Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 105: Trở về nhà



Bọn Tử Tình về nhà thì đã hơn mười giờ đêm, trả tiền, chỉ cho xa phu đến trấn mà ở trọ, Tử Phúc mới kéo chuông cửa trong nhà. Tăng Thụy Tường chạy ra mở cửa, theo sau là Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Hỉ mắt buồn ngủ, còn dùng thay dụi mắt, thấy Tử Tình, xông lên ôm lấy đùi Tử Tình: "Tỷ tỷ, tiểu tứ rất nhớ ngươi, sao giờ ngươi mới trở về?"

Tử Tình một phen ôm lấy Tử Hỉ, nói: "Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi lắm, ở học đường có bướng bỉnh hay không? Phụ thân giảng bài có hiểu không? Có luyện chữ đàng hoàng không hả? Đã trễ thế này mà sao không ngủ? Tỷ tỷ còn mua cho ngươi lễ vật đấy."

Tử Phúc véo gò má Tử Hỉ: "Tiểu tứ, đại ca đâu? Sao không nghe ngươi nói nhớ đại ca hả, đại ca cũng mua lễ vật cho ngươi, nếu ngươi không nói nhớ đại ca, đại ca đưa lễ vật cho tiểu tam."

Tử Hỉ liếc Tử Phúc một cái, không quan tâm hắn, đem mặt chôn ở vai Tử Tình, Tử Phúc còn muốn đùa, Tử Thọ cùng Tử Lộc cười vang: "Tiểu tứ không nhớ đại ca, mỗi ngày chúng ta đều nghe hắn hỏi tỷ tỷ khi nào thì trở về, cũng không thấy lần nào hỏi về đại ca."

"Đại ca, ngươi ra ngoài đọc sách sớm, lúc đó tiểu tứ còn chưa biết nói mà. Tiểu tứ theo ta lớn lên, cảm tình có thể giống nhau à?" Tử Tình ôm Tử Hỉ né tránh ma trảo của Tử Phúc.

Thấy cửa có một đống đồ đạc, Tăng Thụy Tường hỏi: "Trong nhà có thiếu gì đâu, các ngươi tiêu tiền gớm. Biết thì bảo các ngươi đi thi, không biết còn tưởng rằng các ngươi đi mua hàng hóa về bán ấy chứ."

"Còn không phải do Tình nhi à, thấy cái gì đều thích, cái gì đều muốn mua." Tử Phúc oán giận.

Đang nói, Thẩm thị cũng ra , Tử Tình nhanh chóng ôm lấy cánh tay Thẩm thị: "Nương, bọn họ đều chê ta mua nhiều đồ, nương biết không, vải vóc tỉnh thành rất tiện nghi, nhà mình nhiều người, con còn sợ mua ít đấy? Chờ vào nhà cho nương cẩn thận nhìn xem, con thật sự không tiêu tiền loạn."

Cả nhà vào nhà, Tử Tình nhanh nấu nước tắm rửa, Thẩm thị lấy ít nước nóng rửa mặt, Tử Phúc cùng Tử Tình một đường vất vả, cho nên một đêm không nói chuyện.

Hôm sau, Tử Tình vừa ngủ dậy đã nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện, duỗi thắt lưng, ra ngoài, nguyên lai là cả nhà vây quanh Tử Phúc, nhìn những thứ mua từ tỉnh thành về, Tử Tình nhớ tới đồng hồ tây dương, cầm lấy, cư nhiên đã hơn mười giờ .

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vừa nghe vật này hết ba mươi lượng, liên tục lắc đầu, Thẩm thị đau lòng nói: "Ngươi đứa nhỏ này, lãng phí tiền bạc quá, còn nói không tiêu xa hoa nữa chứ, ta cho ngươi năm mươi lượng bạc, ngươi tiêu không còn một đồng, còn hai mươi lượng mua 4 tảng đá, ngươi phải biết rằng, trước kia năm mươi lượng bạc đủ chúng ta dùng mười năm. Về sau nương không dám tùy tiện cho ngươi bạc nữa."

"Nương, ngươi cũng biết đó là trước đây mà. Bây giờ khác rồi, bạc làm ra để tiêu, nương yên tâm, tảng đá này có chỗ trọng dụng, chờ con làm ra mấy thứ tặng cho nương, bảo đảm nương thích. Không chừng có ngày 4 tảng đá này sẽ có giá cả mấy trăm lượng. Các ngươi không muốn thì để lại làm đồ cưới cho con, đến lúc đó đừng hối hận nhá." Tử Tình ngáp, nói không chút để ý.

"Lại bậy bạ, học ai hả? Càng lớn càng kỳ quái, chưa thấy nữ oa nào cả ngày đồ cưới đồ cưới không rời miệng, cũng không biết xấu hổ, da ngứa à? Chắc thấy bình thường nương ít dạy con nhỉ." Tử Tình nói làm động vào tâm sự của Thẩm thị, Thẩm thị đi lên đánh mấy cái thật mạnh vào mông Tử Tình.

Tử Tình thế này mới ý thức được mình nói sai, bất chấp mông đau, chạy nhanh ôm lấy Thẩm thị: "Nương, co sai rồi, tại thấy nương thêm trang cho cô cô nên mới vậy, lần sau con không bao giờ nói bừa nữa, với lại bây giờ đang ở nhà mà? Ở bên ngoài con cũng không nói bừa, thật sự, con cam đoan. Đúng rồi, sao không thấy bà ngoại?"

"Con trai Tộc trưởng - Phúc biểu ca của ngươi đón dâu vào giữa tháng, bà ngoại con về nhà một thời gian." Thẩm thị nói, rồi cẩn thận nhìn số vải vóc Tử Tình mua, lại hỏi giá, quả nhiên quên chuyện Tử Tình bị đánh.

"Nương, tỉnh thành là thành phố lớn, người có tiền nhiều, vải dệt năm cũ là lỗi thời, nếu không bán phá giá thì đều chở về nông thôn bán, con liền nhặt cái tiện nghi, chúng ta cũng mặc trong thôn mà. Có việc gì thì lấy đi tặng người." Tử Tình nói.

"Cũng đúng, quả thật rẻ hơn An Châu nhiều, không uổng đi theo sau ta mấy năm. Nên tính kế thì phải tính kế." Thẩm thị cuối cùng có một chút tươi cười.

Tử Tình nhân cơ hội lấy ra ngân trâm và vòng tay mua ở tỉnh thành, "Nương, đây là đồ ta cùng đại ca tặng nương, chúng con còn mua cho bà ngoại một bộ, đại ca ra bạc, ta chọn, đẹp không?"

"Lần trước lúc chúc thọ bà ngoại nương đã mua nhiều trang sức rồi, sao giờ còn mua nữa? Bà ngoại con một bộ là đủ rồi." Thẩm thị nói.

"Đây là tâm ý của bọn nhỏ, với lại hình thức khác nhau, lâu lâu lại đổi một bộ, mang mãi một bộ rất tẻ nhạt, bây giờ điều kiện trong nhà tốt, ngươi cũng nên mua nhiều mới đúng." Tăng Thụy Tường khuyên nhủ.

Cả nhà nói nói cười cười, Thẩm thị vội vàng chỉnh chu các thứ, lại lấy ra xấp vải lụa trắng, cắt hai khối, nói là làm cho lão gia tử cùng Điền thị một bộ đồ mới. Tình đang ở dạy Tử Lộc cùng Tử Thọ nhìn thời gian thế nào, lên dây cót thế nào, nhìn thấy Thẩm thị cắt vải, mới nhớ tới bản thân có mua xấp vải dùng để làm rèm cửa sổ, đỡ để muỗi bay vào, nhanh lấy ra, Thẩm thị thấy rất là thích, nói mới thấy đã mát mẻ, nên nhanh chóng đổi rèm cửa.

Lúc chạng vạng, mặt trời không còn nắng nhiều, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc cùng Tử Tình, cầm chút điểm tâm, quả vỏ cứng ít nước, đến lão phòng, Tử Tình mới biết được Hạ Ngọc còn ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, học đường được nghỉ vụ hè, cho nên bọn Đại Mao không có ở đây.

Lão gia tử cùng Điền thị nhìn thấy Tử Phúc, đều thật cao hứng, lôi kéo Tử Phúc hỏi, Tử Tình trực tiếp thành không khí.

Điền thị lau nước mắt, hỏi Tử Phúc: "Đứa nhỏ này, người lớn tâm cũng lớn, đi thi ở tỉnh thành là chuyện lớn mà lại không nói cho chúng ta biết. Chúng ta biết thông qua người khác nói, ngươi mà nói sớm một tiếng, vô luận như thế nào bà cũng đến Thanh Nguyên miếu cầu bình an cho ngươi, sớm muộn gì cũng có thể đốt nén nhang cho tổ tiên, để bọn họ phù hộ ngươi, đứa nhỏ, thi thế nào?"

"Đúng vậy, nói cho ông nội biết ngươi thi thế nào?" Lão gia tử cũng một mặt tha thiết nhìn đại tôn tử.

Tử Phúc nói một tiếng cũng được, lại nói cho lão gia tử bọn họ biết chuyện đi thi, hiểu biết tỉnh thành thế nào. Tử Tình không có hưng trí nghe, vốn định đi tìm Tú Thủy, quay người lại thấy Thu Ngọc nằm ở sàng, dưới còn lót một tầng đệm, có chút kỳ quái: "Tiểu cô cô, trời nóng như vậy mà ngươi nằm trên đệm làm gì, rất khó chịu đấy?"

Thu Ngọc vừa nghe, nước mắt trào ra, Điền thị thấy vậy, nhanh nói: "Mới sinh non xong thì không được rơi lệ, lỡ tổn thương ánh mắt thì không tốt, dù sao ngươi còn trẻ, tĩnh dưỡng cho tốt là nhanh có lại mà.”

"Đại tẩu cũng sẩy thai, mất mười năm mới có thai lại." Thu Ngọc nghẹn ngào như cũ.

"Phi, đừng ăn giòi nữa, nào có ai nói mình như vậy, với lại ai cũng giống nhau à? Ta còn tưởng rằng đời này ta sẽ không có con, nhưng ông trời thương ta, để ta có đấy thôi. Về sau ngươi sẽ có mà, yên tâm đi." Hạ Ngọc khuyên nhủ.

Tử Tình mới biết tiểu cô sanh non (sảy thai), bởi vì đại đệ đệ của tiểu dượng cưới vợ, tiểu cô cô bận rộn hai ngày, nên đứa nhỏ bị sẩy, bây giờ ở nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng.

Tử Tình nhìn Điền thị, một mình bà hầu hạ hai nữ nhi, cũng không nghe thấy bà oán giận vất vả mệt nhọc gì, nhớ ngày đó lúc không ở riêng, bà chẳng làm việc gì, còn ngại nhà Tử Tình nhiều con làm ầm ĩ, mới chia gia sản đã đuổi ra ngoài. Chắc bà không nghĩ nhà mình mới chuyển đã tốt lên, bây giờ nghĩ đến còn thấy may mà nhà mình chuyển ra khỏi lão phòng, bằng không, theo tính tình của bọn họ, phiền toái sẽ không dứt.

Tử Tình tháy Tăng Thụy Tường cũng khuyên Thu Ngọc đừng thương tâm, liền đến sau phòng, Tú Thủy không ở nhà, bác chồng Từng thị đang rơi lệ ở trong phòng, Tử Tình nói một ít chuyện, mới biết được lại là vì Bành thị ầm ĩ một trận.

"Người già đi không còn làm gì được nữa, bên người cũng không có con ruột của mình, tuổi lớn còn ganh tỵ, ngươi đừng nhìn bà ta đắc ý, có vài đứa con trai, ta cũng coi như nhìn thấu, mấy đứa con trai này là kẻ vô tâm, cứ nhìn chằm chằm gia sản, lão đại xuống tay trước, cuốn tất cả rồi đi, một năm cũng không thấy mặt, lão nhị cũng không thấy bóng người, một đám có nương tử thì quên nương, lão tam có học chút, chỉ sợ tương lai bà ta cùng như ta thôi. Tử Tình à, cũng chỉ có ngươi luôn nhớ đến bác chồng, ngươi là đứa nhỏ tốt. Người thì phải sống tốt mới có hồi báo, đáng tiếc, ta sống hơn nửa đời mới hiểu được." Từng thị nói.

Tử Tình đang thổn thức, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đi lại tìm Tử Tình, ba người cùng Từng thị nói chút chuyện liền cáo từ. Về nhà, Tử Tình mới hỏi Thẩm thị, đào trong nhà bán chưa? Còn nữa, dưa hấu năm nay như thế nào?

Thẩm thị nghe xong, dùng ngón tay búng trán Tử Tình, cười: "Ta bảo con là bà quản gia thì con không chịu, từ nhỏ đã quan tâm đủ chuyện. Yên tâm đi, quả đào bán được gần 10 lượng, dưa hấu hầu như là bán hết rồi, chưa đến hai ngàn lượng, hơn năm cũ nhiều, mầm móng ta cũng giữ lại rồi, còn gì hỏi nữa không?"

Tử Tình thấy cả nhà đều ha ha cười nàng tham tiền, cũng không để ý, vào phòng, Tử Phúc cho rằng nàng tức giận, vội theo vào dỗ nàng, xoa tóc của nàng khen nàng nửa ngày, muội muội dài muội muội ngắn, Tử Tình âm thầm nở nụ cười một lúc thật lâu.

Tử Phúc mới thi xong, nên thả lỏng, ban ngày cùng Tử Lộc đi câu cá hoặc bắt cá chạch, buổi tối rãnh rỗi không có việc gì đi bắt chim bìm bịp, trời mưa thì làm món bìm bịp cay, uống canh cá chạch chân giò hun khói, mời nắng gắt thì ở phòng đọc sách giải trí, nắng ít thì dẫn Tử Thọ, Tử Hỉ đến sau núi cắt cành, làm cỏ, nhặt trứng gà, ngày sống rất thư thái.

Nửa tháng thời gian rất nhanh đi qua, ngày này, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường nói kết quả của cuộc thi cũng nên có, trong lòng bất ổn thì chuông cửa vang.

Tử Tình vội chạy ra ngoài mở cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv