin tưởng ngươi, muốn cùng ngươi sống hạnh phúc, còn ngươi, bình thường trong nhà có tiêu dùng gì lớn, còn nữa, tiền lời của tiệm cơm, tuy rằng nhị ca ta không hứng thú với mấy thứ này, nhưng nên nói cho hắn hiểu, đừng để từng ấy việc nhỏ mà làm tan chảy lòng tin vốn yếu ớt của hai ngươi, ngươi thấy ta nói đúng không?"

"Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, ta chỉ biết nhị ca ngươi là người tốt, từ lần đầu tiên hắn tới nhà ta, ta nói với hắn rằng muốn đưa đệ đệ đi đọc sách, hắn không phản đối, ta biết hắn là người tốt. Sau này, thành thân, hắn để ta cai quản tiền tài và nhà cửa, ta cũng rất cảm động. Hắn từng nói với ta nhiều chuyện về ngươi, ta muốn giúp nhà ta một phen, cũng muốn thử năng lực của mình, ta đem mọi chuyện nói với hắn, hắn cũng đồng ý. Sau này, ta thấy hắn không hỏi chuyện tiệm cơm, lợi dụng sự không hứng thú với tiệm cơm của hắn, ta coi giữa chúng ta như có ước định, nhà mẹ đẻ ta trở nên khá giả, đó là tiền hoa hồng của tiệm cơm, không phải là ta đem tiền nhà mình chuyển đến đó."

"Nhưng ngươi không nói, nhị ca ta làm sao mà biết? Hắn thấy ngươi cho đệ đệ ngươi ngân phiếu, một lần những trăm lượng, mà ngươi lại không cùng hắn nói một tiếng, trong lòng ai mà không hoài nghi? Nếu đổi là ngươi, nhị ca ta đem ngân phiếu, không cùng ngươi nói một tiếng, trực tiếp cho người ngoài mượn. Trong lòng ngươi nghi ngờ không? Cảm thấy hắn không tôn trọng ngươi, dù sao, nhà này là của hai người các ngươi, cho nên, sau khi ngươi trở về, nói rõ cho nhị ca, ngươi xem, trước kia ngươi nói hết mọi chuyện mình muốn, nhị ca ta không phải luôn đồng ý ngươi à? Về nhà đi, nói cho tốt, để thời gian càng dài, thì càng khó giiar thích."

Tử Tình nói xong, Trần thị vỗ vỗ thân mình, đứng lên, nói: "Muội muội nói có đạo lý, ta đi về trước đây."

"Còn nữa, nhị tẩu à, mặc kệ nói như thế nào, nhị ca ta cũng là một nam nhân, không hy vọng thê tử của chính mình quá mạnh mẽ, ngươi nói bạc kia là do ngươi kiếm được, chẳng phải là nói hắn vô dụng à? Thử hỏi, có nam tử nào chịu nỗi?" Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu.

"Trời ạ, ta không có ý đó, không phải nhị ca ngươi đang đọc sách sao? Với lại, tiền vốn này là của nhị ca ngươi mà! Ta cũng không ra công sức nhiều, nói thật, tiệm cơm hầu như là do đệ đệ ta làm lụng vất vả, ta phát hiện đệ đệ này rất có tố chất buôn bán, nhưng không có tiền vốn. Nhị ca ngươi là người đọc sách mà. Không được, ta phải nhanh về nói rõ rang mới được." Trần thị nói xong liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Trần thị mới vừa đi, Lâm Khang Bình vào được. Hỏi: "Nhị tẩu làm gì mà lo lắng như vậy?.”

Tử Tình nghĩ nghĩ, đem sự tình nói ra, hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

"Ta chắc chắn sẽ ôm ngươi mà hôn mấy miếng, nói ‘Tình nhi của ta thật giỏi’." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, hôn một cái.

"Bậy bạ, ta nói thật đấy."

"Ta cũng nói thật mà. Tình nhi nhà ta vốn giỏi hơn người khác nhiều. Đi, ta dẫn ngươi đi xem mảnh hoang của chúng ta, đậu đã mọc rồi đấy." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, định đi ra ngoài.

