-"Quốc Minh là...".Tú Vi cứ ấp a ấp úng không trả lời.
-" Quốc Minh là gì?" .Nó cứ "ngu ngơ" hỏi,ánh mắt long lanh đợi chờ câu trả lời mà khiến TÚ Vi tức khùng lên,làm sao cô biết chứ?
-"Là gì cũng được? Vào lớp nhanh đi,cô kìa,coi chừng bị phạt đấy!" Ân Ân chen vào làm nó tiếc hùi hụi mà không biết ai đó đang mừng quýnh như bắt được vàng,thầm cám ơn Ân Ân rối rít,nhờ có cô mà Tú Vi mới thoát khỏi con nhỏ này,ớn ghê!
<< Ba chàng Hotboy>>
Vào lớp rồi mà ba người vẫn ung dung thong thả,không có vẻ gì là vội,người đút tay vào túi quần miệng hút sáo,người đeo tai nghe miệng lẩm nhẩm theo giai điệu của bài hát ,người cầm điện thoại mà lướt lướt lâu lâu lại nhìn ra ngoài dòm dòm ngó ngó gì đó
-"À,khi nãy mày nói với nhỏ bạn Min là sao?" Quốc Minh thôi hút sao,lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này,mặt hướng về phía Hoàng Quân đang cắm đầu vào điện thoại
-"HỬm?" Anh nhướn mày ra chiều hỏi lại
-"Khi nãy mày nói với nhỏ bạn Min là ý gì?" Quốc Minh nhăn trán khó chịu,Hoàng Quân mà không nghe mới lạ,giả điếc chắc!
-"Nói gì là gì?" Anh thôi không nghịch điện thoại,bỏ nó vào túi,đồng thời cho tay vào túi quần,tiếp tục nói chuyện với QUốc Minh
-"Trái đất tròn không gì là không thể,là sao? Mày biết nhỏ đó hả?"
-"Ùm".Anh nhẹ nhàng gật đầu
-"Mày cũng biết nó hả,Đăng".Cậu quay qua Hải Đăng,hắn mang tai nghe không để ý gì đến câu nói làm cậu tức xì khói giật phắt tai nghe ra
-"Ơ,cái thằng này,làm quái gì vậy?".Hải Đăng bực bội quát
-"Tao hỏi mày,mày biết nhỏ đó hả?" Quốc Minh nói gần như hét làm Hải Đăng vội bịt tai lại
-"Nhỏ? Nhỏ nào?" Cậu nhíu mày không hiểu câu nói của Quốc Minh
-"Bạn của Min"
-"Ờ"
-"Vậy là sao? Ê Quân câu nói của mày là gì vậy hả? Bộ nó làm gì đắc tội với Hội trưởng à?" Quốc Minh quay qua hỏi Hoàng Quân,đáp lại cậu là cái gật đầu
-"Ủa vậy câu nói đó nghĩa là mày sẽ trả thù nó hả?". Quốc Minh mặt vẫn còn đần ra đấy,nói đến cỡ đó mà vẫn còn không hiểu, Hải Đăng và Hoàng Quân quay mặt lại nhìn nhau rồi hướng về phía "tên ngu đần" kia mà phán câu xanh rờn
-"Hỏi ngu". Nói xong người thì ôm bụng cười ngặt nghẽo,người thì nhếch môi đầy vẻ tự đắc và khoái chí,người còn lại mặt mày đang tươi tỉnh dần chuyển sang đầy màu sắc vì tức đến nghẹn họng,bị hai thằng láu cá "khen ngu" không tức sao được,mặt mày Quốc Minh tối sầm lại,máu huyết sôi sùng sục mà không làm gì được 2 thằng này,dậm chân bình bịch bỏ đi,sau lưng còn nghe tiếng cười "ha hả",thật tức chết đi được!
-"Đi thôi!".Hải Đăng nín cười,giọng nói trầm ấm cất lên,cậu hướng về Hoàng Quân hất mặt về phía lớp.Hoàng Quân vẫn vậy,gật đầu rồi cùng nhau về lớp
*Reng....reng....reng*. Tiếng chuông của giờ học cuối vang lên,một buổi học kết thúc,đồng loạt học sinh đứng dậy nghiêm trang chào giáo viên rồi gấp sách vở ra về
<>
-"Học sinh,nghiêm".Tiếng của lớp trưởng hô to,các học sinh còn lại trong lớp bao gồm cả nó,Ân Ân,Vi Vi,tất cả cuối đầu 45 độ chào giáo viên ra khỏi lớp.Một lớp học đầy phép tắc,những học sinh được nằm trong khuông khổ của gia đình và nhà trường,xứng đáng với lớp ở khu A. Học giỏi,đạo đức tốt,tất cả phải được toàn diện
-"Khoan đã".Giọng nói trong trẻo cất lên làm tất cả mọi hành động dừng lại,mọi người mọi ánh mắt đổ dồn về phía người con gái có thân hình nhỏ nhắn ấy
-"Chuyện gì thế,lớp phó." Một bạn nam khác có gương mặt khá là dễ thương hỏi lại
-"Ùm,chiều nay lớp ta có tiết học thể dục,bóng rổ nên các bạn đúng 2h chiều nay có mặt tại phòng đa năng A1 nha! Đồ thể dục và cả dụng cụ để học ở tủ đựng đồ của các bạn đó,vậy nha nhớ 2h có mặt tại phòng A1 đấy!" Minh Ngọc dịu dàng dặn dò lớp,giọng nói làm tụi con trai lớp đổ rần rật,sao dễ thương quá vậy nè! Thấy vậy,Ngọc thoáng đỏ mặt,xách cặp phi nhanh ra cổng về trước.
-------------------------------
*Minh Ngọc: lớp phó học tập lớp 10A1,tính tình dễ thương,hòa đồng,nhí nhảnh,hơi mê hotboy trường đặc biệt là Hải Đăng,cô thích tình bình tĩnh và óc phán đoán của anh trong mọi công việc,luôn lấy anh làm gương để noi theo nhưng bất thành...cô nhí nhảnh quá,còn anh thì trầm lắng quá,Ngọc ,Vi và Phương Nhi là bộ 3 người học giỏi nhất lớp,nhất khối 10 luôn ấy,luôn giúp đỡ nó trong việc học tập,quý mến nó
-----------------------------------
Tất cả mọi người đều cười vì Minh Ngọc,cô nàng nhút nhát thật! Học sinh trong lớp cũng lần lượt ra về,bây giờ chỉ còn 3 tụi nó,Linh Nhi và Đình Ân quyết định ở lại đợi đến 2 giờ vào học luôn,nhà cô khá xa nên về không tiện,Tú Vi ham vui nên cũng như tụi nó
-"Ủa ai ngoải vậy?".Linh Nhi thu xếp sách vở vô tình thấy cái bóng lấp ló ngoài cửa nên buột miệng hỏi,Tú Vi dừng lại mỉm cười,cô biết ngoài đó là ai,không ai ngoài 3 chàng trai Hoàng Quân,Hải Đăng và QUốc Bảo,thói quen của họ luôn luôn đợi cô cùng về khi chuông reng hết tiết.Cô mang cặp bước ra ngoài,Ân Ân và nó cũng vội vàng đi theo
-"Vi,về thôi em!". Vừa bước ra khỏi cửa lớp Quốc Minh đã lên tiếng,cứ như thường lệ cậu đưa tay lấy cái cặp của Tú Vi xách hộ
-"Ơ,thôi không cần đâu anh,hôm nay em ở lại ". Tú Vi mỉm cười,quay mặt lại với tụi nó đang đứng cạnh mình
-"Sao được? Anh không yên tâm,hay Nhi em về chung luôn nha".Hải Đăng vội phản bác,thấy Linh Nhi đầu cậu thoáng nghĩ ra một "âm mưu tốt đẹp" dành cho nó,mời nó về nhà,biết đâu gần được nó thêm chút nữa
-"Hả?".Nó cùng một người con trai nào đó đồng thanh.Cả hai nhìn nhau./ Thì ra là hắn(cô) ta/.Trong đầu họ chung một ý nghĩ
-"Không". Một lần nữa anh và nó đồng thanh khiến Đăng Minh Vi Ân ngớ người,trùng hợp dữ ha!
-"Ê anh kia,sao thích bắt chước tôi vậy hả?". Nó bực bội ,trợn mắt bặm môi quát anh
-"Câu này tôi nói mới đúng!" Anh khoanh tay,nhún vai nhìn nó
-"Thôi thôi,bọn anh về trước đi em ở lại được mà,không sao đâu!" .Tú Vi vội chen vào, 2 người này mà xáp lại với nhau thì khỏi nói chiến tranh sẽ bắt đầu ngay
-"Đây là...". Quốc Bảo nhìn ĐÌnh Ân thắc mắc
-"À,Đình Ân bạn em". Tú Vi quay qua giới thiệu
-"Chào anh,em là ĐÌnh Ân". Ân Ân gật đầu chào Quốc Bảo
-"À,chào em,Ân".Cậu cũng theo phép lịch sự chào lại
-"Em ở với Đình Ân thì được". Hoàng Quân lên tiếng,mắt vẫn không ngừng gườm gườm liếc liếc cái con nhỏ lắm chuyện ban sáng.Nó cũng đâu vừa lườm nó thì nó lườm lại. -"Còn với con nhỏ chuyên gây chuyện này thì không," Khóe môi anh chợt cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ,anh cố tình đá đểu nó
-"Ê,cái tên Hắc Ám nhà anh,anh nói ai là "con nhỏ gây chuyện" hả?".Nó tức xì khói,chu miệng lên cãi lại
-"Ở đây có bao nhiêu người sao cô tự nhận mình là "con nhỏ gây chuyện"? Cô nhột hả?". Anh nhướn mày thách thức nó,nhìn cái mặt hắn đẹp thì có đẹp đấy nhưng bây giờ nó chỉ muốn phang cái cặp lên bản mặt đó thôi,đồ kiêu ngạo!
-"Anh..''.Nó đuối lí,không nói được lời nào.Hoàng Quân nhìn nó mà đắc ý
-"Đi thôi". Nhìn nó như vậy làm anh muốn lăn ra cười quá,mặt mày đỏ lừ,nhìn anh căm giận mà miệng thì không nói được lời nào. Anh lại cười nụ cười nửa miệng,đối với Linh Nhi ở mọi góc độ nào cũng thấy cái nụ cười đó là đểu,đểu hết sức,vậy mà cả đám nữ sinh toàn trường lại hò hét vì nó,đồ thần kinh! Hoàng Quân ung dung quay đi về phía nhà xe,nó nhìn theo tấm lưng mà muốn chạy lại tung cho một đá,kiêu ngạo,kiêu ngạo hết sức!
-"Tụi em ở lại cẩn thận nha! Có gì gọi anh nha Min". Hải Đăng im lặng quan sát nó và anh ẩu đả nhau,nhìn nó lúc tức giận càng đáng yêu hơn bao giờ hết.Cậu nhỏ nhẹ dặn dò tụi nó,đồng thời khuyến mãi cho nụ cười tỏa nắng mang tính sát thương không hề thấp. Tú Vi quen rồi nên chỉ gật đầu,đối với cô khi anh nở nụ cười đó là muốn hạ gục ai đó trước mặt,cô đi guốc trong bụng cậu rồi! Linh Nhi ngây thơ cười thật tươi rồi gật đầu.Nụ cười đó lại làm cho tim Hải Đăng đập nhanh và loạn xạ hơn. Cậu đưa tay xoa đầu nó,và nối gót theo Anh
-'' Min,có gì gọi cho anh liền nha?! Biết không?".Quốc Minh gọi tên Tú Vi thân mật,dặn dò cô
-"Em biết rồi,anh về cẩn thận há!". Min cười híp mắt,vẫy vẫy tay chào cậu
Đợi ba người đi khuất ĐÌnh Ân mới lên tiếng :
-" Giờ mình xuống căn-tin mua thức ăn đi!"
-Ờ,tao cũng đói rồi! Đi thôi Vi". Nó nắm tay 2 đứa lôi xềnh xệch đi,mặc cho tiếng la oai oái của 2 người
Cả 3 không ăn ở căn-tin,theo lời của Tú Vi,họ quyết định ra sau vườn.Một nơi yên tĩnh,trong lành. Ở đây trồng rất nhiều cây.Họ lựa một nơi mát nhất đặt đồ ăn xuống và thưởng thức bữa trưa của mình.Bỗng...:
-"Ê hồ ly". Giọng một đứa con gái chanh chua vang lên sau lưng bọn nó.Mặc kệ cả ba vẫn bỏ ngoài tai tiếp tục ăn ngon lành,nói chuyện ríu rít vui vẻ làm cho người đằng sau mặt mày đỏ lừ,bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.....