*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công việc hằng ngày của Ngư Du ở cửa hàng là tháo rời và lắp đặt các sản phẩm khác nhau trong cửa hàng. Quy gia gia thỉnh thoảng tìm kiếm các sinh vật biển quanh đây bị bệnh hoặc sắp chết, cô sẽ mua lại chúng và đặt trong cửa hàng nuôi dưỡng hoặc phóng sinh về biển, nếu chúng không thể được chữa khỏi thì cô để chúng được lựa chọn trở thành vật linh hoặc là linh hồn trở về biển rộng.
*(Vật linh: linh hồn có trong sự vật)
Quy Gia Gia vốn là một con rùa biển hoang dã sống tám trăm tuổi, sau đó bị ngư dân bắt được, thiếu chút nữa trở thành thức ăn của bọn họ. Khi họ đang nấu được một nửa, Ngư Du dùng một ngàn khối mua nó đi. Đáng tiếc là phần mai đã bị phá hư, khó mà chữa trị. Sau khi có được sự đồng ý của nó, Ngư Du đã tích hợp sức mạnh linh hồn của nó vào di động của mình.
Đây là một trong những khả năng của Hải tộc: hợp nhất vạn vật và linh hồn. Cô có thể tích hợp linh hồn của sinh vật biển với bất kỳ vật phẩm nào, để vật phẩm này có thuộc tính sống đặc biệt.
Ngư Du chỉ có thể kiểm soát sinh vật biển và có sự tương tác nhất định đối với cá nước ngọt, nhưng các loài chim và động vật khác không nằm trong khả năng của cô.
Một ngày bình yên vô sự kết thúc, Ngư Du đóng cửa hàng, ăn cơm xong, tắm rửa, sau đó nằm ở trên giường, đăng nhập Weibo và chia sẻ về cá nhỏ của cô lên tường.
【(Quán chủ đại dương): Hôm nay tôi sẽ cho các bạn xem 2 con cá thia xanh (ảnh)(ảnh). Giống cá thia xanh cái toàn thân màu xanh lam, giống cá thìa xanh đực có đuôi màu cam. Loại cá này có danh xưng Tiểu Cường bất tử, rất thích hợp với những người mới chơi, ngoại hình xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu. (kèm video) 】
*(Tiểu Cường: thường để chỉ loài gián - đập mãi không chết ^^)
Trong video, hai con cá thia xanh bơi lượn vui vẻ ở trong nước, một con con tôm đột nhiên bị ném vào, cá thia xanh ngay lập tức ẩn nấp vào sau rạn san hộ, thân cá màu xanh nước biển bỗng nhiên biến thành màu xanh đậm, gần như cùng với rạn san hô hòa làm một. Sau khi xác định con tôm không nguy hiểm, chúng lại cẩn thận từng li từng tí bơi ra, khôi phục màu xanh lập loè tỏa sáng, còn thỉnh thoảng bơi lại quấy rối con tôm, bị con tôm dỗi lại.
【 Cầy hương: Hahaha, quán chủ, cô làm như vậy liệu con tôm có cảm thấy ổn không?】
【 Cá nhỏ thích cơm: Cùng là cá thìa xanh, tại sao cá của cô đặc biệt thông minh? còn cá của tôi luôn trưng bộ mặt vô cảm.】
【 Thân ái ta có: @ Cá nhỏ thích cơm // Lầu trên đối với từ thông minh có phải là có sự hiểu lầm? Đám cá đưa mặt đến cho con tôm đánh cũng gọi là thông minh??? 】
[ Cái đuôi của anh ta biết phóng điện: @ Cá nhỏ thích ăn gạo // Con cá nào mà mặt không biểu cảm, bạn tìm cho tôi một con cá có biểu cảm phong phú xem! 】
【 Không làm người qua đường bia đỡ đạn: Cá heo nha 】
【 Cái đuôi của anh ta biết phóng điện: @ Không làm người qua đường bia đỡ đạn// Anh vẫn nên yên tĩnh làm một tấm bia đỡ đạn thì hơn, cá heo mà là cá sao? 】
【( Quán chủ hải dương): Thật ra có nhiều con cá có biểu cảm phong phú (ảnh: Cá đuối ó). 】
Trên ảnh là hình con cá đuối ó có một khuôn mặt kinh ngạc lẫn khiếp sợ, đem đám dân mạng đều nhìn ngây người,sau đó là một loạt tin nhắn 'Ha ha ha" phản hồi.
Ngư Du lập Weibo đã được 6 năm, mỗi ngày cô đều sẽ chia sẻ một ít kinh nghiệm nuôi cá mà bản thân tâm đắc nhất, dần dần tích lũy được hàng chục ngàn người hâm mộ. Một số cư dân mạng hỏi cô có mở cửa hàng cá cảnh không và cũng ngỏ lời muốn tới mua cá nhưng đều bị cô từ chối.
Cửa hàng khác là khách hàng chọn cá, bên cô là cá chọn khách hàng.
Loài cá không giống các loại thú cưng như mèo và chó, có thể cùng chủ nhân thân mật vuốt ve. Chúng chủ yếu dựa vào giá trị nhan sắc thu hút con người, phần lớn IQ không cao, yên tĩnh, thanh lịch, xinh đẹp và dễ thương. Chăm sóc chúng giống như chăm sóc trẻ sơ sinh, chứng kiến bọn nó lớn lên, bơi qua bơi lại trong nước, tâm trạng cũng sẽ trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Tuy nhiên, cá cũng là loài có tỷ lệ tử vong cao nhất trong số tất cả các vật nuôi. Giá của chúng thường không cao. Những người chơi cá thường mua một lúc hàng chục con. Trong quá trình sinh sản, hơi không cẩn thận chúng sẽ sinh bệnh tử vong.
Chỉ riêng khu vực xung quanh Ngư Du đang sống, những năm gần đây cô đã chữa trị cho hơn hàng chục ngàn con cá cảnh.
Sinh mệnh yếu ớt nhưng vô cùng kiên cường.
Trước môi trường sống ngày càng khó khăn của xã hội hiện đại, Ngư Du quyết định tìm ra một lối đi riêng, lợi dụng năng lực hợp nhất vạn vật và linh hồn của mình để loài cá từng bước quen thuộc các loại công nghệ cao, cải thiện trí thông minh, để chúng dần dần phát triển, trở thành giống loài có trí tuệ hỗ trợ với con người để cùng nhau tồn tại.
Tất nhiên, lý tưởng thì đầy đủ, thực tế lại tàn khốc, mục tiêu ban đầu của Ngư Du chỉ là tìm giúp những con cá sắp chết vật dẫn mới để sinh tồn.
Nằm trên giường, Ngư Du lần nữa tiến vào biển rộng, đi theo bầy cá thản nhiên vẫy vùng. Vào ban đêm đại dương u ám và yên tĩnh, nhưng trong mắt cô, nó vẫn rực rỡ màu sắc, sự sống dạt dào.
Nước biển là đôi cánh của cô, cá là con dân của cô và toàn bộ đại dương là lãnh thổ của cô, mặc cô du ngoạn mà không bị trở ngại. Thân hình cô như mũi tên mà lướt qua một mảnh đá ngầm mang theo bong bóng nổi lên.
Sau rạn san hô mà cô không chú ý, một bóng người chậm rãi nhô ra, anh ta mặc đồ lặn, mang theo kính bơi, trên tay còn cầm một chiếc máy ảnh chống nước.
Anh giơ máy ảnh lên, nhắm ngay phương hướng của Ngư Du.
Ngư Du lơ lửng ở trong nước, tóc dài bồng bềnh tản ra bốn phía, quay đầu nhìn lại, một con cá nhỏ bơi đến hôn nhẹ ở chóp mũi cô.
Camera chuẩn xác đem cảnh này ghi lại, giữa ánh sáng và nước, người cùng cá liền thành một khối, đẹp không thể tả.
Đôi mặt đen đằng sau máy ảnh lóe lên một tia sáng tuyệt đẹp.
Ngư Du không có dừng lại quá lâu, ưu nhã xoay người một cái, trong chớp mắt bơi sâu vào trong bóng tối, biến mất không còn tăm tích.
Máy ảnh chỉ chụp được khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc sau anh rốt cuộc không tìm được hình bóng khiến người ta không thể quên kia.
Ba mươi phút sau, một bóng người bơi tới bên bờ, đi về phía bãi biển và tháo kính bơi, lộ ra một gương mặt cực kỳ đẹp trai.
Anh cúi đầu nhìn máy ảnh trên tay và bấm vào những bức ảnh vừa chụp. Dưới đáy biển tia sáng lờ mờ với sự trợ giúp của tầm nhìn ban đêm của thiết bị, anh cuối cùng cũng không bỏ lỡ một màn kinh diễm vừa thấy.
"Lục thiếu, chơi chán rồi sao? Có muốn trở về hay không?" Một thanh niên hai mươi mấy tuổi run rẩy bước đến.
Lục Cảnh thu hồi máy ảnh và hỏi: "Vừa rồi cậu có thấy người khác ngoài chúng ta xuống nước không?"
Cậu thanh niên cạn lời: "Còn có ai giống như anh, hơn nửa đêm chạy đến nơi đây để lặn?"
Lục Cảnh Dịch lại quay đầu nhìn biển rộng một chút, lập tức quay người: "Đi thôi, trở về."
"Ôi, cám ơn trời đất, tôi sắp bị đông chết rồi." Thanh niên bước nhanh đuổi theo.
Sáng sớm thứ hai, Ngư Du tỉnh dậy trong sự ẩm ướt, một vũng nước biển bị tích tụ trên giường.
Cô xoay người xuống giường, chân trần đi vào phòng tắm.
Thật ra cô có thể tự kiểm soát thời gian xuống biển nhưng bản thân cô lại thích mỗi đêm được du ngoạn, chơi đùa cùng cá biển vì vậy cũng lười kiểm soát.
Rửa mặt xong, Ngư Du đi xuống cửa hàng ở tầng một. Bỗng nhiên "tích" một tiếng, sau đó là âm thanh đánh chữ răng rắc vang lên, máy in trên quầy tự động chạy và in hóa đơn. Cô lấy hóa đơn, nhìn liếc qua nó, bên trên viết số dư tiền điện còn 0.9 tệ, số dư tiền nước còn 0.5 tệ, hóa đơn internet chỉ còn 5 ngày nữa là đến hạn.
"Quy Gia Gia, ông có giúp tôi trả tiền không đó?" Ngư Du nhìn hoá đơn, bất đắc dĩ hỏi.
Quy Gia Gia: 【 Số dư tài khoản hiện còn: 37 7.7 tệ 】
"A, suýt nữa quên mất." Ngư Du đeo kính lên sống mũi: "Lần trước bán đồ cổ kiếm được mấy trăm ngàn tiền mặt còn chưa gửi vào tài khoản."
Đào bảo dưới đáy biển là công việc chính của Ngư Du. Mỗi lần cô không tham lam, chỉ lấy khoảng một hoặc hai món đồ, cung cấp đủ chi phí sinh hoạt hàng ngày là được. Trừ phi cô có việc cần dùng gấp, tuyệt không lãng phí tinh lực của chính mình.
Trên thực tế, nếu cô mở một cửa hàng cá cảnh, việc kinh doanh cũng không quá ảm đạm. Cửa hàng sửa chữa của cô vị trí gần chợ Hoa Chim Cá nhưng khách hàng khá thưa thớt. Cô thường xuyên bỏ tiền ra nuôi các loại cá "già yếu bệnh tật", có khách muốn mua cá ở cửa hàng, còn phải nhìn duyên bằng không thì ra giá cao đến đâu cũng không bán.
Làm ăn được tùy hứng giống như cô chắc cũng chẳng có mấy ai.
Ngư Du nhìn thời gian còn sớm, dứt khoát đóng cửa hàng, đi đến ngân hàng gửi tiền.
Ngân hàng chỉ cách cửa hàng của Ngư Du vài trăm mét, đi bộ vài phút là đến. Khi Ngư Du vừa đến, ba máy ATM đều có người đứng, đằng sau còn có mấy người cũng đang xếp hàng chờ đợi. Cô cũng không vội, lấy điện thoại Quy Gia Gia ra nghịch giết thời gian. Cô tiện tay mở game "Cá lớn nuốt cá bé", bắt đầu cuộc chiến đơn giản mà thô bạo giữa các loài cá.
Từ trước đến giờ Ngư Du luôn làm việc không nhanh không chậm và chơi game cũng vậy, sau khi chết hai lần, Quy Gia Gia rốt cục nhìn không được nữa và tiếp nhận điều khiển trò chơi. Khi chuyển tiền xong, trở lại cửa hàng và ăn sáng, Quy Gia Gia đã qua level 5 và vượt qua sáu người chơi trở thành bá chủ của biển cả và bước lên đỉnh cao "rùa" sinh.
Trò chơi kết thúc, Quy Gia Gia phát lại một bài « Tình yêu sẽ chiến thắng », dùng để khích lệ Ngư Du, người không có tinh thần chiến đấu.
Ngư Du: "..." Bị ảnh hưởng bởi Internet trong mấy năm, Quy Gia Gia cũng không còn là ông rùa lão luyện thành thục như ngày xưa nữa.
Ca khúc phát được 3 lần rồi nhiên im bặt, ngay sau đó vang lên thông báo tắt máy tự động, di động sập nguồn.
Bất cứ lúc nào rảnh rỗi Quy Gia Gia đều dùng di động lên mạng, pin không kiên trì được một ngày. Ngư Du cầm điện thoại di động cắm sạc điện vào, khởi động lại máy một lần nữa. Lần này, Quy Gia Gia không đùa giỡn nữa, an tĩnh nạp điện.
"Tiểu Ngư, chào buổi sáng, cháu ăn cơm chưa?" Chú Dương từ cửa hàng hoa bên cạnh bước vào và đặt một cái nồi cơm điện trên quầy: "Cái nồi cơm điên này có vấn đề rồi, cháu xem lại giúp chú một chút."
"Vâng." Ngư Du bắt đầu cẩn thận kiểm tra trục trặc.
" Tiểu Ngư này." Chú Dương nói: "Cháu nghe nói gì chưa? Khu này chúng ta sắp phải di dời rồi."
Ngư Du dừng động tác, ngẩng đầu: "Bị phá dỡ ạ?"
"Đúng vậy, cháu chú đang làm việc trong văn phòng phá dỡ, tin tức là nó nói cho chú. Nghe nói tháng 7 bên trên sẽ phát xuống văn kiện." Chú Dương có chút cảm thán nói: "Cửa hàng của chú là thuê của người ta, chắc không được chia bao nhiêu tiền, nhưng Tiểu Ngư cửa hàng này của nhà cháu, đến lúc đó chắc nhận được rất nhiều tiền bồi thường."
Ngư Du nhíu mày, trên mặt không có chút vui mừng nào.
Cửa hàng này là cha mẹ nuôi để lại cho cô, cách đây ba trăm mét chính là biển rộng, dễ dàng đi lại, cô cảm thấy rất hài lòng cuộc sống hiện tại, không muốn chuyển đi chút nào.
"Một mình cháu lẻ loi hiu quạnh, trong cửa hàng buôn bán cũng không tốt, sau khi tháo dỡ, cháu cũng không cần phải sống trong cửa hàng cũ này nữa rồi." Dương thúc hào hứng dạt dào nói: "Cháu năm nay đã 22 rồi đúng không? Có đối tượng chưa? Cháu trai chú cũng không tồi, dáng dấp cũng khá đẹp trai, lại làm việc trong cơ quan nhà nước, cháu có muốn gặp mặt nói chuyện không?"
Ngư Du không có ấn tượng gì về cháu trai của ông chú này và tự nhiên không có cách nào để đánh giá độ tin cậy của "dáng dấp khá đẹp trai" mà chú ấy nói. Ngay cả khi thực sự đẹp trai, cô cũng chẳng quan tâm.
"Chú Dương, cháu sửa xong rồi, chú cầm về nấu thử đi." Ngư Du đem nồi cơm điện giao cho ông ta.
"Đã sửa xong rồi sao?" Ông chỉ vừa mới bắt đầu nói được vài câu thôi!
"Đầu phích cắm bị cacbon hóa nên chập mạch, mài sạch rồi sẽ dùng được."
"Ách, cám ơn, bao nhiêu tiền?"
"20 tệ ạ." Ngư Du chỉ tính phí phục vụ.
Chú Dương trả tiền một cách nhanh chóng, trước khi đi vẫn không quên tranh thủ cho cháu mình một ấn tượng tốt: "Tiểu Ngư, những gì chú vừa nói, cháu cân nhắc xem, cháu chú thật sự không tệ."