"Vậy cũng không thể mặc bộ này được, chờ ta đổi quần áo đã." Tử Tình nhìn nhìn váy trên người.

Chờ Tử Tình thay một bộ đồ nhà nông, đi ra, Tử Tình mới mang thai hơn ba tháng, hầu như là nhìn không ra. Tử Hỉ vừa vặn vào được, nói: "A, thôn cô từ đâu đến? Muốn đi chỗ nào? Ta cũng đi."

Lâm Khang Bình nhìn nhìn Tử Hỉ: "Ngươi thật đúng là cái đuôi, ta muốn dẫn tỷ ngươi ra ngoài giải sầu, sao ngươi không ở nhà chăm chỉ học tập hả?"

Tử Tình giật nhẹ ống tay áo của Lâm Khang Bình, nói: "Để tiểu tứ đi với. Không thể để hắn đọc mãi thành một con mọt sách, nên biết đến việc đồng áng, huynh đệ tỷ muội nhà của ta chỉ có hắn cùng Tử Vũ là sướng từ nhỏ, mà lúc này mỗi ngày Tử Vũ cũng ở phía sau núi cho gà ăn, dọn phân gà và nhặt trứng đấy."

Nhân lúc mặt trời còn khá lớn, Lâm Khang Bình tìm một cái mũ rơm cho Tử Tình, Tiểu Thanh Tiểu Lam thấy, cũng trợn tròn mắt, Tử Hỉ vỗ tay cười nói: "So với thôn cô còn thôn cô hơn, chỉ là mặt trắng nõn, không bằng, tỷ, ngươi bôi than cho mặt đen bớt, người khác chắc chắn không nhận ra ngươi." Đổi lấy một vô ảnh cước của Lâm Khang Bình.

Tử Tình không dẫn nha hoàn, cùng Lâm Khang Bình và Tử Hỉ ra cửa, đi đến hướng rừng núi, có một con đường hẹp quanh co, vòng qua núi, rồi đến một mảnh xanh non, loại hoa màu: mè vừng, đậu xanh, đậu đũa chiếm đa số, cũng có khoai lang dương khoai.

Xa xa, Tử Tình thấy một loạt phòng nhỏ, cười nói: "Nói tới dãy chuồng heo này, Khang Bình, ngươi đừng nóng giận nhé, lúc ở nhà cũ của ngươi, ta liền cảm thấy phòng ở không thích hợp lắm, bây giờ mới nhớ tới, thì ra là phòng đều rất thấp, thấp hơn nhiều so với phòng ở phía nam chúng ta, cao tầm bằng cái chuồng heo. Cơ mà người phương bắc đều cao hơn người phía nam nhân, phòng ở thế nào lại rất nhiều, không sợ bị cụng đầu à?"

Lâm Khang Bình nhẹ búng trán Tử Tình, cười nói: "Nói bậy bạ gì đó, phương bắc lạnh như vậy, phòng ở nếu làm cao thì sao mà làm nóng nổi cả căn phòng?"

"À, ta chưa nghĩ đến việc này." Tử Tình đời trước cũng luôn luôn ở tại phía nam, làm gì nghĩ vậy? Từ trên tivi thấy phản gỗ ở phương bắc, nhưng mùa đông mà để nàng sống ở phương bắc, chắc chắn sẽ không quen, nhất mùa đông, không thấy được một cọng rau xanh nào, thời đại này, cũng không có kỹ thuật gì, nhưng nghe nói kẻ có tiền có ấm phòng, dùng để trồng hoa hoặc trồng ít đồ ăn cho gia đình mình, Tử Tình chưa thấy qua.

Khi nói chuyện, bọn họ bước đến vùng đất, Tử Tình nhìn, tuy rằng đậu đã vươn lên mặt đất, nhưng rõ ràng là thiếu dinh dưỡng, xem ra, vùng đất này không đến nỗi cằn cỗi lắm, lại đi về phía trước, đến trung gian, chuồng heo, Tử Tình phát hiện số đậu xuynh quanh chuồng heo rõ ràng mọc bép mập hơn, lão Chu nuôi heo nói cho Tử Tình biết, đậu xuynh quang chuồng heo, hắn dùng nước ở hố phân tưới lên, tưới một lần là tươi tốt thế đấy.

"Đông gia, chúng ta thật sự là vội không đi tới, bất quá, này đậu miêu thật đúng là nên bón thúc ." Lão Chu nói.

Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nói: "Biết rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm người."

Tử Hỉ nói: "Tỷ, cả vùng này đều là của các ngươi? Ngươi thật đúng là muốn làm địa chủ à? Ta còn tưởng rằng lấy điều kiện của các ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ chuyển đến trong thành, vì sao lại lưu luyến ở nông thôn? Ngươi đừng nói với ta là không bỏ được cha mẹ nhé? Mặc dù các ngươi chuyển vào thành, vẫn có thể thường xuyên về thăm mà."

"Ngươi biết cái gì, chuyển đến trong thành cũng chỉ để tiện hơn cho cuộc sống thôi, mà cuộc sống trước mắt của chúng ta cũng không có gì là không tiện cả, trong vườn có rau, cơ bản liền đủ để chúng ta sống qua ngày, mỗi ngày chỉ cần mua thịt heo cùng gia vị, mấy thứu này thì rất dễ dàng mua ở trấn. Huống hồ, chúng ta lại không tính toán làm buôn bán hay mở cửa hàng, ở nông thôn có gì không tốt? Ta cảm thấy nhà của ta vẫn không sai, ta thích thoải mái tự tại như vậy."

"Vậy cũng đúng, nhà của ngươi quả thật cũng không sai, tỷ, ngươi nói người cả đời làm nên một cơ nghiệp oanh liệt tốt, hay là nên hưởng thụ cuộc sống bình thường tốt hơn? Ngươi nói điều này làm ta mê mang. Có đôi khi, ta cảm thấy sống giống ngươi cũng không sai."

Tử Tình nhéo lỗ tai Tử Hỉ, nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta hưởng thụ cuộc sống bình thường hả? Nếu không có ta từ nhỏ đã dốc sức làm việc, ngươi có thể sống những ngày tốt như hôm nay hả, với lại mặc dù hiện tại đã tốt hơn, ta cũng không nhàn rỗi nhé, tỷ phu ngươi một năm vẫn chạy ra ngoài hai lần, ta ở nhà rãnh rỗi mua một khối hoang làm gì? Ngươi mới mấy tuổi, đã nghĩ nằm chờ ăn hả? Ngươi lên tinh thần đi, chuẩn bị ra ngoài thi cử, mặc kệ thành công hay không, tóm lại, làm hay không làm, vấn đề là ở thái độ của ngươi với cuộc sống."

"Á, tỷ, ta chỉ nói như vậy thôi mà, đau chết mất, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta cũng muốn ra ngoài thử năng lực của mình chứ, nếu tương lai ta nhàm chán, lại lựa chọn trở về thôn quê làm một cuộc sống địa chủ giống các ngươi."

"Thế thì tạm được." Ba người nói xong trở về, Tử Tình quay đầu nhìn núi nhỏ chung quanh, nói: "Không bằng, chúng ta dùng bụi gai làm tường rào để người khác khỏi vô, tương lai, chúng ta sẽ xây thêm nhiều phòng ở, thu lưu những người không nhà để về, làm việc cho trang viên chúng ta, thông thường thì quản lý hoa mầu, như giẫy cỏ, bón phân gì đó luôn cần người, cũng không thể mỗi lần đều phải đi thuê."

"Tỷ, có đôi khi ta nghĩ, ngươi thật đúng là một người vĩ đại, đáng tiếc, ngươi là nữ, bằng không, ngươi chắc chắn hơn bọn ta nhiều."

"Ít nói nhảm, nữ thì sao, nữ thật tốt, không có áp lực gì, muốn làm thì làm, không muốn làm thì chờ tỷ phu ngươi nuôi ta. Thế giới bên ngoài là của các ngươi, ta thì chỉ cần ở trong nhà, hưởng thụ cuộc sống là được." Tử Tình nói, híp mắt nhìn trời xanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv