Cuộc Sống Của Trí Huệ

Chương 7



Lòng được hạ xuống không mấy ngày, Tử Hà lại vui rạo rực đến báo lại có người đến cửa cầu hôn, đều vài nhà đâu. Ta thật sự muốn hôn mê, mười mấy năm qua chưa bao giờ ra khỏi cửa khuê phòng tiểu thư đột nhiên trở thành hương bánh trái? Nói nếu là rượu ngon trong ngỏ nhỏ dựa vào mùi thơm mà hấp dẫn người, ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Vì tâm lí do tuổi, bình thường ta không quá thân cận với nha hoàn, không phải đề phòng các nàng, chỉ là cảm thấy cùng tiểu nha đầu không kiến thức, không trải nghiệm cũng không có gì hay để nói, có nói cũng vô dụng, vì thế phân phó Tử Hà đi tìm A mỗ.

Rất nhanh, A mỗ đã đến, vừa vào cửa đã an ủi ta “A Niếp không cần lo, hết thảy có nhị thiếu phu nhân ứng phó”

Cái này ta đương nhiên biết, nhưng là “A mỗ, người nói xem con mới mười hai tuổi, bọn họ đề thân cái gì a?”

A mỗ vừa nghe vẻ mặt kiêu ngạo nhìn ta “Đương nhiên là vì A Niếp chúng ta là cô nương tốt, các phủ đều cướp muốn định ra trước”

Ta thở dài, A mỗ bao che ta biết, nhưng lí do này cũng quá gượng ép “A mỗ, ta thế nào làm sao người ngoài biết?”

A mỗ cười cười, bí hiểm nói “Tự nhiên có con đường để biết” Thấy ta không tin, lại trêu ghẹo nói “Nếu A Niếp không tin, không ngại đến hỏi nhị thiếu phu nhân, trong tay nàng nắm tin tức bao nhiêu danh môn công tử”  

Ta mới không có hứng thú.

Mùa đông đến, gió tuyết gào thét.

Nghĩ đến hết năm ta vào tuổi mười ba, tâm tình không thể nào tốt. Nói như vậy vì tiểu thư nhà giàu nào cũng đến mười ba tuổi là nghị hôn, mười bốn tuổi đính thân, đợi mười lăm cập kê đi qua, đội khăn voan hồng nhét vào kiệu hoa thành con dâu của người ta.

Mặc dù chưa bao giờ ta có ảo tưởng tự do luyến ái, nhưng đối với tương lai vẫn có khát khao. Mỗi khi nghĩ đến mình cùng nữ tử khác giống nhau nghe lời trưởng bối thành thân, cùng một cái nam nhân không biết là xấu là đẹp là tròn là méo qua cả đời, trong lòng có một cỗ khủng hoảng nói không nên lời.

Nhất là từ lúc nhị thẩm đề cập đến tổ phụ tự mình chiếu cố hôn sự của ta sau, loại khủng hoảng này như sinh căn trong lòng từ từ lớn lên. Ta không phủ nhận, tổ phụ là thật tâm yêu thương ta, nhưng ta cũng rõ tình yêu thương này trước lợi ích của gia tộc thật nhỏ bé không đáng nhắc tới. Ta rất sợ, rất sợ mình phải làm một quân cờ, tiến thối không do mình, không có dũng khí thoát ra, không có may mắn đào thoát.

“A Niếp, nghĩ gì vậy?” Không biết từ lúc nào, A mỗ nắm lò sưởi đứng ở đầu giường. 

Tiếp nhận lò sưởi nóng từ trong tay nàng, ta ủ ủ lắc đầu “Không có việc gì, chỉ cảm thấy lạnh thôi”

A mỗ cười, nhéo hai má ta, sẵng giọng “Lạnh cũng phải rời giường, hai ngày rồi chưa đi thỉnh an lão phu nhân”

Ta rụt vào ổ chăn, bịt kín đầu không để ý nàng. Trời lạnh, tổ mẫu miễn ta thỉnh an.

A mỗ thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn ta nói “A Niếp, không đi thỉnh an cũng được, đứng lên hoạt động thân thể cũng tốt”

Không dậy nổi, không dậy nổi chính là không dậy nổi.

A mỗ buồn cười, giận ta liếc mắt một cái sau ngồi xuống đầu giường “A Niếp, trong phủ có khách”

Mỗi ngày trong phủ đều có khách.

A mỗ thấy ta không phản ứng, do dự nói “Là đại cữu cữu của con”

Đại cữu cữu?

Ta kinh ngạc thốt lên “Hắn tới làm gì?”

Bởi vì phụ thân hành vi bất lương phao thê khí nữ, ngoại tổ năm đó sớm thề thế bất lưỡng tập với Dương gia, hai phủ đã không có lui tới gì nữa. Cũng lúc đầy tháng của ta gặp qua ngoại tổ mẫu và cậu một lần, trong trí nhớ ngoại tổ mẫu là phụ nhân hòa ái, cậu thì ta không có ấn tượng gì.

A mỗ lắc đầu “Thật không biết”

Đến thì đến đi, chắc không có liên quan gì đến ta.

A mỗ nhìn ta nói “A Niếp, A mỗ thấy con nên đi gặp đại cữu cữu”

Ta thản nhiên “Vì sao?”

A mỗ nói “Đại cữu cữu là huynh trưởng ruột thịt của mẫu thân con là người cầm quyền Cố phủ trong tương lai, xưa nay cậu là lớn nhất, ngày sau A Niếp có chỗ dựa, bình thường không lui tới cũng thôi, hôm nay cậu đến phủ bái phỏng, nếu không gặp luôn luôn không ổn”

Có gì không ổn? Ai để ý?

A mỗ thấy ta không cho là đúng, sâu kín nói “Con không muốn gặp đại cữu cữu đều có đạo lí của con, nhưng A mỗ nghĩ con cô đơn, sau này lập gia đình nếu có gì khó xử, bên người không có gia tộc giúp đỡ thì làm sao?”

Lời tuy có lí nhưng mà “A mỗ, trải qua mấy năm nay gặp việc cùng người, người còn thật sự cho rằng bên nhà cữu cữu sau này sẽ chiếu cố con sao?”

A mỗ không ra tiếng.

Phụ thân và mẫu thân vốn là sự kết hợp sai lầm, nếu không phải hoàng đế loạn điểm uyên ương, bọn họ không có khả năng có liên quan gì. Mặc dù A mỗ đối với việc này thủ khẩu như bình nhưng thật cũng không khó đoán, nhất định là do mẫu thân. Đáng thương mẫu thân, nhiệt tình đơn phương chung quy là làm hại cả đời mình.

Tử Hà đi vào bẩm báo nói nhị thiếu phu nhân tới. Ta vội ngồi xuống, A mỗ giúp ta mặc quần áo. Chỉ chốc lát, nhị thẩm cười dài vào cửa, nhìn ta xuống giường trêu ghẹo “Huệ nhi cũng có lúc lười xuống giường” Ta ngượng ngùng cười cười.

Nhị thẩm nói đại cữu cữu muốn gặp ta, tổ phụ không ở nhà, nhị thúc đã đồng ý. Như thế liền không có đường sống để ta cự tuyệt, rửa mặt xong, ta tiêu sái đến trước bàn trang điểm để A mỗ trang điểm cho ta. A mỗ nghe xong thật cao hứng, vội lấy đến tráp trang sức, chuyển thùng quần áo ra. Nhìn gương mặt đầy ý cười của nàng, ta âm thầm thở dài, đại cữu cữu là chủ cũ của nàng, mặc kệ hai phủ có cái gì khúc mắc, bọn họ vẫn là tình cảm mấy năm chủ tớ để bụng chút cũng không có gì đáng trách.

Hai khắc đi qua, trong gương đồng xuất hiện mỹ nhân răng trắng môi hồng, dung nhan xinh đẹp, kiểu tóc tinh mĩ của cô gái thanh xuân. Ta thực vừa lòng, A mỗ không chỉ có tay nghề cao cũng hợp khẩu vị của ta. Nhị thẩm ở một bên khen “Huệ nhi thực xinh đẹp” A mỗ cũng có vinh dự vội gật đầu phụ họa.

Đại cữu cữu là trưởng tử của ngoại tổ phụ, A mỗ nói lúc mẫu thân chưa xuất giá tình cảm huynh muội của bọn họ rất tốt. Tới phòng tiếp khách, thế nhưng tổ phụ đang ngồi đó, ta buồn bực, không phải không ở trong phủ sao? Hơi hơi nhìn qua nhị thẩm, người cũng có chút kinh ngạc. Xem ra là tổ phụ vừa về.

Không nhìn ánh mắt đầy kinh diễm của đại cữu cữu, ta đi đến trước tổ phụ thi lễ. Tổ phụ vuốt râu mỉm cười, nhẹ gật đầu. Tiếp theo ta chào nhị thúc, sau đó quy củ đứng bên người nhị thẩm hơi hơi cúi đầu. Tổ phụ và đại cữu cữu hàn huyên vài câu sau nói với ta “Huệ nhi, lại gặp đại cữu cữu”

Ta đồng ý.

Lễ xong, không đợi đại cữu cữu hỏi han gì, tổ phụ đã bảo ta lui ra. Đại cữu cữu giật mình, trong lòng ta cũng kinh ngạc, cái này là gặp mặt, ngay cả nói giỡn vài câu cũng không cho thời gian nói. Nhưng mà, tổ phụ làm vậy thật hợp ý ta. Lúc gần đi, ta quay đầu nhìn thoáng qua đại cữu cữu, thần sắc của hắn không rõ nhìn ta. Ta mỉm cười với hắn, xem như xong lễ gặp mặt này.

Ý đồ của đại cữu cữu là gì? Sau buổi trưa, A mỗ cho ta đáp án, ngoại tổ mẫu bệnh nặng e là không qua khỏi cái tết này, phút cuối cùng muốn gặp nữ nhi số khổ, ngoại tổ phụ không chịu đáp ứng. Đại cữu cữu không hi vọng ngoại tổ mẫu khi ra đi còn mang theo tiếc nuối vì vậy mới đăng môn bái phỏng, muốn an bày mẫu thân và ngoại tổ mẫu vụng trộm gặp mặt một lần.

Ta hỏi “Tổ phụ đáp ứng không?”

A mỗ lắc đầu, sắc mặt buồn bã.

Từ từ, nàng lấy ra một đôi vòng tay từ tay áo bỏ vào tay ta “Đây là đại cữu cữu cho con”

Là ngọc thượng đẳng, có ý tứ gì, là lễ gặp mặt sao? Ta lấy vòng tay thả lại vào tay A mỗ, thản nhiên nói “Người thu là được”

A mỗ thấy biểu tình hờ hững của ta, nhịn không được nói tiếp “A Niếp, đại cữu cữu con người…”

Ta không muốn nghe “A mỗ, ta mệt mỏi”

Rốt cuộc ngoại tổ mẫu không hầm được, ngày hai mươi bảy mang theo tiếc nuối đột ngột ra đi. Nhị thúc đến tìm ta, nói hắn muốn đi Cố phủ phúng viếng hỏi ta có muốn đi hay không? Có cơ hội ra phủ đương nhiên ta nguyện ý nhưng đi nhà ngoại tổ ta lại không tình nguyện. Nhị thúc không miễn cưỡng ta, ta hỏi mẫu thân có biết hay không? Nhị thúc nói đã phái người đi bẩm báo.

Ban đêm, ta không cho A mỗ hầu hạ, bưng một mâm điểm tâm tự làm đi tìm mẫu thân. Trong phật đường truyền ra tiếng gõ mõ, khác xa âm điệu chậm rãi ngày thường. Lòng ta toan chát, nhìn phương hướng phật đường mà bước chân đi không nổi. Lão bộc chiếu cố mẫu thân đi ra, thấy ta, vội tiến lên hành lễ.

Ta hỏi nàng, mẫu thân giờ thế nào?

Lão bộc nói, mạnh khỏe không khác ngày thường.

Nghe âm điệu này làm sao lại không khác? Lão bộc đi phía trước cầm đèn lồng dẫn ta vào sân mẫu thân, trong phật đường im lặng không tiến động, lạnh lùng đến cực điểm. Ta nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy mẫu thân. Lão bộc nói, sư thái đang tụng kinh ở trong điện Địa Tạng Bồ Tát.

Đi vào phòng nhỏ, ta ý bảo lão bộc lui ra, đem điểm tâm đặt trên bàn, đi đến bên người mẫu thân quỳ xuống, hướng phía Địa Tạng Bồ Tát lạy ba lạy, cầu nguyện ngoại tổ mẫu ở thế giới kia có thể hạnh phúc, khỏe mạnh.

Mẫu thân quay đầu nhìn ta, nâng tay chỉ một cái phương hướng là hướng nhà ngoại tổ “A Niếp, lạy ngoại tổ mẫu” Mũi ta đau xót, nước mắt trào ra, cuối cùng mẫu thân cũng nói chuyện với ta.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv